CHƯƠNG 1 (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cạnh trường có một quán ăn nhanh nhỏ nằm khiêm tốn giữa những cửa hiệu sang trọng. Trên tường,từng mảng sơn tróc ra, để lộ lớp xi măng xám xịt. Chủ quán là một đôi vợ chồng  ngoài bốn mươi tuổi, tính tình cởi mở. Jiyeon lần đầu tiên đến đều thích ngay món ăn năm hào một bán của chủ quán,những viên đồ ăn nhỏ nhỏ giống con nòng nọc vừa bỏ vào miệng đã vội tan ra. Sau này có vài lần khi Hyungsik và Yesung chơi bóng rổ xong, cô cùng hai người họ đến đây ăn, cũng đều gọi món này. Về sau cô mới biết tên gọi của nó là tôm lạnh. Jiyeon thích nhất là ngồi đối diện nhìn Yesung ăn. Anh ăn rất nhanh, bộ dạng như một đứa trẻ con, khác hẳn với lúc anh ở trong trường luôn tỏ ra lạnh lùng và khó gần đối với tất cả các cô bạn học khác.

Là vì không thích nên cố tình giữ khoảng cách ư?

Jiyeon nghĩ, biết đâu một ngày cô cũng sẽ gia nhập vào hàng ngũ kia, tìm cách lấy lòng Yesung, tìm hiểu anh thích gì, ghét gì, thậm chí còn lập hẳn một tập hồ sơ lý lịch về anh . Chỉ mới nghĩ thế thôi cô cũng đã thầm vui rồi, nhưng trong lòng cô không tránh khỏi có chút chua xót. Người ta trí ít còn có dũng khí để bày tỏ, cô thì ngay đến cái danh "yêu thầm" cũng trở nên quá xa vời.

Chẳng bao lâu chủ quán đồ ăn nhanh đã quen mặt ba người. Thỉnh thoảng, Hyungsik sẽ đứng từ xa vẫy tay với bác chủ quán để mua hàng. Jiyeon mỗi lần tới ăn cũng được bác niềm nở mời :" Jiyeon phải không ? Ăn nhiều vào nhé, thiếu bảo bác lấy thêm cho."

Mỗi lần như vậy, Jiyeon đều nhớ tới mẹ mình. Khi bố cô chưa qua đời, mẹ cô cũng là một người phụ nữ nhã nhặn, dịu dàng với giọng nói ngọt ngào. Lúc cô học ở nhà trẻ Hoa Hồng, mẹ thường nựng má cô mà nói :" Kẹo Ngọt của mẹ nhất định sẽ có tương lai xán lạn!". Lúc cô lười biếng, mẹ sẽ nói :" Jiyeon , con mà không làm bài tập thì mẹ sẽ nổi giận đấy, từ mai con sẽ không có kẹo ăn đâu."

Bàn tay tạo hóa thay đổi thất thường đã bào mòn sự dịu dàng nhỏ nhoi còn sót lại của mẹ.

Jiyeon lâu lắm rồi không gặp mẹ, thỉnh thoảng cô vẫn hay nằm mơ về những chuyện trong quá khứ, thấy gương mặt tươi cười đầy mãn nguyện của mẹ. Giật mình tỉnh dậy, cô mới phát hiện nước mắt mình đã đẫm gối. Cô mong ngóng những ngày hè, mong ngóng được về với mẹ.

Về sau, có một lần đại học Seoul và một trường đại học khác trong thành phố tổ chức thi đấu giao hữu bóng rổ. Jiyeon không hiểu môn thể thao này, càng không hiểu vòng loại NBA là gì. Cô chỉ có thói quen đứng bên ngoài sân bóng, cầm áo khoác giúp Yesung và Hyungsik, xem hai người họ hết mình chơi bóng. Kỳ thi đã tới rất gần,trường quyết định tổ chức thi đấu bóng rổ mục đích là giúp sinh viên thư giãn, gạt bỏ áp lực thi cử. Lúc Hyeri xuất hiện, Yesung vừa chạy vào khu vực ba điểm. Jiyeon thấy anh ném bóng, vô thức kêu lên :"Yeah!" , vừa dứt lời đã nghe được giọng châm học :"Mê trai."

Cô quay đầu lại thấy một người rất quen mắt, hóa ra là cô bạn cùng lớp tên Hyeri. Jiyeon áy náy cười, không biết có phải do mình lớn tiếng nên làm phiền người khác hay không.

Điều này cũng khó trách. Bình thường ngoai Yesung và Hyungsik ra thì Jiyeon không chơi với ai trong lớp. Cô có ấn tượng với cô bạn ngồi trước hai bàn này là do sự kiện xảy ra trong buổi kiểm tra tiếng anh. Hôm ấy, cô Park đột ngột bị gọi đi họp, sau khi dặn dò lớp phó kỷ luật trông coi lớp, cô Park liền rời khỏi phòng học. Có lẽ do cậu bạn cùng bàn quay sang hỏi bài, Hyeri bực mình nói :"Câu phiền thế hả? Tâm trạng tớ rất không được tốt nhé , đừng có hỏi tớ, đừng có lại gần tớ !"

Cả lớp đang yên tĩnh tập trung làm bài, tiếng nói của Hyeri đột ngột vang lên rất rõ ràng. Jiyeon cũng không tránh khỏi tò mò, ngẩng đầu lên nhìn. Hiển nhiên , các bạn đã nghe chữ "hỏi" thành chữ "hôn" rồi bắt đầu trêu chọc Hyeri và cậu bạn cùng bàn, đầu têu là Hyungsik.

"Hyeri , thế cậu định bao giờ mới cho Lee đại ca của chúng ta"hôn" một cái đây?"

Cả lớp cười ầm lên, Jiyeon cúi đầu cười trộm.Hyeri vẫn rất thản nhiên, vẻ mặt dửng dưng không một gợn sóng :" Cậu hỏi thừa! Đến lúc thích hợp đương nhiên tớ sẽ cho "hôn" rồi. Sao nào? Liên quan gì đến cậu?"

Trong khi Hyeri tỏ ra không hề hấn gì, thì anh bạn họ Lee kia đã đỏ bừng mặt, chỉ một mực cuối đầu không dám hé răng. 

Hyungsik không ngờ Hyeri trả lời như thế, cậu ta ngẩn người, mãi mới thốt ra được một câu :" Giờ mới biết, cậu còn mạnh bạo hơn nhiều so với tưởng tượng của tớ".

Đung lúc này, lớp phó kỷ luật đứng lên ổn định lại lớp, sự việc đã kết thúc nhưng cõi lòng của Hyeri không còn bình yên như ban đầu.

Tưởng tượng?

Đối với Hyeri mà nói, chữ này rất mờ ám. Trong tưởng tượng của Hyungsik , cô là người như thế nào? Hiền lành ngoan ngoan hay vô lý ngang ngược.

Thôi thế nào cũng được, nhưng cậu ấy đã tưởng tượng về cô ư?  



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro