CHƯƠNG 1 (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuổi trẻ là như vậy, đáy lòng chúng ta luôn cất giấu một bóng hình, chúng ta sẽ vì một câu nói vu vơ của người ấy mà vui không ngớt. Có lẽ câu nói ấy chỉ là vô tình, không hề có dụng ý gì đặc biệt, nhưng như vậy cũng đâu sao, miễn vui là được, chúng ta còn trẻ mà! Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ!Người con gái làm dáng vì kẻ mình yêu. Có như vậy, sau này hồi tưởng lại, chúng ta mới có thể mỉm cười vui vẻ vì cuối cùng những tháng năm của tuổi thanh xuân đã không trôi đi trong lãng phí.

Địch ý của Hyeri đối với Jiyeon không phải vô duyên vô cớ mà có. Vì sao Jiyeon lại thân thiết với "hotboy" của lớp như thế chứ? Chuyện này không quan trọng, quan trọng là vì sao Jiyeon cũng thân thiết với Hyungsik? Họ suốt ngày dính lấy nhau, cùng nhau đến căng tin, cùng nhau đến quán ăn vặt, Jiyeon còn được Hyungsik gọi bằng biệt danh, được cầm áo khoác của Hyungsik... Hyeri vô cùng tức giận, nhưng chẳng thể nói ra lời. Jiyeon đương nhiên không hiểu rõ nội tình, chỉ nghĩ rằng mình đã làm ảnh hưởng tới người khác, nên vội vàng nói câu :"Xin lỗi!"

Từ khi chuyển tới trường này, hình như chuyện Jiyeon thường làm nhất là nói câu :"Xin lỗi!"

Không cẩn thận lỡ miệng - Xin lỗi

Vô ý có hành động gì khiến các "fan" của hai anh bạn Ye-Hyung lườm nguýt? - Xin lỗi

Park Jiyeon , hôm nay đến phiên cậu trực nhật, sao không lau bảng? - Xin lỗi

Giống như hiện tại, rõ ràng chẳng có lỗi gì nhưng cô vẫn bật ra câu nói xin lỗi theo phản xạ .

Jiyeon không hề muốn như vậy, nhưng chỉ cần ở bên Yesung là cô khúm núm, dè dặt. Cô thừa nhận, có một phần là do cô cố tình. Thỉnh thoảng cô vẫn có suy nghĩ hẹp hòi, cô cũng muốn lén lút tặng cho những người qua đường đáng ghét kia một cái trừng mắt ; muốn những lúc gặp phải chuyện khó khăn thì được hét thật lớn; muốn phản bác lại những người cứ nhăng nhẵng theo đuổi Yesung rằng không phải cô bám đuôi anh, mà là chính anh tự kết thân với cô; cô cũng muốn thẳng thắn hỏi Yesung :"Cậu có biết mình thích cậu hay không? Cậu thông minh , nhạy bén như thế chẳng lẽ không biết bên cạnh vẫn luôn có một người điên cuồng thích cậu?"

Thế nhưng, tất cả những điều này, cô đều không dám làm.

Cô không muốn Yesung nghĩ mình là người nông cạn, hay so đo. Cô nghĩ, nếu đã không thể làm công chúa, thì ít nhất cũng có thể làm một người tùy tùng hiểu lễ nghĩa, lặng lẽ ở bên hoàng tử. Dường như cô đã quên mất bản thân năm mười ba tuổi đã cướp đi cái ôm đầu của người con trai ấy. Vì lo lắng tới quá nhiều thứ nên khi ở trước mặt Yesung, Jiyeon càng thu mình lại. Giống như câu nói của một nhà văn : Trở nên nhỏ bé như hạt bụi nhưng đáy lòng nở rộ hoa.

Trong lúc Jiyeon cúi xuống xin lỗi Hyeri, hai chiếc áo đang cầm trên tay rơi xuống. Sáng sớm có cơn mua nhỏ, tuy đã tạnh nhưng sân vận động vẫn ướt. Hyeri phản ứng nhanh nhạy, gần như ngay lập tức đưa tay ra đỡ lấy áo khoác của Hyungsik trước khi nó chạm xuống đất. Jiyeon đang cuống quýt xốc lại áo cho Yesung nên không chú ý đến hành vi của cô bạn. Mãi đến khi thấy trên tay Hyeri là chiếc áo của Hyungsik, cô mới ngờ ngợ hiểu ra điều gì đó.

Bầu không khí chợt trở nên gượng gạo, Hyeri bị Jiyeon nhìn đến mức lúng túng, cuối cùng đành dúi áo khoác của Hyungsik vào tay Jiyeon, trách móc :"Cậu cầm áo hộ người khác thì cầm cho cẩn thận! Giặt không khó nhưng bột giăt chẳng rẻ đâu! Một đồng cũng là tiền cả đấy"

Gia thế của Hyungsik từ lâu đã chẳng phải là chuyện gì bí mật. Thị trưởng Hyung nổi danh chính là bố cậu ta, nghe nói sắp nhận chức bí thư thành ủy. Mẹ Hyungsik là một nhân vật máu mặt trong giới tài chính.

Tiền?

Jiyeon mím môi cô gắng nín cười. Hyeri đỏ bừng mặt :"Cậu tiếp tục xem bóng rổ của cậu đi, nhìn tớ làm gì?Tớ xấu lắm chắc? Này! Cười cái gì mà cười?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro