《7》 Ngủ không yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đừng nói Hồ Hiểu Tuệ khẩn trương, ngày hôm sau cho dù Lưu Thù Hiền kéo phiếu công diễn, cô cũng khẩn trương.

Vừa mới bắt đầu đã muốn khóc, lão Lưu ghét nhất loại hình thức phát biểu này, Lưu Thù Hiền thậm chí tình nguyện nói năm trăm đề tài MC nhàm chán cũng không muốn nói kéo phiếu , nhưng không nói không được.

Cổ họng như là bị thứ gì đó chặn lại, câu nói ra đều có chút thay đổi âm điệu, đèn pha chiếu đến mặt rất nóng, nhìn dưới đài một mảnh huỳnh quang màu xanh biếc, lại rất cảm động vì thế càng muốn khóc.

Mỗi một câu nói Lưu Thù Hiền phải dừng lại một hồi lâu, bởi vì sợ hãi, sợ fan cảm thấy gánh nặng không buồn cười, sợ tương tác không ai đáp lại.

Bất quá cũng may các fan đều rất nể tình, cũng giống như Hồ Hiểu Tuệ, ấn tượng sâu sắc của Lưu Thù Hiền cũng có bạn tốt ôm ấp.

Trương Mộng Tuệ là người đầu tiên xông lên sân khấu ôm cô, Hồ Hiểu Tuệ chủ động đưa tay ôm, Đòan Nghệ Tuyền treo trên cổ cô, Ngưu Thông Thông thì rơi nước mắt.

Năm ấy cô không có thứ hạng, nói với fan thời gian còn rất dài, còn có rất nhiều chuyện sau này.

Năm đó Hồ Hiểu Tuệ giống như mới đến mũi của nàng. Không nghĩ tới chỉ chớp mắt cũng đã tám năm trôi qua đều tốt nghiệp, Hồ Hiểu Tuệ cũng cao lên một chút.

"Lão Lưu, em sấy được rồi~"

"Vậy ngủ đi"

"À, được rồi..............."

Hồ Hiểu Tuệ còn muốn nói chuyện với Lưu Thù Hiền một lát, nhưng hôm nay Lưu Thù Hiền ngồi máy bay hẳn là rất mệt đi

"Ngủ ngon nha~"

"Ngủ ngon"

Lưu Thù Hiền nằm xuống, đặt điện thoại di động bên gối, như là còn ở cùng giường với Hồ Hiểu Tuệ, còn chia chăn cho điện thoại di động, như là lúc mới quen ngủ với Hồ Hiểu Tuệ cùng nhau đắp chăn cho cô

" Em đắp chăn cẩn thận nha"

"Biết rồi, ngủ đi ngủ đi"

Hồ Hiểu Tuệ muốn nói mình đã sớm không đá chăn, chỉ có Lưu Thù Hiền còn mỗi ngày dặn dò cô đắp chăn thật kỹ.

Bất quá đây là Hồ Hiểu Tuệ cho rằng, chân tướng là cô vẫn thỉnh thoảng đạp chăn, đá chăn lên người Lưu Thù Hiền, sau đó Lưu Thù Hiền bị nóng tỉnh, liền đắp chăn cho Hồ Hiểu Tuệ.

Cho nên buổi sáng tỉnh lại Tiểu Hổ ca sẽ cho rằng mình tối hôm qua ngủ rất ưu nhã, nhưng hết thảy đều không thể thiếu buổi tối Lưu Thù Hiền yên lặng vất vả cần cù nỗ lực.

Mấy phút sau, Lưu Thù Hiền đang ngủ mơ mơ màng màng nghe thấy bên tai truyền đến giọng nói của Hồ Hiểu Tuệ

"Lão Lưu~"

Lưu Thù Hiền tuy rằng buồn ngủ muốn chết nhưng vẫn theo bản năng quay đầu

"Hả?!"

"Không có việc gì"

Hồ Hiểu Tuệ giống như mất ngủ, tuy rằng đã hơn mười một giờ, nhưng trung tâm còn rất náo nhiệt, ngoài cửa có thể nghe được tiếng bước chân lui tới, còn có một số phòng khác truyền đến tiếng nói chuyện hoặc là tiếng cười.

Ngay tại mấy ngày hôm trước trong phòng ngủ 327 cũng náo nhiệt như vậy, nhưng là hiện tại 327 lại sớm mà tắt đèn, ba con mèo cũng không giống bình thường làm ầm ĩ, một chút động tĩnh đều không có, Hồ Hiểu Tuệ ở trong bóng tối lục lọi một chút mới có thể xác định ba con mèo thật sự đều ở trên giường.

Căn phòng yên tĩnh đến mức Hồ Hiểu Tuệ có chút không thở nổi, như là người quan trọng trong sinh mệnh bị cướp đi, chỉ có ký ức đang kêu lên.

Lưu Thù Hiền ngủ đến mất phương hướng thời gian, cho rằng đã qua rất lâu, mà Hồ Hiểu Tuệ là gặp ác mộng tỉnh, vì thế cố gắng giữ vững tinh thần, theo bản năng trở mình, hướng về phía Hồ Hiểu Tuệ thường xuyên ngủ, muốn gãi lưng cho Hồ Hiểu Tuệ.

Tuy rằng Hồ Hiểu Tuệ không thích bị người ta gãi lưng như Lưu Thù Hiền, nhưng mỗi lần Hồ Hiểu Tuệ gặp ác mộng, Lưu Thù Hiền đều dùng phương thức mình thích nhất để trấn an cô mà Hồ Hiểu Tuệ cũng rất hưởng thụ.

Nhưng đưa tay ra, Lưu Thù Hiền cảm thấy một trận mát mẻ, mà không phải vòng eo ấm áp mềm mại trong kỳ vọng, Lưu Thù Hiền sửng sốt một chút, thanh tỉnh không ít.

"Làm sao vậy, gặp ác mộng sao?"

Lúc này giọng nói của Lưu Thù Hiền đặc biệt gợi cảm, mang theo một chút cảm giác mơ hồ.

"Không có, em không ngủ được"

Hồ Hiểu Tuệ nghe thấy giọng nói của Lưu Thù Hiền, mặt hơi ửng đỏ, cô chưa từng nói với Lưu Thù Hiền rằng cô rất thích giọng nói của Lưu Thù Hiền, đặc biệt là lúc vừa tỉnh ngủ như vậy.

Lưu Thù Hiền nghĩ đến hành vi "nấu chim ưng" tối qua của hai người, nhịn không được bật cười

"Ngủ không được? vậy em tìm chút việc làm đi?"

"A hảo~"

Hồ Hiểu Tuệ trả lời rất ngoan, như là học sinh chờ thầy khen ngợi.

"Máy lọc nước đã thay chưa?"

"Quần áo trong máy giặt đã lấy ra chưa?"

"Bát đã rửa chưa?"

"Đổ rác chưa?"

Lưu Thù Hiền hỏi hết tất cả những chuyện có thể nghĩ đến, phát hiện Hồ Hiểu Tuệ đều đã làm xong.

"Em không phải rất có khả năng sao, có đôi khi em cố ý không làm? Vì chọc giận chị?"

Hồ Hiểu Tuệ không nói gì, Lưu Thù Hiền nói đúng một nửa, có đôi khi đúng là vì chọc giận Lưu Thù Hiền, nhưng đó là bởi vì Hồ Hiểu Tuệ cảm thấy bộ dáng Lưu Thù Hiền nói liên miên cằn nhằn rất đáng yêu.

Bất quá có đôi khi sự tình cũng sẽ không bị khống chế, tỷ như lúc Lưu Thù Hiền nói liên miên cằn nhằn dùng câu hỏi ngược lại, Hồ Hiểu Tuệ sẽ không thích.

Còn có một nguyên nhân là Hồ Hiểu Tuệ cảm thấy có thể lười biếng là một chuyện rất hạnh phúc, nhìn bộ dáng Lưu Thù Hiền mắng chửi đĩnh đạc lại không thể tránh được cuối cùng phải thỏa hiệp, Hồ Hiểu Tuệ sẽ biết mình ở trong lòng Lưu Thù Hiền vẫn là rất quan trọng, nàng thường thường cần dùng "Cố ý" như vậy để thăm dò phân lượng của mình ở trong lòng Lưu Thù Hiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro