#5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi có yêu một em nhà văn nhỏ. So với việc đi dạo thì em ấy thích nằm lười ở nhà hơn. Vì tính chất công việc của em là thường xuyên tiếp xúc với máy tính cùng với điện thoại nên tôi rất nhiều lần muốn đem em ra ngoài để em có thể thoải mái một chút, hít thở không khí một chút. Nhưng em thường xuyên từ chối, vì lười, vì em ngại đi ra khỏi cái ổ nhỏ của mình.

"Nhân Tuấn, dậy đi dạo đi. Tốt cho sức khoẻ."

"Không đâu. Anh đang có ý chê em béo đúng không?"

Tôi nào dám chê em béo đâu. Chỉ là trên má có chút thịt, dưới eo cũng có ngấn mỡ nhỏ ôm rất thích.

Công bằng mà nói nhà văn nhỏ của tôi giống như một chú mèo lười. Em ấy buổi sớm có thể ngồi ở ban công tắm nắng nhưng tuyệt nhiên sẽ không muốn đi tập thể dục. Em ấy có thể vừa ăn xong liền nằm ngủ gà ngủ gật ngoài phòng khách chứ không đời nào cùng tôi đi chạy bộ. Nếu động đến việc em ấy nghỉ ngơi nhất định sẽ giơ móng vuốt ra cào tôi. Vậy nên tôi đâu có cách nào khác ngoài việc vận động nhẹ ban đêm cùng em đâu. Nhưng em ấy vì vậy mà càng lười hơn. Mỗi buổi sáng khi muốn đưa em ấy đi ra ngoài em ấy đều cho tôi mấy cái đạp.

"La Tại Dân, chạy một mình anh đi. Anh làm em cả người đều mỏi còn muốn em chạy. Chạy con mẹ nhà anh."

Hoá ra đều là do tôi gánh lấy. Vậy nên từ ngày đó tôi biết rằng không nên đánh thức nhà văn nhỏ của tôi khỏi cái tổ ấm áp của em. Nhìn em thật giống mèo nhỏ.

Sau đó một thời gian tôi đưa về nhà một chú mèo nhỏ. Là giống mèo ta có bộ lông vàng. Bởi Nhân Tuấn nói em ấy thích mấy chú mèo ta, giống như khi xưa em nuôi khi còn ở nhà ông bà nội. Em ấy đem mèo giấu vào ổ nhỏ của mình, vuốt ve sau đó cười vui vẻ. Thế là thế giới lười biếng của em ấy lại có thêm đồng minh. Còn tôi lại có thêm một cục phiền toái.

"Nhân Tuấn, em đem Nắng lên giường à? Lông mèo đầy giường..."

"Ôm Nắng rất ấm mà."

Trên chiếc giường nhỏ của chúng tôi từ ngày đó có tới hai chú mèo lười. Một chú mèo của tôi, còn một chú mèo của em.

End #5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro