《9》 Nghệ thuật đưa đẩy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Lưu Thù Hiền trở thành đội phó ngày càng lãnh khốc, thế nhưng ấn tượng đầu tiên đặc biệt quan trọng, mặc kệ sau đó Lưu Thù Hiền bị fan gọi đùa là "Đội phó lạnh lùng", cô ở trong trí nhớ của Hồ Hiểu Tuệ thủy chung là ôn nhu đáng yêu.

Mọi người nói Lưu Thù Hiền không thích cười, một bộ dáng

"Em nói thêm một câu thử xem?"

Nhưng Hồ Hiểu Tuệ cảm thấy đó đều là hiệu quả MC, dù sao lúc hai người ở một mình trong phòng, Lưu Thù Hiền cười rất vui vẻ, cô vẫn là chị gái ôn nhu có tiếng cười giòn tan kia, thậm chí sẽ cười đến ngã xuống giường.

Cẩn thận nghĩ lại, Hồ Hiểu Tuệ phát hiện sự dịu dàng mà cô trải nghiệm được ở chỗ Lưu Thù Hiền dường như người khác chưa từng trải qua.

Cô có thể ngủ trên giường của Lưu Thù Hiền, trước mắt có thể làm như vậy ngoại trừ cô chính là ba con mèo.

Rất nhiều thứ cô đều dùng chung với Lưu Thù Hiền, mấy đời bạn cùng phòng trước của Lưu Thù Hiền đều không có đãi ngộ này.

Lúc Lưu Thù Hiền làm đội phó, cho dù bị chuyện của đội ngũ làm phiền đến sứt đầu mẻ trán, cũng sẽ không tức giận với cô. Cô muốn ăn gì Lưu Thù Hiền cũng sẽ tận lực làm cho cô ăn.

Khi Lưu Thù Hiền buồn bực ở trong phòng khóc rống lên, sẽ đuổi hết người khác ra ngoài, nhưng Hồ Hiểu Tuệ có thể đi vào.

Các nàng thậm chí còn gặp qua phụ huynh lẫn nhau, Hồ Hiểu Tuệ càng nghĩ càng cảm thấy tình cảm với Lưu Thù Hiền rất đặc biệt, sự quyến luyến và bao dung của các nàng vượt xa các thành viên khác, đây có phải nói rõ Lưu Thù Hiền đối với nàng kỳ thật cũng có một chút tình cảm không giống nhau, nhưng Lưu Thù Hiền chưa từng trực tiếp biểu hiện qua, thỉnh thoảng một hai lần nhanh mồm nhanh miệng giống như là đâm thủng cửa sổ giấy, lập tức sẽ qua loa tắc trách lại dán tốt cho nó.

Hồ Hiểu Tuệ cảm thấy tình cảm của mình đối với Lưu Thù Hiền bắt đầu biến chất hẳn là bắt nguồn từ một lần nhanh mồm nhanh miệng của Lưu Thù Hiền.

Cô cũng ghi lại ngày đó.

-----

《Nhật ký của Tiểu Hổ ca》

2017.11.19

Hôm nay không có việc gì, từ sáng sớm tỉnh lại liền nằm ở trên giường Lưu Thù Hiền nói chuyện phiếm với chị ấy, đói bụng, vì thế gọi một con gà nướng, lúc chờ đồ ăn bên ngoài Lưu Thù Hiền đột nhiên phổ cập cho tôi một chút về phân loại các loại gà.

Sau đó nói chuyện về gà tây, rồi đến Lễ Tạ ơn, chị ấy đột nhiên nói cảm ơn tôi.

Ánh mắt thật chân thành tha thiết, hơn nữa sáng lấp lánh thật đáng yêu. Chị ấy nói rất may mắn có thể gặp được tôi, còn nói nếu có thể cùng tôi cả đời đều sống cùng một chỗ thì tốt rồi.

Tôi cảm thấy chị ấy khoa trương, vạch trần sự giả dối thâm trầm của chị ấy

: Chị không kết hôn sao?

Chị ấy nói: Cũng không nhất định phải kết hôn, ở bên em cũng rất tốt, hơn nữa đối tượng kết hôn vì sao không thể là em?

Mấy giây kế tiếp, toàn bộ gian phòng đều lâm vào một loại an tĩnh quỷ dị, tôi lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là châm rơi trên mặt đất đều có thể nghe thấy, tôi lúc ấy thậm chí có thể nghe thấy tiếng hát của Tiểu Thanh trong phòng nghỉ.

Chúng tôi cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không nói gì, gà nướng trong miệng tôi cũng không ngon.

Lúc tôi đang định hỏi chị ấy rốt cuộc có ý gì, Lưu Thù Hiền nói: Nhưng thật ra chị thích sống một mình hơn, ngược lại thật sự không muốn kết hôn, chỉ là nếu nhất định phải tìm người cùng chia tiền thuê nhà, chị sẽ chọn em.

Hồ Hiểu Tuệ đột nhiên rất tò mò Lưu Thù Hiền có ghi chép ngày này hay không, lăn lông lốc đứng lên lật <<Nhật ký tiểu nãi>>, tới tới lui lui xác nhận nhiều lần, nhưng thật đáng tiếc Lưu Thù Hiền quả thật không có ghi chép.

Lưu Thù Hiền đối với lời nói ngày đó hoàn toàn không thèm để ý sao?

Hồ Hiểu Tuệ thở dài xoay người nằm trở lại trên giường, nhẹ nhàng níu lấy cái đuôi mèo không biết là con nào, xuyên thấu qua một cái lỗ thủng trên đỉnh màn nhìn trần nhà, lại lâm vào trầm tư.

Hồ Hiểu Tuệ nghĩ không ra cái lỗ kia làm sao làm ra, đồng dạng cũng đoán không ra Lưu Thù Hiền, chỉ biết là chị ấy đối với mình rất tốt, so với những người khác đều tốt hơn, nhưng đối với chuyện chị ấy rốt cuộc có thích mình hay không, Hồ Hiểu Tuệ hoàn toàn không nắm chắc.

Nhiều lần nằm ở bên cạnh Lưu Thù Hiền, cảm thấy tâm tình đã đến, lời thổ lộ ngay bên miệng, nhưng vừa nghĩ tới có thể bị cự tuyệt, liền đánh trống lui đường.

Hồ Hiểu Tuệ càng nghĩ càng bực bội, đột nhiên đấm giường:

"Ai nha, phiền muốn chết!" đột nhiên rít gào, sợ tới mức ba con mèo toàn bộ nhảy xuống giường.

"A~ngại quá, không phải sợ, tỷ tỷ chỉ là bị gia gia các ngươi làm cho tâm thần không yên"

Hồ Hiểu Tuệ bắt lấy tiểu lang chạy trốn, tiếp tục rối rắm. Nửa giờ trôi qua, Hồ Hiểu Tuệ vẫn không có suy nghĩ ra một cái kết quả, lại mãnh hổ rít gào một phen, liền trùm đầu mà ngủ.

Hồ Hiểu Tuệ tin tưởng vững chắc rất nhiều chuyện ngủ một giấc liền qua, đặc biệt là đối với chuyện có liên quan đến Lưu Thù Hiền, mỗi lần cô nghĩ đến Lưu Thù Hiền là sẽ phiền não, vừa phiền não liền ngủ, tỉnh ngủ sẽ không phiền não, tuy rằng vấn đề vẫn chưa được giải quyết, nhưng ít nhất không phiền não.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro