《10》Giấc mơ ấp ủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hồ Hiểu Tuệ rất nhanh liền ngủ thiếp đi, Lưu Thù Hiền lại bừng tỉnh, cô mơ một giấc mộng quỷ dị.

Leng keng~

Lưu Thù Hiền bỗng nhiên phát hiện mình không biết từ lúc nào đã ở trong một hoàn cảnh không quen thuộc lắm, như là rạp hát lại như là 327

"Ai vậy?"

"Lão Lưu~mở cửa, là em~"

Giọng nói này không thể quen thuộc hơn.

Lưu Thù Hiền oán thầm:

"Luôn không mang theo chìa khóa, nói mấy lần cũng không nhớ được."

Đi tới cạnh cửa, vừa lúc những lời này cũng nói thầm xong, có thể tươi cười nghênh đón Hồ Hiểu Tuệ

"Mang đồ ăn cho chị............. sao?"

Trong lúc đó, đã bị cách Hồ Hiểu Tuệ ăn mặc khiếp sợ đến lắp bắp.

Váy yếm màu đen, bên ngoài khoác âu phục nhỏ màu trắng, còn mặc vớ lưới đánh cá, đeo cặp sách??? Cặp sách còn làmàu hồng nhạt trong suốt.

Lưu Thù Hiền nhìn mà nghẹn họng trân trối, gợi cảm, đẹp trai, đáng yêu, nóng bỏng, Hồ Hiểu Tuệ là cái gì hỗn hợp tiểu thiên tài, đầu óc Lưu Thù Hiền nhanh chóng vận chuyển, cuối cùng nặn ra một câu ca ngợi

"Em ăn mặc thật thú vị"

"Chị lại âm dương quái khí?! "

Hồ Hiểu Tuệ vung cặp sách lên chào hỏi Lưu Thù Hiền.

"Không phải, mặc kệ phong cách của em là gì chị đều thích, nhưng em cũng không cần pha trộn với nhau vậy chứ?"

Lưu Thù Hiền vừa né tránh công kích từ cặp sách nhỏ của Hồ Hiểu Tuệ, vừa cười nói

"Chị nói cái gì? "

Lưu Thù Hiền thấy Hồ Hiểu Tuệ không đuổi theo mình nữa, cũng dừng bước lại,

"Chị nói em không cần phải hỗn hợp thành như vậy?"

Lại hỏi thêm một câu nữa. Lưu Thù Hiền cũng ngây ngẩn cả người, cô nhớ rõ mình đã nói gì
Hồ Hiểu Tuệ theo sát vì sao không rõ

"Chị vừa nói cái gì?"

"Chị nói em ăn mặc rất thú vị"

Hồ Hiểu Tuệ lại vung cặp sách nhỏ lên

"Chị rốt cuộc có phải hay không là thích em?"

Lưu Thù Hiền cảm giác chân mình cắm rễ thật sâu trên sàn nhà, hai chân không thể di chuyển, liền nhìn Hồ Hiểu Tuệ chạy về phía mình, vứt bỏ cặp sách nhỏ kia, đổi thành dùng nắm đấm đấm.

Vừa đấm vừa khóc: "Nếu chị thích em thì biểu hiện kiên định một chút, rõ ràng một chút! Chị không thổ lộ thì để em"

Lưu Thù Hiền cảm giác được trái tim bị người ta siết chặt khó chịu, không phân biệt được là Hồ Hiểu Tuệ đấm tay, hay là lời nói của cô đấm. Mở hai tay ôm lấy Hồ Hiểu Tuệ, muốn nói gì đó lại phát hiện không mở miệng ra được, chỉ có thể ôn nhu vuốt ve mái tóc dài của Hồ Hiểu Tuệ.

"Chị nói đi! "

Hồ Hiểu Tuệ tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nước mắt ào ào rơi xuống.

Lưu Thù Hiền muốn nói

"Đúng vậy, chị thích em, thích đã lâu rồi"

Nhưng cô ấy không thể mở miệng, không thể nhấc chân đi lấy điện thoại di động đánh chữ, mắt thấy ánh sáng trong mắt Hồ Hiểu Tuệ từng chút từng chút biến mất, Lưu Thù Hiền dưới tình thế cấp bách nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô lên, hôn lên đôi môi mềm mại của cô, ấm áp thủy nhuận, trong đầu cô trống rỗng, chỉ là dựa vào bản năng yêu thương, quấn quanh vuốt ve, giống như tất cả là đương nhiên.

Hồ Hiểu Tuệ bị nụ hôn bất thình lình này làm cho không kịp đề phòng, chờ sau khi phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ ban đầu, cũng đưa tay ôm lấy Lưu Xu Hiền, chặt một chút, chặt hơn một chút.

Ánh đèn tựa hồ đều trở nên mập mờ, chung quanh thậm chí trống rỗng xuất hiện một ít màn che lụa mỏng, còn phất qua gió ấm như có như không, mang theo vị kẹo ngọt ngào, làm cho hơi thở hai người giao hòa, phảng phất là mùa xuân tới.

Lưu Thù Hiền bị ôm quá chặt, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, vì vậy môi khẽ nhếch, Hồ Hiểu Tuệ thừa dịp hư mà vào, đầu lưỡi tươi mới thủy nhuận, thanh thuần xen lẫn quyến rũ, các nàng khẽ run chịu đựng tình yêu lẫn nhau.

Đột nhiên, một thanh âm xa lạ giống như sấm sét đầu xuân:

"Ngọt quá!"

Lưu Thù Hiền cho rằng bị fan phát hiện, tỉnh dậy mới phát hiện, mình đang một mình ở trong căn phòng trống rỗng, mà một nửa khác trong mộng cách mình mấy ngàn km.

Sau khi giật mình tỉnh giấc, Lưu Thù Hiền nằm ở trên giường, trước mắt là bóng tối nhưng đại não và tâm hồn lại vô cùng thanh minh. Lời nói, động tác vừa rồi trong mộng cô đều còn nhớ rõ ràng, cảm giác cánh môi tiếp xúc khiến cô có chút ý tứ chưa hết, thậm chí quyến luyến cảm giác hít thở không thông bị Hồ Hiểu Tuệ ôm chặt.

Lưu Thù Hiền đột nhiên không tự giác ngâm nga.

"Trầm mặc ngưng kết không khí, lại không ngửi thấy hơi thở em lưu lại, không phân biệt được hiện thực mộng cảnh, bỗng nhiên trước mắt tất cả đều là em, chọ đã hãm sâu không cách nào thoát khỏi, trầm mê trong cái bẫy dịu dàng của em, sẽ không thể hô hấp..."

Không thể không nói còn rất hợp với tình hình.

"Thầm mến thật sự là tra tấn người a"

Lưu Thù Hiền ngửa mặt lên trời than thở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro