《11》Mập mờ trắng trợn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lưu Thù Hiền bừng tỉnh không thể đi vào giấc ngủ lần nữa, cảnh trong mơ quá mức chân thật, vòng tay biểu hiện nhịp tim cao hơn 90, chậm chạp không hạ xuống được.

Đối với người khác mà nói, nhịp tim 90 có thể không có gì, nhưng điều này có ý nghĩa gì đối với Lưu Thù Hiền? Cô chạy hết tám trăm mét cũng không nhất định có nhịp tim nhanh như vậy, nhịp tim 90 có nghĩa là cô đã động tâm, động tâm rối tinh rối mù.

Mấy năm trước lúc tham gia "Trò chơi quý xuân" trả lời thật lòng Hồ Hiểu Tuệ không biết là thật lòng hay là mượn cơ hội thổ lộ với cô, vô cùng trắng trợn "Lão Lưu em yêu chị", nhưng lần đó Lưu Thù Hiền bất vi sở động, một bộ đương nhiên, bình tĩnh gật đầu: "Ừ"

Hồ Hiểu Tuệ tức giận đến mức một tay vịn máy đo nhịp tim một tay kêu gào bóp cổ Lưu Thù Hiền.

Sau đó hỏi tiếp: "Vậy chị có yêu em không?"

Lưu Thù Hiền có chút kích động, nhưng vừa nghĩ tới chung quanh nhiều người như vậy, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, đành phải tiếp tục bình tĩnh gật đầu

"Ừ"

"Vậy chị hôn em một cái đi"

Lưu Thù Hiền nghĩ thầm: Đồ chơi xong đời này, xung quanh nhiều người nhìn như vậy.
Nhưng nhìn Hồ Hiểu Tuệ hơi ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy chờ mong, còn đem khuôn mặt non nớt vù vù hơi nhích lại gần, tựa hồ nếu Lưu Thù Hiền dám tiếp tục bảo trì lạnh lùng cự tuyệt, nàng cũng có thể bĩu môi khóc lên.

Đối mặt với một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, Lưu Thù Hiền lại cảm thấy xung quanh có nhiều người hơn nữa cũng không sao, vì thế không sợ hãi bẹp một ngụm.

Nhanh quá, đạo diễn còn chưa kịp cắt viễn cảnh.

Ngày đó thời tiết rất tốt, ánh mặt trời rực rỡ làm cho người ta không mở mắt ra được, khi Lưu Thù Hiền nghe được Hồ Hiểu Tuệ đưa ra yêu cầu hôn nhẹ liền đa mưu túc trí hơi nhắm mắt lại, đợi đến khi hôn thật, Lưu Thù Hiền vừa vặn nhắm mắt lại, trong tiếng người ồn ào cảm thụ cùng Hồ Hiểu Tuệ trong nháy mắt này yên tĩnh mập mờ.

Có thể bởi vì lần đó chỉ hôn lên mặt?

Có thể lúc đó xung quanh còn có người khác?

Tóm lại nhịp tim của Lưu Xu Hiền chỉ tăng lên một chút, ngược lại nhịp tim của Hồ Hiểu Tuệ tăng vọt.

Lưu Thù Hiền trong tiếng ồn ào ồn ào, lẳng lặng nín cười nhìn Hồ Hiểu Tuệ nói năng lộn xộn biện giải mình không có động tâm, chỉ là đột nhiên tới gần bị dọa.

Tùy em nói như thế nào , dù sao chị cũng có chút động tâm. Lưu Thù Hiền nói trong lòng.

Lưu Thù Hiền một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn chăm chú Hồ Hiểu Tuệ, biểu tình trên mặt mặc dù không có biến hóa, nhưng ánh mắt cùng biểu tình lạnh lùng có vẻ không hợp nhau, lộ vẻ ôn nhu.

Biên đạo nhìn không nổi nữa

"Lưu Thù Hiền, cậu thu ánh mắt lại, cái này có thể phát không?"

Lăn qua lộn lại không ngủ được, Lưu Thù Hiền dứt khoát đứng lên xem nhật ký đi.

Bảy năm sau đại khái là bởi vì càng ngày càng bận rộn, cho nên số lần Hồ Hiểu Tuệ viết nhật ký cũng càng ngày càng ít, thế nhưng hàm lượng "Lưu Thù Hiền" dần dần cao lên.

-------

《Nhật ký của Tiểu Hổ ca》

2017.12.25

Lưu Thù Hiền không chuẩn bị quà Giáng sinh cho tôi

Hừ!

2018.2.15

Lão Lưu phát cho mình một bao lì xì 5.2 đồng, mà lừa tôi nói là bao lì xì 52 đồng.

2018.3.5

Buổi tối tôi nằm trên giường nói với lão Lưu muốn ăn thịt lừa, nói xong tôi liền đi tắm rửa, chờ lúc tôi đi ra, liền nhìn thấy món lừa mềm mại trên tủ đầu giường

Tôi rất kích động, nhưng tôi lại không dám hỏi quá thẳng thắn, tôi nói

"Sao chị đối xử tốt với em như vậy?"

"Nga~"

Lưu Thù Hiền rất ngạo kiều gật đầu một cái

"Chị rất thích em a~"

Tôi nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi khô, chính mình cẩn thận bẩn thỉu giống như một con thỏ nhỏ chạy trên thảo nguyên.

Mà chị ấy lập tức còn nói: "Lừa em, hôm nay là ngày kỷ niệm học theo Lôi Phong* của chị, làm một chuyện tốt, tích đức làm việc thiện"

Rốt cuộc chị ấy có ý gì!

*Lôi Phong là một chiến sĩ của quân giải phóng nhân dân trung quốc, khi mất đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tôn...*

2018.4.1

Hôm nay Lưu Thù Hiền nói thích tôi nhất, a, cho rằng tôi không biết hôm nay là ngày cá tháng tư sao?!

2018.6.1

Mấy hôm trước Lưu Thù Hiền hỏi tôi muốn quà gì, kết quả hôm nay nhận được quà, là một ngọc bội, là cầu trong miếu, lão Lưu nói có thể mang đến vận may.

Hình dạng là một Bồ Tát nhỏ mập mạp, tôi không nghĩ chị ấy đã chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi sớm như vậy.

Mãi mãi là bạn nhỏ của chị ấy. Để đáp lễ, hay là tôi tặng chị ấy một món quà vào ngày của tôi?

2018.6.17

Để báo đáp món quà ngày Quốc tế Thiếu nhi của lão Lưu, tôi đã tặng chị ấy một cái chậu ngâm chân, chị ấy rất hài lòng.

Rất cảm động, kéo tôi cùng ngâm chân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro