• A •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Em có tin vào phép màu không?"

- -

Chúng tôi gặp nhau vào một chiều hoang vắng. Khi mà vụn trăng bạc không lặng lẽ chiếu nơi vòm trời nữa, mà nó ở trong mắt anh. Bóng anh lấp ló sau bãi ngô vàng, tôi ngắm nhìn không chớp mắt.

Anh nắm trọn bàn tay tôi, dắt tôi chạy nhiều bước đến khi chân rã rời và mồ hôi đọng trên lưng áo, rồi chúng tôi dừng lại ở một con thuyền lớn bị dạt vào bờ, nhìn thấy bụi bám từng mảng trên boong tàu, tôi e dè nhìn anh.
Và mắt chúng ta chạm nhau.

Nếu trên thế gian thật sự có phép màu, em mong mình không khao khát nó như cách em đắm chìm vào đôi mắt anh lúc này.

"Em có tin vào phép màu không? Martha?"

"Em chỉ tin vào anh thôi Naib."

Nhưng em à, mình không thể chạy hết bãi ngô vàng để thấy vụn trăng bạc của mình được. Nó bị mây che mất rồi.

"Em có tin vào anh không? Anh biết rõ về em, anh biết em từng bảo pháo hoa là gì, biết mùi hương đọng trên áo em là mùi tulip. Biết em thích bầu trời và muốn có chiếc máy bay
của riêng mình đến nhường nào!"

"Em không nghĩ mình đã kể với anh nhiều như vậy..."

Vậy tại sao em vẫn yêu anh nhiều giống những lần trước?

"Em có tin rằng chúng ta đã gặp nhau không? Không phải lần này mà là rất nhiều lần về trước. Em có tin rằng anh đã giết em bằng sự ích kỉ của bản thân khi anh giấu em về Henry, và lỗi lầm của em nhưng rồi anh không thể tránh khỏi cái giá phải trả không?"

"Em không biết anh nói là gì. Nhưng mà anh ơi, Henry là ai?"

Anh dừng lại khiến tôi càng bối rối hơn. Tôi nghĩ rằng mình có dành cho anh một chút gì đó, nhưng khi anh nói về Henry thì tim tôi như thắt lại. Hẫng một nhịp, sau đó nó đập dồn dập và khiến cổ họng tôi như bị bóp nghẹt, nước mắt bỗng dưng trào ra. Tôi khóc nhưng không hiểu lý do mình khóc.

Bóng hình ai đó thoáng qua trong tâm trí tôi rồi nó đứt hẳn giống sợi chỉ mỏng. Nhưng tôi chắc chắn đó không phải là anh.

"..."

Anh lặng thinh. Đưa tay quệt nước mắt trên má tôi, anh nở một nụ cười chát đắng và giả dối.

"Ta về thôi."

"Em không phải là của anh sao? Là Martha Behamfil, là rescuer đầu tiên chào anh lúc ta gặp gỡ, là người đã cùng anh sát cánh đến tận bây giờ sao?"

Tôi níu tay anh lại nhưng anh quay lưng đi và bước về boong tàu. Ánh trăng choàng lên vai anh như làn sương mỏng, từ đây có thể thấy hết bãi ngô vàng đằng xa thế mà tôi không muốn thiết nhìn nữa. Bởi vì khoảnh khắc này chỉ muốn mình anh là duy nhất trong lòng tôi.

"Em đang mong chờ điều gì cơ chứ?"

Nhưng em nào biết, trước khi gặp anh, em đã yêu người ta sâu đậm thế nào, để rồi cho dù bị xoá mất phần kí ức đau buồn đó, con tim em vẫn hướng về hắn giống vụn trăng bạc mọc theo hướng của bãi ngô vàng.
...
Cũng là thứ mà anh mãi mãi không chạm tới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro