Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ tư, La Tại Dân cuối cùng cũng đã dừng việc gọi nước ép dưa hấu, Hoàng Nhân Tuấn thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như máy lạnh trong phòng làm việc của La Tại Dân đã được sửa, vì vậy hắn có thể về nhà và không đặt nước ép dưa hấu nữa.

Thật là một ngày tuyệt cà là vời khi mình không phải đau đầu lo lắng vì mấy cái ống hút quỷ quái đó nữa.

"Khi nào thì cậu được nghỉ?"

Thông báo tin nhắn của La Tại Dân đột nhiên hiện lên trên màn hình. Nhân Tuấn quay đầu nhìn quản lý cửa hàng, thấy anh ta cũng không để ý, Hoàng Nhân Tuấn tự tin lấy điện thoại ra để trả lời: "Thứ bảy, có chuyện gì vậy?"

"Cậu có muốn đi xem triển lãm nghệ thuật không?"

Nhận được tin nhắn từ La Tại Dân, Huang Renjun nhận ra ngay tờ áp phích đó là triển lãm cá nhân của một họa sĩ đang được trưng bày tại viện bảo tàng mỹ thuật gần đây.

"Đi, đi, đi!"

Thực sự bảo tàng rất đông người vào thứ bảy, Hoàng Nhân Tuấn vất vả tìm kiếm trong đám đông, cuối cùng cũng nhìn thấy La Tại Dân, liền vội vã chạy lon ton về phía hắn: "Anh đã đợi lâu chưa?"

La Tại Dân lắc đầu, đưa cho Nhân Tuấn một tấm vé. Cậu nắm chặt tấm vé trong tay, ánh mắt lấp lánh khen ngợi hắn: "Triển lãm này rất khó mua vé đó, vậy mà anh lại có thể mua được tận hai tấm, thật lợi hại! Cảm ơn nhé."

Rõ ràng có thể thấy rằng Hoàng Nhân Tuấn đang có tâm trạng rất tốt, La Tại Dân ban đầu còn sợ rằng Nhân Tuấn sẽ không hứng thú với những kiểu triển lãm nghệ thuật như thế này. Nhưng khi vào phòng trưng bày nghệ thuật, mới chỉ chụp được có vài bức ảnh, La Tại Dân nhận ra Hoàng Nhân Tuấn đã biến đi đâu mất.

Tại Dân biết rằng triển lãm tranh là trải nghiệm cá nhân thích hợp để thưởng thức một mình, do đó hắn cũng không có ý định tìm kiếm tên nhóc kia. Nhưng thật tình cờ hắn lại bắt gặp Hoàng Nhân Tuấn đang đứng gần một bức tranh ở góc cầu thang.

Hoàng Nhân Tuấn hôm nay mặc quần yếm, nhìn cách cậu ấy nghiêm túc chiêm ngưỡng các tác phẩm trưng bày thực sự rất giống một họa sĩ nhỏ uyên bác. Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng triển lãm chiếu lên đuôi tóc nâu sau gáy của cậu, mềm mại dịu dàng như thiên sứ giáng trần.

Cũng không biết là bị thứ gì mê hoặc, La Tại Dân nâng máy ảnh lên, hướng về phía Hoàng Nhân Tuấn, sau đó nhấn nút chụp.

Có lẽ do cảm nhận được ánh mắt nóng rực phía sau lưng mình, Hoàng Nhân Tuấn quay lại nhìn, phát hiện ra La Tại Dân đang đứng ở đó, khóe môi cậu liền cong lên một nụ cười ngọt ngào, chiếc răng nanh nhỏ mơ hồ lấp ló trông rất đáng yêu.

La Tại Dân hơi sững người, sau đó hắn lập tức bấm chụp ảnh không ngừng, chiếc máy ảnh phát ra âm thanh tạch tạch liên tiếp, hắn muốn nụ cười dễ thương của Hoàng Nhân Tuấn được lưu lại thật rõ trong thẻ nhớ máy ảnh.

Sau buổi triển lãm tranh, hai người đến một nhà hàng gần đó để ăn trưa. Hoàng Nhân Tuấn chợt nhớ ra rằng mình đã bị chụp lén, cậu mè nheo đòi xem vì vậy La Tại Dân đã đưa cho cậu chiếc máy ảnh của hắn.

"Ồ, anh chụp đẹp đấy." Vì những bức ảnh được chụp liên tiếp nên cả dáng vẻ khi nhắm mắt của cậu cũng được chụp lại. Hoàng Nhân Tuấn nhướng mày rồi lại hạ xuống, một chút tiếc nuối nhỏ treo trên đôi lông mày.

Thực sự rất đẹp.

La Tại Dân rất muốn nói nhưng nhất thời không nói nên lời, thấy Hoàng Nhân Tuấn mím môi phồng má như một chú sóc nhỏ, anh không khỏi bật cười.

"Em có muốn ở bên anh không?" La Tại Dân đột nhiên hỏi.

Cái gì?

"Anh vừa nói," La Tại Dân chậm rãi lặp lại, "Anh thích em, em có muốn ở bên anh không?"

Bị bất ngờ bởi lời tỏ tình đột xuất, Hoàng Nhân Tuấn liền đứng phắt dậy, chiếc ghế cọ xát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai. Đôi mắt La Tại Dân sâu thẳm, chỉ cần một cái nhìn thoáng qua của hắn cũng đủ để khiến Hoàng Nhân Tuấn không dám đối diện.

"Con trai... anh thích con trai sao?" Hoàng Nhân Tuấn tròn mắt, mặc dù chỉ là vô thức thốt ra nhưng cậu chợt nhận thấy rằng những lời như vậy thật bất lịch sự, cậu lập tức xua tay xin lỗi với vành tai đỏ hoe: "Tôi xin lỗi tôi xin lỗi, tôi không có ý đó... tôi chỉ... chỉ..."

Thật sự quá đột ngột, khiến cậu mất cảnh giác.

La Tại Dân cũng nhìn ra sự bối rối và khó xử của cậu, mặc dù trong lòng có chút tiếc nuối và thất vọng, nhưng hắn vẫn đứng dậy, nhẹ nhàng ôm Hoàng Nhân Tuấn vào lòng: "Không sao đâu." 

Mới ôm nhau một lúc, hương thơm tươi mát và dễ chịu từ nước hoa trên người La Tại Dân chỉ phảng phất bên mũi cậu được vài giây, La Tại Dân đã buông ra.

Sau đó hắn đưa tay xoa xoa đầu cậu, cố rặn ra một nụ cười trên mặt: "Anh đưa em về."

Ngày nghỉ vừa kết thúc, Tiểu Hoàng đi làm đúng giờ. Đổng Tư Thành đến cửa hàng để thanh toán, nhìn thấy hai quầng thâm dưới mắt Hoàng Nhân Tuấn gần như sắp sụp xuống tới cằm, suýt nữa nghi ngờ rằng cậu đã đi trộm nhà ai vào đêm qua.

Lý Khải Xán cũng nhận thấy Hoàng Nhân Tuấn hôm nay đặc biệt mất tập trung, trên đơn đặt hàng ghi chú uống ít đá, Hoàng Nhân Tuấn đứng ngẩn ngơ bên máy làm đá đổ đầy một cốc mà chưa dừng tay.

Đổng Tư Thành không thể đứng nhìn được nữa, anh kéo Hoàng Nhân Tuấn sang một bên và hỏi: "Nhân Tuấn, em không được khỏe à?"

Hoàng Nhân Tuấn tuyệt vọng gật đầu.

Không chỉ là không thoải mái, mà kể từ khi được thổ lộ vào tối qua, cậu hoàn toàn ngơ ngẩn. Sau khi hai người vừa rời khỏi quán ăn không lâu, La Tại Dân đã lại nhắn hỏi trên WeChat "Về đến nhà chưa?". Hoàng Nhân Tuấn đờ đẫn trả lời một câu "Đã về", sau đó nhìn vào dòng tin nhắn "Được rồi, chúc ngủ ngon" mà La Tại Dân gửi, mất ngủ đến tận rạng sáng.

Không biết La Tại Dân có ngủ ngon hay không... Dù sao thì nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mặt trời dần lên, Hoàng Nhân Tuấn thở dài một hơi.

Không biết vì lý do gì, cừu cũng đã đếm đến mười một nghìn năm trăm ba mươi tư con rồi...

Sao mình không ngủ được...

Huống chi, người tỏ tình bị từ chối là La Tại Dân, tại sao cậu lại là người mất ngủ cơ chứ?

Thật ra không phải là cậu không ủng hộ đồng tính luyến ái, mà chỉ là cậu không ngờ rằng chính mình cũng là g.a.y...

Mặc dù, La Tại Dân thực sự rất đẹp trai và tốt bụng, thậm chí còn cùng mình đi xem triển lãm tranh, nhưng anh ấy thích cái gì ở mình chứ?

Không lẽ là ở chỗ... quên bỏ ống hút hai lần?

Ôiiii không biết nữa, Hoàng Nhân Tuấn thực sự không biết nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro