Chương 1 (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ thi vào đại học đến gần, ngoài làm mấy việc vặt trong nhà , Jiyeon không dám phí thời gian vào công việc nào khác. Sự nỗ lực của cô còn khiến mẹ Hanyoung vừa kinh ngạc vừa lo lắng. Thấy con gái liều mạng lao vào học, Hanyoung đương nhiên rất thương con, chỉ có điều xưa nay bà ăn nói có phần độc địa, thế nên mỗi lần muốn nhắc Jiyeon đi ngủ, bà chỉ hậm hực nói những câu đại loại như :"Ngủ sớm đi cho đỡ tốn tiền điện!". Jiyeon hiểu tính mẹ, cũng quen với cách nói chuyện khác người của mẹ, nên khi nghe vậy, trong lòng cô không khỏi mừng thầm ,tinh thần càng thêm phấn chấn.

Đáng tiếc, lúc kết quả thi được công bố, cô không nhận được giấy trúng tuyển của đại học Seoul.

Cơ hội bước chân vào ngôi trường này xa vời thế nào, Jiyeon biết rõ. Rất nhiều gia đình giàu có mong muốn con em mình được học ở đây, cho dù kết quả học tập của cô có xuất sắc cỡ nào cũng không bì nổi những người có phiếu điểm đẹp lại vừa có tiền như họ.

Jiyeon cầm giấy báo điểm trong tay, ngồi ngoài hiên khóc nức nở. Đó là lần đầu tiên trong đời cô khóc lóc thảm thiết đến vậy. Hanyoung nhìn con gái chỉ biết thở dài. Nếu như, nếu như có 1 gia đình tốt...

Cuối cùng , Jiyeon buộc phải vào học trường của thị trấn. Con gái muốn thành tài, ngoài đường học ra còn con đường nào khác? Lúc phân ban, Jiyeon vẫn kiên định chọn ban Tự nhiên dù cô vốn không thích. Cô ra sức học, nỗ lực giữ vững thành tích. Cô nghĩ, 1 người kiêu ngạo như  Yesung chắc hản không muốn cầm cuốn sách Văn dày bịch mà học thuộc, được suy nghĩ và làm cùng 1 dạng bài tập với anh, điều này đối với cô đã tốt lắm rồi.

Cứ như vậy, Jiyeon ngỡ rằng, cả đời này hai người sẽ không có cơ hội tương phùng nữa.

Chuẩn bị lên đại học, đột nhiên trường đại học của thị trấn cô đang ở và trường đại học Seoul có chương trình trao đổi học sinh, ban Xã hội và ban Tự nhiên , mỗi ban có 1 suất . Jiyeon đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này . Với điểm tổng kết đứng đầu toàn khối, cô nghiễm nhiên cô trở thành lựa chọn duy nhất của ban Tự nhiên tham gia chương trình trao đổi học sinh, hơn nữa, còn vô cùng may mắn được xếp vào đúng lớp của Yesung. 

Tất cả những điều này khiến cô tin rằng,  mười bảy năm bất hạnh đã trôi vào dĩ vãng, từ giờ phút này trở đi, may mắn bắt đầu mỉm cười với mình.

Đại học Seoul là ngôi trường tốt nhất ở đây nên chính quyền địa phương không tiếc tiền đầu tư vào cơ sở hạ tầng, quang cảnh trường đẹp như tranh vẽ.

Yesung chú ý tới Jiyeon là nhờ vào màn giới thiệu độc nhất của cô nhất vô nhị của cô. Vì quá chú ý tới Yesung nên khi giáo viên chủ nhiệm đề nghị tự giới thiệu bản thân, Jiyeon đã thốt lên :"Xin chào các bạn, mình tên Yesung"

Cả lớp cười ồ cả lên. Anh bạn Hyungsik huých tay Yesung :" Này, có đứa con gái trùng cả tên lẫn họ với cậu này"

Yesung lúc này đang mải mê với bức tranh phong cảnh sắp hoàn thành của mình , vốn chẳng quan tâm đến sỉ số lớp tăng lên hay giảm đi 1 người. Nhưng câu nói của Jiyeon đúng là có rất có sức hút, khiến anh không thể không ngẩng đầu lên.

Dường như ngay khoảnh khác đó, anh đã nhận ra đối phương.

Con ngõ nhỏ đó đối với Yesung mà nói, chẳng có gì để hoài niệm. Nhưng anh vẫn nhớ như in đôi mắt ấy, đôi mắt tràn ngập sợ hãi và nỗ lực trấn an bản thân. Nhiều năm qua, cô bé mập mạp ngày nào từng ôm anh mà khóc nay đã trở thành 1 thiếu nữ xinh đẹp.

Thấy Yesung nhìn đăm đăm về phía mình, Jiyeon mới ý thức được bản thân đã lỡ lời , cô cuống quít: "Xin lỗi, xin lỗi, mình tên Park Jiyeon, chuyển từ trường khác đến, mong..."

Cô còn chưa nói xong, bên dưới đã xôn xao. Đám con gái thì lườm nguýt khinh bỉ, nói cô là 1 đứa mê trai, còn đám con trai thì quay sang trêu chọc Yesung. Thực ra, ngoại hình Jiyeon không đến nỗi nào, dáng người mảnh khảnh, môi đỏ răng trắng, nếu thêm chút son phấn thì cực kỳ bắt mắt. 

Vì nóng lòng muốn giải vây cho Yesung , Jiyeon đã không kịp suy nghĩ mà thốt lên: "À...mình...mình không quen Yesung"

Câu nói không khác nào quả bom được tung ra.

Thấy lớp học ồn ào như chợ vỡ, giáo viên chủ nhiệm đành ra mặt: "Đủ rồi, đủ rồi, thừa thời gian để bàn tán nữa hả? Đợi thi xong các cô các cậu muốn nhốn nháo thế nào tôi cũng không can thiệp."

Chủ nhiệm lớp là cô giáo trẻ dạy môn Tiếng Anh, chừng hai tám tuổi. Cô đeo kính cận, gọng màu xanh lam nhã nhặn, thoạt nhìn có vẻ dễ gần. Dù sao cũng là giáo viên của 1 thành phố lớn, có kiểu học trò nào chưa từng dạy qua, có tình huống nào chưa từng được gặp? Huống hồ cô giáo còn trẻ như vậy, đương nhiên sẽ không nghiêm trọng hóa về tình cảm học đường.

Trong lớp không còn thừa chỗ, Jiyeon được xếp ngồi bàn phụ kê thêm gần cuối lớp, cách vị trí của Yesung ba hàng. Xa như vậy nhưng trái tim của Jiyeon vẫn không ngoan ngoãn quay lại nhịp đập bình thường 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro