Say rượu (ABO)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 江易-
-------------------------------------------

Lưu Thù Hiền không uống được rượu, cô là loại người ngửi mùi rượu, bia là say.

Khi nhìn thấy Hồ Hiểu Tuệ uống say thành dáng vẻ như vũng bùn trước mặt Lưu Thù Hiền còn cảm thấy hơn là bản thân uống rượu. Cô mới không nhìn có một lúc mà đã bị đám bạn xấu làm ra thành thế này ! tiểu Hiểu Tuệ thật không có chút thông minh nào. 

Lưu Thù Hiền thở dài cam chịu số phận mà bế người từ trên sô pha lên, đám người kia thật sự là cái gì cũng không quản, đồng chí Lưu Thù Hiền tức giận hung hăng ghi hết tên vào sổ nhỏ, ngày mai nhất định phải cho đám người này đẹp mặt.

"Hồ Hiểu Tuệ, Hồ Hiểu Tuệ dậy đi"

Lưu Thù Hiền vỗ nhẹ vào mặt Hồ Hiểu Tuệ, cố gắng đánh thức người say rượu đang bất tỉnh trong lòng mình dậy, nhưng cô ngay lập tức nhận ra đây là một quyết định ngu ngốc. Người trong lòng chỉ nhíu mày ậm ừ, tựa hồ không hài lòng giấc ngủ của mình bị gián đoạn.

Ngửi được mùi bạch trà nhàn nhạt quen thuộc, ý thức mơ hồ của Hồ Hiểu Tuệ thôi thúc cô tìm kiếm nơi phát ra mùi hương đó, đột nhiên hai tay Hồ Hiểu Tuệ ôm chặt Lưu Thù Hiền cả người đè nặng lên người chị. Áp sát vào, mùi hương thoang thoảng  khiến Hồ Hiểu Tuệ đầu óc quay cuồng, trìu mến cọ sát vai cô, nghiêng đầu, hơi thở ấm áp phả vào cổ Lưu Thù Hiền, ngứa ngáy, trên người Hồ Hiểu Tuệ có mùi hương của sữa và rượu nó xông thẳng đến mũi Lưu Thù Hiền khiến cô cảm thấy mình như cũng sắp say.

Sau khi ổn định lại tâm trí, Lưu Thù Hiện thầm niệm chú tịnh tâm vài lần trước khi cõng người trên lưng về nhà, quyết định mai cho Hồ Hiểu Tuệ ăn thêm bữa sáng, không thể để người này gầy hơn được, ở cùng phòng mà một người béo một người gầy không phù hợp. 


Thật không dễ dàng khi mang Hồ Hiểu Tuệ về đến nhà, chưa kịp thở ra hơi đã bị ôm cổ túm xuống sô pha, Lưu Thù Hiền tự cảm thấy may mắn khi đã kịp thời dùng hai tay giữ chặt, không để cả người ngã vào người Hồ Hiểu Tuệ, nếu không sẽ có chuyện mất.

"Lão Lưu, lão Lưu~"

Hồ Hiểu Tuệ ôm cổ Lưu Thù Hiền làm thế nào cũng không chịu buông tay. Cảm giác trên xương quai xanh ngứa ngáy cùng ấm áp, Lưu Thù Hiền mừng rỡ vì trói buộc của mình không bị tiểu tổ tông trong ngực phá vỡ, nếu không một Alpha bình thường sao có thể lãnh đạm mà ôm Omega mình yêu thích vào ngực ? Lưu Thù Hiền có thể, ít nhất trước khi cô chắc chắc về tình cảm của người kia.

Có thể cảm thấy tư thế này không thoải mái Hồ Hiểu Tuệ vòng tay qua cổ Lưu Thù Hiền, đôi môi vô tình để lại dấu trên xương quai xanh của chị, Hồ Hiểu Tuệ ghé vào tai thì thầm:

"Lưu Thù Hiền~"

Ôm chặt lấy Lưu Thù Hiền áp sát vào người cô, chút lí trí còn sót lại cũng hôn lên xương quai xanh của Lưu Thù Hiền mà mất, thay vào đó là ham muốn và bản năng, muốn ở bên cạnh Lưu Thù Hiền càng gần càng tốt, hoàn toàn phù hợp là tốt nhất.

Lưu Thù Hiền không thể chịu đựng được nữa, mặc dù trời sinh Alpha mạnh mẽ hơn Omega nhưng cô không thể chịu được trường hợp đặc biệt như Hồ Hiểu Tuệ, Hồ Hiểu Tuệ quá là mạnh mẽ rồi

Cả người cô đều nằm trên người Hồ Hiểu Tuệ. Đèn trong phòng không được bật hết, ánh sáng mờ ảo làm mờ mắt con người, vô hình khiến các giác quan nhạy cảm hơn, sự đụng chạm của cơ thể vô thức phác họa lên dáng hình yêu kiều của cô gái trong tâm trí của Lưu Thù Hiền, lời thì thào bên tai, nhỏ nhẹ mềm mại càng khiến cho Lưu Thù Hiền không khống chế được. 

Trong đầu Lưu Thù Hiền bây giờ chỉ có duy nhất một ý niệm đó là thoát khỏi vòng tay Hồ Hiểu Tuệ.

"Hồ Hiểu Tuệ, Hồ Hiểu Tuệ"

 Bất kể Lưu Thù Hiền gọi thế nào người trong lòng cũng không có phản ứng.

"Thật không nói lên lời, sao em có thể mạnh như vậy chứ" Lưu Thù Hiền vừa phàn nàn vừa cố thoát ra khỏi vòng tay Hồ Hiểu Tuệ. Ai ngờ, người phía dưới đột nhiên mở mắt sững sờ nhìn cô "Lão Lưu?" giọng điệu thăm dò

"Cạn lời, không phải chị thì có thể là ai " Lưu Thù Hiền trợn tròn mắt, cũng không biết khi nãy là ai cõng em về, hứ. Nhưng cũng mừng vì tiểu tổ tông này cũng tỉnh, nàng cuối cùng cũng được giải thoát. Nếu không cô nghĩ bản thân sẽ bị thoái hóa đốt sống cổ khi còn trẻ mất và cô sẽ mất đi cuộc sống tươi đẹp của một Alpha. Sự đau nhức của lưng và đau đớn của đêm nay hãy để Hồ Hiểu Tuệ bù đắp cho cô vào ngày mai.

Nhưng người phía dưới cũng không trả lời chỉ đưa tay ra sau cổ, chưa kịp phản ứng đã bị lật người lại. Vị trí của cô và Hồ Hiểu Tuệ đã được trao đổi.

"May mắn là sô pha đủ rộng nếu không cả cô và Hồ Hiểu Tuệ sẽ phải ngã xuống sàn mất" Lưu Thù Hiền nghĩ thầm.

Mái tóc dài của Hồ Hiểu Tuệ xõa xuống má Lưu Thù Hiền, theo tần suất hơi thở mà quét xuống liên tục làm mặt Lưu Thù Hiền ngứa muốn chết, khó chịu hơn cả bị nhột.

Hồ Hiểu Tuệ chống tay lên sô pha nhìn chằm chằm Lưu Thù Hiền với đôi mắt khép hờ

"Lão Lưu~~" em ấy ủy khuất, giống như bị người khi dễ. Kìm nén sự nóng nảy theo bản năng của Alpha trong thời kì nhạy cảm, kiên nhẫn trả lời "Sao vậy, ai bắt nạt em"  giọng dịu dàng không thể tả.

Hồ Hiểu Tuệ, vùi đầu vào cổ Lưu Thù Hiền như một con mèo con đòi ăn dụi dụi dụi nhỏ giọng nói "Chị đưa em về sao~"

"Nếu không em cho rằng là ai" Lưu Thù Hiền hít một hơi  thật sâu "Hồ Hiểu Tuệ em thật là ngu ngốc"

"Lão Lưu, em biết chị tốt nhất"

"Lão Lưu em có một bí mật, chị cho em 50 tệ em sẽ nói cho chị được không" 

"Đi đi, em chỉ nghĩ đến tiền của chị"

Lưu Thù Hiền cảm thấy mạch não cô không theo kịp Hồ Hiểu Tuệ. Có lẽ do sự tự chủ của cô gái nhỏ yếu, nên không ngừng tiết ra tin tức tố ảnh hưởng đến lí trí của Alpha, vì vậy Lưu Thù Hiền quyết định đi đường vòng. 

"Hồ Hiểu Tuệ hãy đứng dậy sau đó chị sẽ cho em bất cứ thứ gì em muốn, chịu không" 

"Không không không chị không được rời xa em" nghe được lời của Lưu Thù Hiền, Hồ Hiểu Tuệ vội vàng ôm chặt người phía dưới hai tay sờ soạng không ngừng, nghiêm túc như chưa từng có trước đây "Em không cần tiền nữa Lưu Thù Hiền, bí mật của em chính là em thích chị "

Hồ Hiểu Tuệ ghé vào tai Lưu Thù Hiền thì thầm "Em thích chị, thích chị nhất Lưu Thù Hiền em thích chị " 

Trói buộc bị phá bỏ, tin tức tố của alpha nồng nặc ập vào mặt

Ngửi thấy mùi thơm của bạch trà Hồ Hiểu Tuệ lo lắng đến mức khẩn cấp tìm chỗ thông hơi, người say rượu chỉ làm việc theo bản năng và cô cúi đầu xuống hôn lên môi Lưu Thù Hiền.

Mùi rượu rum nồng nặc xông vào miệng Lưu Thù Hiền, đầu óc cô choáng váng, cô đã được tỏ tình! Cô đã bị hôn! Bị Hồ Hiểu Tuệ hôn.

Theo bản năng của Alpha cô nhanh chóng dành lại thế chủ động, hóa ra mỗi con gái lại mềm mại như vậy, mùi rượu rum xen lẫn mùi dâu tây của son dưỡng cô đưa cho Hồ Hiểu Tuệ.





Với tài năng tự học phi thường Lưu Thù Hiền không thầy dạy cũng hiểu mọi chuyện đều diễn ra tự nhiên, mà lí trí của cô cũng đứt sau nụ hôn đó.




Người ở trên cúi xuống sau gáy người bên dưới khàn khàn giọng nói "Hồ Hiểu Tuệ, em nói xem chị là ai?"

"Hừ.... thật khó chịu" cảm giác kì lạ trong cơ thể khiến Hồ Hiểu Tuệ chưa trải qua bao giờ trở lên luống cuống, chỉ có thể tìm biện pháp cọ vào người Lưu Thù Hiền, mùi hương của tin tức tố chỉ có thể khiến cô dễ chịu một chút, sự khó chịu không thể kiểm soát được khiến Hồ Hiểu Tuệ rên rỉ, gần như khóc.

"Hồ Hiểu Tuệ, chị là ai" thái độ của Lưu Thù Hiền cứng rắn, cảm giác như cô không nói tên chị ra cả hai sẽ giằng co trong tình thế này mãi.

Hồ Hiểu Tuệ rên rỉ một tiếng, cảm giác kì lạ trong cơ thể càng mãnh liệt nàng cảm thấy rất khó chịu, hai mắt đẫm lệ, làm ra dáng vẻ đáng thương "Lão Lưu tử, em khó chịu hãy giúp em"

Nghe được câu trả lời mình mong muốn, Lưu Thù Hiền cười đắc thắng giọng nói khàn khàn bên tai Hồ Hiểu Tuệ "Hồ Hiểu Tuệ chị cũng thích em"

Sau đó cắn vào tuyến thể của Hồ Hiểu Tuệ, tiêm vào tin tức tố của chính mình. Hương bạch trà làm loãng mùi rượu rum trong không khí, cả hai hòa quyện vào nhau. 

.

.

.

"Lưu Thù Hiền, chị thích dạng người như thế nào?" Hồ Hiểu Tuệ ngơ ngác hỏi

"Chị thích những em gái nhỏ dễ thương" Lưu Thù Hiền nhớ đến vẻ ngoài của Hồ Hiểu Tuệ, một cô gái nhỏ trưởng thành đáng yêu.

Hồ Hiểu Tuệ nhanh chóng trả lời "Vậy em sẽ cố gắng hết sức để trở thành một em gái nhỏ dễ thương "

Trước khi ý thức mơ hồ Lưu Thù Hiền nói "Được"


End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro