《8》Đội phó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị mệt quá... chính em.... "Lưu Thù Hiền nói xong liền ngủ thiếp đi.

Hồ Hiểu Tuệ nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ của Lưu Xu Hiền trong chốc lát, không biết ba con mèo đã đến gần nhau từ lúc nào.

"Ai nha ~ tỷ tỷ đều nhìn không thấy"

Hồ Hiểu Tuệ đẩy mông mèo trước mặt mình ra

" Khá lắm nặng như vậy, càng ngày càng béo đẩy không nổi"

Hồ Hiểu Tuệ buông tha, nhưng đồng hồ sinh học còn lâu mới tới giờ tỉnh ngủ, vì thế lại lấy ra <<Nhật ký tiểu nãi>>, nó nghiễm nhiên trở thành sách đọc trước khi ngủ.

----

《Nhật ký tiểu nãi》

2016.7.30

Không đạt được thứ hạng...... Bất quá cũng là trong dự liệu.

Chuyện đó, dù sao cũng vừa tới mà. Chúng tôi có 5 người trong top 7, rất giỏi.

HXH giống như có một chút mất mát, vì an ủi nàng còn nhỏ tôi đã mua cho nàng một rương cay điều

Quả nhiên nàng rất cao hứng, thật dễ dỗ dành a.

Diệp tổng mở một cuộc họp cho chúng tôi, nói sau khi trở về phải nhanh chóng chọn ra đội trưởng đội phó. Tôi cảm thấy, đội trưởng hơn phân nửa là chọn ddd, về phần đội phó, tôi có loại dự cảm sẽ là chính mình rất lớn mà trúng tuyển.

Cũng không phải rất muốn làm, bất quá nhiều mấy trăm đồng thì cũng được.

-------

Chuyện tuyển đội trưởng này Hồ Hiểu Tuệ ấn tượng rất sâu sắc, không phải quá trình bỏ phiếu, bởi vì căn bản không có bỏ phiếu, là công ty sắp xếp, nhất nhất là khi cô nhìn thấy Lưu Thù Hiền và Đoàn Nghệ Tuyền ôm đầu khóc rống trên hành lang.

Hình ảnh đó có vẻ rất đau lòng, nhưng lại buồn cười thật.

Hồ Hiểu Tuệ không nhớ rõ cụ thể là ngày nào, chỉ nhớ rõ ngày đó thời tiết rất tốt, buổi sáng cô cùng các thành viên khác đi chơi, lúc trở về còn mang theo vài gói sủi cảo, chuẩn bị buổi tối làm bữa khuya. Lúc cô mang theo một túi sủi cảo lớn đi đến phòng nghỉ vừa vặn nhìn thấy Đoàn Nghệ Tuyền tựa vào trên người Lưu Thù Hiền, che mặt khóc lớn, khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum.

Lưu Thù Hiền thoạt nhìn có chút chống đỡ không được trọng lượng của Đoàn Nghệ Tuyền, mệt mỏi tựa vào tường, thỉnh thoảng vỗ vỗ đầu Đoàn Nghệ Tuyền.

Hồ Hiểu Tuệ muốn bỏ sủi cảo vào tủ lạnh rồi đi qua hỏi các cô làm sao vậy, nhưng lúc trở về hai người cũng đã không thấy tăm hơi.

Buổi tối trong đội mở một cuộc họp nhỏ, tuyên bố đội trưởng cùng đội phó, Hồ Hiểu Tuệ liền biết buổi chiều hai người các cô vì sao khóc.

Đổi lại là nàng làm đội trưởng hoặc là đội phó mà nói, khẳng định cũng sẽ rất sợ hãi bất lực đi, một cái đội ngũ mới, một cái mới vừa thành lập phân đoàn, có thể hình dung con đường phía trước chưa biết thế nào.

Hồ Hiểu Tuệ tự đặt mình vào một chút, cảm giác mình cũng sắp khóc lên.

"Em không hài lòng? "

Lưu Thù Hiền nhìn Hồ Hiểu Tuệ hốc mắt hồng hồng giống như sắp khóc lên, cho rằng cô không hài lòng với kết quả này.

"Không có a...... "Hồ Hiểu Tuệ dụi dụi mắt

" Ăn bánh bao sao?"

Tuy rằng Hồ Hiểu Tuệ không nhớ rõ cụ thể là ngày nào, nhưng ngày quan trọng như vậy Lưu Xu Hiền đương nhiên là nhớ.

-----

《Nhật ký tiểu nãi》

2016.9.6

Quách tổng tìm tôi và ddd, được rồi, cũng không thương lượng, có thể nói là trực tiếp bổ nhiệm.

Mỗi tháng có thêm 500 nhưng không rất vui vẻ.

Vừa về đến trung tâm, Đoàn Nghệ Tuyền rốt cục không nhịn được, ôm tôi bắt đầu oa oa khóc. Tôi thật khó khăn a, cô ấy khóc trên tay áo tôi tất cả đều là nước mắt có thể còn có nước mũi, nhưng lúc ấy cô ấy nhỏ yếu bất lực như vậy, tôi cũng không tiện đẩy cô ấy ra.

Muốn đi lấy giấy trong túi tôi đưa cho cô ấy, ôi trời, cô ấy sức lực thật lớn a, tôi hoàn toàn không nhúc nhích được.

Buổi tối trong đội thông báo một chút, cũng may mọi người không có ý kiến gì.

Sủi cảo của Hồ Hiểu Tuệ không tệ. Rất tốt đểvhòa hoãn một chút không khí xấu hổ , hơn nữa hương vị cũng không tệ.

Năm 2016 đội B mới thành lập, lúc ấy Lưu Thù Hiền làm phó đội cô rất nghe lời, Lưu Thù Hiền vừa nói cô sẽ chủ yếu phụ trách phạt tiền, Hồ Hiểu Tuệ cũng bị phạt vài lần.

"Hôm nay em đi tập muộn, phạt 50"

Sau khi kết thúc tập luyện, Lưu Thù Hiền cầm danh sách lần lượt thông báo cho người đến muộn.

Tuy rằng mặt Lưu Thù Hiền không chút thay đổi, nói cũng rất nghiêm túc, nhưng nhìn khuôn mặt có một chút thịt của cô, còn có khóe miệng hơi hướng xuống phía dưới, Hồ Hiểu Tuệ làm thế nào cũng sẽ không cảm thấy cô rất hung dữ, bởi vì trong đầu cô đều là bộ dáng Lưu Thù Hiền liên tục mấy ngày nằm ở trên giường khóc chít chít.

Cũng không phải ai cũng hào sảng như Hồ Hiểu Tuệ, làm đội phó Lưu Thù Hiền cũng không thoải mái lắm.

Mấy ngày nay lúc Hồ Hiểu Tuệ đến phòng Lưu Thù Hiền ngủ, luôn có thể nhìn thấy Lưu Thù Hiền lấy nước mắt rửa mặt.

"Chị đã thúc giục nhiều lần như vậy rồi, có một người không giao, sau này sẽ có người khác không giao, vậy quy tắc này chỉ là thùng rỗng kêu to, lại không có biện pháp trừng phạt nào tốt hơn, hu hu hu làm sao bây giờ.................."

Lưu Thù Hiền nằm sấp trên giường vùi đầu khóc rống, đồng thời lấy tay đấm vào chiếc gối vô tội.

Hồ Hiểu Tuệ đi tới ôn nhu gãi lưng cô, đây là Lưu Thù Hiền mấy ngày hôm trước nói cho cô biết, cô rất thích người khác gãi cô như vậy, sẽ làm cho cô rất có cảm giác an toàn.

Quả nhiên, một lát sau Lưu Thù Hiền không khóc nữa.

Hồ Hiểu Tuệ ở trong lòng cảm khái, chiêu này thật tốt, người này cũng thật tốt dỗ.

Hồ Hiểu Tuệ từ trong túi áo ngủ thật to móc ra một túi cay điều

"Lần trước chị mua cho em."

"Ngồi dưới đất ăn, đừng rớt trên giường chị, rớt chị đánh em"

"Hiện tại cũng không phải đang tập luyện, giả bộ hung dữ như vậy làm gì? "

Hồ Hiểu Tuệ hừ một tiếng, vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống đất.

Lưu Thù Hiền không phản bác, thu hồi túi da lạnh lùng ban ngày của đội phó, yên lặng ngồi xuống bên cạnh Hồ Hiểu Tuệ:

"Cho tôi một cái"

Hồ Hiểu Tuệ nặn ra một cọng cay điều:

"Lão Lưu, chị nếu là mệt mỏi liền nói với em nga, em có thể.................."

Lưu Thù Hiền có chút không thể tưởng tượng nổi hơn nữa cảm kích vạn phần nhìn Hồ Hiểu Tuệ, chẳng lẽ cô muốn thay thế mình làm đội phó?

"Em có thể đấm đấm lưng xoa bóp vai cho chị"

Lưu Thù Hiền cười khẽ một tiếng, vô ích kích động, quả nhiên còn là một tiểu nữ sinh tuổi không lớn. Bất quá Lưu Thù Hiền cũng không đành lòng để Hồ Hiểu Tuệ làm đội phó.

----------

Điều làm tôi xúc động nhất là làm bạn với nhau như thế này (lời của tác giả)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro