《6》Sấy tóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ô ô ô lão Lưu "

Hồ Hiểu Tuệ vốn vẫn yên lặng rơi lệ, vừa nhận điện thoại của Lưu Thù Hiền liền nhịn không được khóc lớn lên, bất an cùng tịch mịch cứ như vậy bộc phát.

"Đừng khóc, đừng khóc a......"

Lưu Thù Hiền lo lắng suông, ôm không được người, dắt không được tay, cũng lau không được nước mắt

"Tóc em sấy khô rồi sao?"

Lưu Thù Hiền thấy tóc Hồ Hiểu Tuệ ướt sũng, lúc mới quen cô ấy, mỗi lần Hồ Hiểu Tuệ gội đầu xong đều sấy khô tự nhiên, mỗi lần cô ấy đều giống như một người mẹ đuổi theo đứa bé đút cơm, đuổi theo Hồ Hiểu Tuệ sấy tóc cho cô ấy.

Sấy một lần nói một lần

"Không nghe lão nhân nói, thiệt thòi ở trước mắt. Em không sấy khô về sau sẽ đau đầu"

"Chuyện sau sau này hãy nói... Nếu không, chị sấy giúp em"

Hồ Hiểu Tuệ làm nũng

"Em lười chết đi được! "

Sau đó Lưu Thù Hiền liền sấy tóc cho Hồ Hiểu Tuệ tám năm.

Tóc đen tóc vàng tóc lam tóc đỏ, tóc dài tóc ngắn tóc thẳng tóc quăn, mỗi một lần tay xuyên qua mái tóc, đều là thời gian yên tĩnh an tường nhất

"Muốn chị, muốn chị giúp em giúp ta sấy.................."

Hồ Hiểu Tuệ biết đây là không thể nào, nhưng giống như là một cái hài tử, chỉ là muốn thông qua cố tình gây sự để thu hút sự chú ý, được an ủi. Cô thậm chí ảo tưởng Lưu Thù Hiền sau khi nghe được những lời này sẽ lập tức đánh máy bay trở về.

"Sao vậy? "

Mẹ Lưu Thù Hiền ở phòng bên cạnh mơ hồ nghe thấy tiếng khóc, tò mò vào phòng hỏi

"Không sao không sao."

Hồ Hiểu Tuệ nghe ra là giọng mẹ Lưu Thù Hiền, vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt, nhưng hốc mắt hồng hồng cũng không thể lập tức khôi phục.

Mẹ Lưu Thù Hiền kỳ thật đoán được, dù sao nhiều năm như vậy, mỗi lần Lưu Thù Hiền trở về, mặc kệ vài ngày, mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Hồ Hiểu Tuệ, hơn nữa người gọi video cũng chỉ có Hồ Hiểu Tuệ, Lưu Thù Hiền dường như hoàn toàn không có hứng thú với khuôn mặt của những người khác.

"Ai nha, mẹ! Mẹ mau đi ngủ đi"

Lưu Thù Hiền nóng nảy, quẫn bách như là nhật ký bí mật bị mẹ nhìn thấy.

Mẹ Lưu Thù Hiền rất thích Hồ Hiểu Tuệ, vì thế rất tự nhiên chen đến bên cạnh Lưu Thù Hiền

"Ai nha..... Sao khóc thương tâm như vậy, Hiểu Tuệ Nhi có chuyện gì không nên chôn ở trong lòng......"

"Mẹ đi ngủ đi! "

Lưu Thù Hiền đẩy mẹ ra khỏi phòng. Mẹ Lưu Thù Hiền giữ lấy khung cửa, cuối cùng bổ sung một câu

"Con làm cái gì ba mẹ đều ủng hộ con, mặc kệ con như thế nào ba mẹ đều yêu con"

"Được rồi được rồi con biết rồi, buồn nôn muốn chết "

Lưu Thù Hiền nhất thời còn chưa kịp phản ứng những lời này ý vị như thế nào, cũng không biết vì sao cô phải nói như vậy.

Lưu Thù Hiền thông minh một đời đang cảm nhận Hồ Hiểu Tuệ
Tình cảm đặc biệt trì độn.

Mẹ Lưu Thù Hiền tận mắt nhìn thấy Lưu Thù Hiền đối diện với Hồ Hiểu Tuệ cười ngây ngô trong máy bay. Mỗi lần nhìn con mình gọi thoại , hộp thoại nhất định là "P đáng yêu".

Nếu như đang nấu ăn mà Hồ Hiểu Tuệ vừa vặn gọi điện thoại tới thì lời nói, ngữ điệu Lưu Thù Hiền báo tên món ăn cho cô đều đặc biệt nhẹ.

Chỉ bằng thời gian mỗi năm ở nhà vài ngày như vậy, mẹ Lưu Thù Hiền đều có thể nhìn ra cô và Hồ Hiểu Tuệ có tình cảm không tầm thường, nhưng bản thân Lưu Thù Hiền còn không hề phát hiện, thậm chí còn ám chỉ mình không thích Hồ Hiểu Tuệ.

Mẹ Lưu Thù Hiền đều nóng nảy, tưởng là Lưu Thù Hiền đang lo lắng trưởng bối trong nhà không đồng ý, cho nên mới có câu nói vừa rồi. Ai biết Lưu Thù Hiền còn chưa thông suốt.

"Em đi sấy tóc trước đi"

Lưu Thù Hiền đóng cửa phòng, tiếp tục dặn dò Hồ Hiểu Tuệ.
Khi Hồ Hiểu Tuệ nghe được giọng nói của mẹ Lưu Thù Hiền liền sợ tới mức không khóc nữa, vốn cảm xúc cũng tới nhanh đi nhanh, khóc trong chốc lát thì tốt rồi, nhưng vẫn có chút rầu rĩ không vui

"Khi nào thì chị về?"

"Còn chưa xác định, dù sao --"

Lưu Thù Hiền vừa định nói "Dù sao cũng không có chuyện gì", liền nhìn thấy đôi mắt to vô tội của Hồ Hiểu Tuệ, còn ngấn lệ. Cô biết nếu như mình nói "Dù sao cũng không có chuyện gì", Hồ Hiểu Tuệ sẽ càng khó chịu, bởi vì như vậy có vẻ mình cũng không quan tâm cô, vì thế lập tức sửa miệng

"Dù sao..., dù sao hiện tại vé máy bay không khó mua, chị có thể mua vé bất cứ lúc nào"

"Ồ... Vậy chị....." Hồ Hiểu Tuệ rất rối rắm, muốn nói để Lưu Thù Hiền về sớm một chút, nhưng dù sao hai người cũng chỉ là bạn bè, nói như vậy dường như lại không nên nói, Lưu Thù Hiền hiếm khi về nhà, ở bên người nhà nhiều hơn cũng là việc nên làm.

"Chị sẽ nhanh chóng về, mấy ngày nữa Lưu Gia Hào nghỉ phép trở về, chờ em ấy đi chị sẽ trở về Thượng Hải"

Lưu Thù Hiền hiểu rõ ý của Hồ Hiểu Tuệ.

Hồ Hiểu Tuệ lộ ra nụ cười.

"Được"

"Em mau đi sấy tóc"

Lúc này Hồ Hiểu Tuệ rốt cục sôi nổi đi sấy tóc, Lưu Thù Hiền rảnh rỗi không có việc gì tiếp tục xem nhật ký của Tiểu Hổ ca.

------

《Nhật ký của Tiểu Hổ ca》

2016.6.24

A ("/W/") khẩn trương muốn chết, lúc đứng ở trên đài phát biểu tay vẫn run rẩy, bản thảo cũng không cầm lên được, thật sự rất khẩn trương, rất khẩn trương. Lần đầu tiên đem lời trong lòng nói cho fan, loại cảm giác này còn rất kỳ diệu. Nhịn không được khóc, ô ô ô, còn chảy nước mũi, thật mất mặt...... Cuối cùng mọi người lên sân khấu ôm tôi, thật ấm áp (´∀')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro