CHƯƠNG 1 (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa mới bình tĩnh được một chút để chuẩn bị nghe giảng thì Jiyeon lại bị quấy rầy. Một viên giấy nhỏ nhỏ, trắng trắng lượn 1 vòng cung hoàn hảo trên không trung rồi rơi trúng vào hộp bút cô. Jiyeon tưởng ai đó trêu chọc mình, nào ngờ lúc ngẩng đầu lên thì thấy Yesung đang nhìn cô, tay chỉ chỉ về phía tờ giấy. Jiyeon ngơ ngác chỉ ngón tay vào người mình như muốn xác định, Yesung gật đầu sau đó nhanh chóng quay lên trước khi giáo viên kịp phát hiện.

Hồi còn học ở trường cũ, thỉnh thoảng Jiyeon cũng bắt gặp những trò tiểu xảo này trong lớp, thường là của mấy bạn đang thích nhau. Lúc ấy, cô còn cảm thấy vô vị và tẻ nhạt, nhưng không ngờ khi sự việc xảy ra với mình,cô cảm thấy ngọt ngào và phấn khích đến thế.

Đúng thế? Làm sao không ngọt ngào cho được? Khi chàng trai kia là người cô thầm mến bốn năm trời! Tất cả những điều mà cô từng huyễn tưởng xa xôi bỗng chốc trở nên gần trong gang tấc.

Niềm hạnh phúc tới quá đột ngột khiến Jiyeon bối rối không biết làm sao. Cô cẩn thận mở mảnh giấy vo tròn kia ra, chỉ có sáu chữ nhỏ xíu tạo thành câu hỏi.

"Ngõ Tịnh Thủy, kẹo Thỏ Trắng?"

Vừa nhìn, mắt đã ngân ngấn nước.

Thật tốt quá, anh còn nhớ! Thật tốt quá!! Cô không nhìn nhầm người!

Yesung tính tình phóng khoáng nên có nhiều bạn bè, nhưng thân nhất là Hyungsik. Tiếp xúc một thời gian, Jiyeon mới phát hiện, Yesung bây giờ không còn là cậu bé cục cằn ngày xưa nữa. Chín chắn, phong độ mới là tính từ miêu tả đúng về anh lúc này. Anh đã thay đổi rất nhiều, cao hơn, gầy hơn, gương mặt kiên nghị hơn, cười nhiều hơn, chỉ có điều, sự lãnh đạm cũng tăng theo tháng năm. Jiyeon nghĩ, cái tên Yesung quả thực rất hợp với con người anh.

Chơi với hai người họ 1 thời gian dài, Jiyeon càng quan sát càng cảm thấy, ngoại hình của Hyungsik thực sự rất "hại nước hại dân" , chỉ có điều cậu ta quá dẻo mép lại hay chơi bời, các bạn nữa tặng quà, cậu ta đều không từ chối. Bao nhiêu socola, bánh gato các loại, Hyungsik đều đem về cho em gái mình xử lý hộ, hiện tại đã có thêm Jiyeon để cậu ta chia sẻ. À không, nên gọi là "san sẻ gánh nặng" thì đúng hơn. Jiyeon ở nội trú, đồ ăn trong căn tin trường cực kì khó nuốt, khi các bạn liên tục gầy đi thì cô lại tăng cân. Cũng may, xương cô nhỏ nên nhìn cũng không béo lắm.

Dù đã lớn, Jiyeon vẫn yêu tha thiết món kẹo Thỏ trắng, vì thế Hyungsik hay gọi cô là "Kẹo sữa"

Thi thoảng , dưới vòng trời xanh trong, giữa chốn đông người , Hyungsik lớn tiếng hét to biệt danh của cô :"Kẹo sữa".

Jiyeon lúc ấy cũng sẽ có những biểu hiện mà lứa tuổi này nên có: hờn dỗi, không đáng yêu nhưng mang vẻ thú vị riêng biệt. Yesung thông thường sẽ chỉ đứng bên cạnh yên lặng  nhướng mày.

Từ khi mười ba tuổi gặp được Yesung, Jiyeon đã hình thành thói quen viết nhật ký. Tuy rằng mấy năm qua, cô chỉ viết mấy mẩu truyện vụn vặt, nhưng cô không muốn quên đu cảm giác của mình đối với Yesung vào từng thời điểm , không biết mười năm sau, thậm chí mấy chục năm sau, cô có còn nhớ rõ những cảm xúc này hay không. Cô nghĩ, nếu thực sự quên đi , thì vẫn có dấu vết của thời gian giúp cô nhớ lại. Giống như sự xuất hiện của cô gái bướng bỉnh và lương thiện tên Hyeri kia, cô ấy bước vào cuộc sống của cô như thế nào, cô cũng không nhớ nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro