Chương 1 (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ, trời sinh Jiyeon đã có thói... mê trai đẹp, cô ngây thơ cho rằng câu nói kia là lời ăn ủi của Yesung dành cho mình, thế nên cô qua sang ôm chầm lấy anh. Nước mắt tuôn như suối ,Jiyeon nói tròn tiếng nức nở:"Tớ không buồn, tớ chỉ vui quá thôi, vui đến bật khóc..."


Yesung bị tập kích đột ngột, tay chân luống cuống không biết làm sao, cứ ngây ra như phỗng. Về sau, khi đã biết thế nào là mối tình đầu ,nụ hôn đầu , Park Jiyeon cảm thấy cực kỳ may mắn,vì mình đã là chủ nhân cái ôm đầu tiên của Yesung

Mặt trời đã ngã bóng, chim về tổ, người về nhà. Hoàng hôn buông xuống những vạt nắng cuối cùng, cô gái tựa vào vai chàng trai khóc thút thít. Lẽ ra sẽ là một bức tranh đẹp, nhưng vì sự "rụt rè" của Jiyeon mà mọi thứ đã bị phá hỏng.

Về đến nhà, Jiyeon phát hiện lòng bàn tay đầy những vết tích của cây cỏ hằn lại. Cô tủm tỉm cười. Hanyoung đứng cạnh , nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ như nhìn bệnh nhân tâm thần.

Đêm đó, mẹ của Kim đầu sỏ dắt theo thằng con trai mặt mũi bầm dập đến tận nhà Yesung để tính sổ, đương nhiên , Yesung bị mẹ đánh 1 trận tơi bời

Đó là lần đầu tiên Jiyeon trốn mẹ ra ngoài coi náo nhiệt. Giữa đám đông vây xem, Jiyeon không thể chen vào trong, nhưng dường như cô có thể tưởng tượng ra cảnh mẹ Yesung cầm chổi đánh liên hồi vào người anh.

Jiyeon chợt cảm thấy có lỗi, đồng thời lại cảm thấy vui mừng, bởi vì đây là lần đầu tiên Yesung vì cô mà chịu đòn.

Sau sự kiện"anh hùng thấy bất bình chẳng tha" đó, hai người chưa từng gặp lại. Jiyeon cực kì phiền muộn. Trong phim chẳng phải đều là nữ chính yếu đuối lâm nguy được nam chính liều mình cứu giúp sau đó hai người ở bên nhau sao? Vì sao đã lâu như vậy mà vẫn chưa thấy có động tĩnh gì?  Chẳng lẽ ngoài đời thực nữ chính cần chủ động hơn? Nghĩ vậy, mỗi lần đi ra tiệm bách hóa mua đồ, Jiyeon đều cố ý đi vòng qua trước cửa nhà Yesung , hy vọng ngẫu nhiên được gặp anh , thậm chí cô cũng đã nghĩ cẩn thận sẽ nói gì khi gặp anh. Vậy mà cuối cùng cũng không có cơ hội.

Về sau , Jiyeon kể với Hyeri chuyện này , những tưởng sẽ nhận được 1 trận cười nhạo từ đối phương,nào ngờ, Hyeri nghiêng đầu nghe đầu nghe rất chuyên tâm , rồi hỏi :"Sau đó thì sao?"

Sau đó ư?

Người bố biệt tích 9 năm trời của Yesung đột nhiên áo gấm về làng, xóa bỏ những lời đồn đại ác ý bấy lâu. Dưới ánh mắt đầy ngưỡng mộ của xóm giềng, cả gia đình họ bước lên chiếc ô tô sang trọng và rời khỏi thị trấn vô danh này.

Jiyeon nghĩ, quả nhiên anh đã làm được như lời anh nói, anh sống rất hạnh phúc . Còn cô thì sao? Trong lòng cô trước giờ chỉ có 1 người duy nhất , người ấy tên Yesung.

Thật ra, Jiyeon hiểu rất rõ , trong cuộc đời của Yesung, cô chỉ là 1 khúc nhạc đệm ngắn ngủi . Co vẫn chờ 1 lần được nói với anh :" Yesung, tớ tên Jiyeon", nhưng trước giờ anh chưa từng hỏi. Trên thế gian này có hàng trăm người hợp với chúng ta, nhưng chúng ta lại luôn cố chấp chọn người đầu tiên. Yesung chỉ dùng mấy viên kẹo và 1 trận ẩu đả đã có thể khiến Jiyeon bận lòng vì anh.

Có lẽ từ nay về sau, cảm giác ấy sẽ chẳng xuất hiện lần nữa, chẳng thể có viên kẹo Thỏ trắng nào làm cô cảm động, chẳng còn những lời an ủi ấm lòng như thuở xưa.

Lần thứ hai cô gặp lại Yesung là năm Jiyeon vào năm đầu đại học . Trường đại học Seoul của Yesung vừa được công nhận trường chuẩn quốc gia. Vì muốn quán triệt chính sách giáo dục toàn quốc, trường cũng bắt đầu xúc tiến hoạt động giao lưu với các trường khác. Nhờ có thành tích học tập xuất sắc,  Park Jiyeon dễ dàng được nhận vào học lớp A ban Tự nhiên của trường đại học Seoul.

Jiyeon đứng trên bục giảng , nhìn toàn bộ phòng học sáng sủa với những bộ bàn ghế mới tinh. Khi ánh mắt chạm tới khung cửa sổ , cô bắt gặp gương mặt nghiêng nghiêng quen thuộc ấy, cô hồi hộp đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, Đối phương không ngẩng đầu lên, anh vẫn chăm chú làm việc của mình, tựa như sự tồn tại của cô là hư vô. Jiyeon không hề cảm thấy hụt hẫng , ngược lại, cô còn cảm thấy may mắn vì anh không nhìn thấy bộ dạng lúng túng của mình hiện giờ. 

Nhờ những cô chuyện ngồi lê đôi mách của bà con hàng xóm, Jiyeon biết được tin Yesung đỗ vào trường đại học Seoul. Trước giờ cô vẫn luôn tin anh là 1 người thông minh, xưa kia anh học không tốt chẳng qua là vì bản thân anh không muốn. Một khi anh đã quyết tâm thì chẳng có gì cản nổi bước chân anh . Quả nhiên lòng tin của cô rất chính xác .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro