Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang tỏ ra yếu đuối mỏng manh như có thể ngất bất cứ lúc nào kia mà mà phát run  sợ nó sẽ khiến chồng mình lung lay lần nữa.

"Cũng đến giờ nấu cơm rồi!"

Ngụ ý là tới giờ cơm của gia đình người ta rồi. Nếu người ta nghe được thì biết đều mà dọn đồ đi về rồi nhưng với một số người mặt dày như Keren tiểu thư đây tất nhiên sẽ nghe hiểu ý tứ đó nhưng lại cố tình thể hiện tinh thần của loài gián lì mặt mà ở lại:

"Đúng rồi! Cũng lâu rồi hai chúng ta không cùng ăn cơm ở nhà vừa hay hôm nay có dịp phải không Natsu?"

"A? Chị muốn ở lại?" Tôi cố kiềm nén tức giận muốn lấy chổi quét cô ta ra khỏi cửa hỏi lại.

"Tất nhiên rồi! Tôi và Natsu thân nhau như thế. Từ nhỏ tôi đã đến đây chơi rồi, nơi này chả khác gì nhà tôi mà ha ha…" (Mặt ít có dày lắm a =_=)

Không nói lại cô ta, cũng không muốn mắc bẫy cô ta mà lộ ra bản chất chua ngoa đanh đá của bản thân trước mặt anh, tôi gượng cười. "Ha ha… vậy chị ngồi chơi tôi vào nấu cơm đây."

"Anh giúp em."

Đang muốn đi vào bếp thì anh đã nắm tay tôi cười nói. Sau đó nhanh chóng quên luôn vị khách không mời kia mà đi vào trong.

Thấy anh hành động như vậy trong lòng tôi rất vui vẻ, vừa vào bếp liền hỏi ý kiến của người đàn ông đang vo gạo bên bồn nước kia:

"Hôm nay mình ăn lẩu nha! Dù sao nguyện liệu cũng có đủ hết rồi!"

Chỉ nghĩ đến nồi lẩu nóng sốt, mùi thịt thơm thơm, chua chua ngọt ngọt, thêm vị cay cay của ớt là khiến tôi thèm nhỏ dãi.

Anh nhíu mày lo lắng nói: "Em mới hết ho mà muốn ăn cay rồi sao?"

"Em muốn ăn càng cay càng tốt!"

Tôi cực thích nhất là món cay. Đặc biệt  là khi biết được cái người bên ngoài kia không ăn được món cay thì cô lại càng đặc biệt thích ăn cay a! Nếu cô ta đã muốn ở lại nhà tôi dùng cơm đến như vậy, thì tôi cũng không thể không chuẩn bị chu đáo cho cô ta được, tránh bị trách thiết đãi khách không chu toàn. Hừ! Tốt nhất là cay chết con gián thành tinh là cô ta đi!

"Không những món đó, em còn muốn ăn hải sản nướng muối ớt nữa." Tôi bướng bỉnh bổ sung

"Ừ thì nấu nhưng không được ăn nhiều, nấu thêm món súp cà rốt khoai tây đi." Vợ muốn ăn cay anh không cản được nhưng tuyệt đối không thể ăn thiếu chất được.

"Vâng. Biết rồi mà! Anh càng ngày càng lèm bèm như ông già ấy!"

Anh cười haha. "Thế lão bà ngoan ngoãn nấu cơm cho lão ông ăn nhé!"

...

Nhìn một nhà hai người kia đang hạnh phúc không để ý đến sự tồn tại của cô ta làm Karen vô cùng chướng mắt. Cô ta liền bước đến cầm đi rổ rau đang rửa dở của Natsu tươi cười ngọt ngào nói:

"Để em giúp anh, không thể cứ ăn mà không làm gì được. Anh thích ăn gì em nấu!"

Tôi thật không thể tin được chị ta có thể xem mình như không khí mà chỉ quan tâm đến người đàn ông của tôi. Ráng đè nén cơn giận xuống, tôi cười cười nói:

"Ai lại để khách vào bếp bao giờ, chị cứ ra ngoài ngồi chơi đi."

Nhưng căn bản cô ta không hề để tôi vào mắt chỉ chăm chú nhìn người đàn ông đang đeo tạp dề nhưng vẫn cực kỳ điển trai kia, cười ngượng ngùng:

"Em đã lâu không về nước thì anh hãy để em trổ chút tài đi. Em còn nhớ cái lần tự tay xuống bếp nấu cho anh, anh đã vui vẻ ăn đến mức nào. Mấy năm nay em cũng thường hay đi học lớp nấu ăn để có một ngày nấu cho anh ăn những món thật ngon a…"

Cuối cùng còn ngại ngùng đỏ mặt, ngước nhìn anh.

Natsu cũng không ngại ngùng phán một câu: "Nhưng nhà chúng tôi không cần khách xuống bếp nấu ăn nha. Cô cứ lên phòng khách mà đợi đi, có Lucy giúp tôi là được rồi." Nói thật bây giờ món cô ta từng nấu là món gì, mùi vị như thế nào anh còn chả nhớ nổi, chứ đừng nói tới yêu thích.

Anh đã lên tiếng rồi thì cô nàng cũng không thể giả bộ mặt dày mãi được đành cắn răng nói:

"Được. Em đợi cơm tự anh nấu cho đấy!" Nói rồi cười ngọt ngào đi lên phòng khách, hoàn toàn bỏ qua nữ chủ nhân ngôi nhà.

Cạnh cạnh cạnh...

Tiếng dao thớt va chạm nhau vang lên ầm ầm.

Cắt chết cô, băm chết cô! Tôi bực bội không biết trút vào đâu, bèn dồn hết sức băm băm chém chém trút giận vào đống thịt trên thớt.

"Cẩn thận kẻo băm vào tay! Để đó cho anh! Em cứ đi canh nồi súp đi!" Natsu lo lắng giành lấy con dao trong tay vợ. Aizzz, cô vợ nhà anh giận dỗi sao lại không chịu nói ra, cứ kiềm nén rồi trút lên đám thịt trên thớt làm gì, khéo lại đứt tay.

...

Sau khi ăn xong bàn ăn đầy những món sát thủ kia, Karen không khỏi oán giận trong lòng. Cô thật sự không cam lòng, không ngờ anh lại nỡ đối xử với cô như vậy, đã biết cô không thể ăn cay lại còn nghe lời con bé kia. Vì thế dù ăn cơm xong rồi cô vẫn không muốn về, vẫn mặt dày ở lại ngồi chơi xơi nước. (Ơ, vợ người ta không nghe chả nhẽ lại nghe lời chị?)

Tôi trong lòng càng ngày càng khó chịu, vừa phải thôi nha, sắp không kiềm chế nổi rồi nha! Chả lẽ cô ta cho rằng mình là chủ nhân ở đây hay sao? Định ở lỳ ở đây không chịu đi sao? Cho dù ngày xưa họ từng yêu nhau. Nhưng bây giờ khác mà.

Chồng tôi lúc này đâu hề có tình ý với cô ta nữa. Lúc này đang là thời điểm vợ chồng tôi hạnh phúc nhất. Trả lại cho cô ta? Tôi thật không cam lòng!

Như nhìn thấy sự khó chịu của vợ, Natsu cũng chẳng có tâm trạng chơi trò mập mờ, mờ ám với Karen nữa.

"Tôi nghĩ cô nên về thì hơn, việc hợp tác giữa hai công ty cũng không phải do tôi tự quyết định mà còn có sự đồng ý của hội đồng ban quản lý. Nên nếu cô đến đây vì chuyện hợp tác giữa hai công ty thì không cần nữa đâu."

Karen không thể tin được nhìn anh mà rơi nước mắt lã chã. Cô đã vì anh mà về nước chả lẽ anh không thể nể tình một chút nào sao? (Bà này như cái vòi nước, bật nút cái là phun)

"Anh biết là em yêu anh mà! Tại sao anh có thể nói như vậy với em? Anh dù hận em đã bỏ anh đi thì chẳng phải em đã về rồi sao? Em đã nghĩ chúng ta có thể hạnh phúc khi gặp lại nhau nhưng tại sao anh lại bỏ em mà lấy người khác? Có phải cô ta đã dùng thủ đoạn gì buộc anh lấy cô ta đúng không? Đúng không???"

Tôi cả người đông cứng lại, nuốt từng lời cô ta nói. "Thủ đoạn" lại nhớ về cái đêm hôm ấy, liệu anh có nghe lời cô ta mà nghĩ như vậy không?

Nghe đến đây thì anh không khỏi đen mặt. Nhất là khi nhìn về phía vợ mình thấy cô cúi đầu thì anh biết cô lại đang nghĩ đến chuyện tình một đêm kia của hai người mà cảm thấy áy náy thì anh lại càng nóng lòng. Anh lạnh lùng.

"Nếu đã không còn lời nào khác để nói thì mời cô ra khỏi nhà giùm tôi vậy, chúng tôi cần nghỉ ngơi!"

"Xin lỗi… Em sẽ không làm anh khó xử nữa. Em sẽ không quấy rầy anh nữa. Là tại em không nghĩ đến suy nghĩ của Lucy nên làm anh khó xử. Chỉ là em rất nhớ anh nên mới muốn đến đây gặp anh, chỉ cần anh hạnh phúc em liền vui vẻ. Dù sao năm đó là em tự ý ra đi nên không trách được anh, em biết anh cũng đau khổ…"

Karen biết mình lỡ lời, không nên lớn tiếng như vậy. Vì vậy nhanh chóng chuyển khuôn mặt sang vai nữ chính trong cảnh phát hiện bạn trai mình đã lấy người khác thành khuôn mặt nữ vai chính trong cảnh hiểu được bạn trai đang khổ sở khi phải đứng giữa trách nhiệm và tình yêu.

Nghe đến đây, tôi thật sự không thể nhịn nổi nữa. Tôi liền không thèm suy nghĩ gì nữa mà nắm luôn bình trà trên bàn hướng về phía Karen mà ném.

"Cút, cút khỏi nhà tôi ngay!"

"A!!! Đồ điên cô làm gì vậy?"

Bị nước trà nóng đổ lên người của mình. Làm Karen quên cả việc giữ hình tượng thục nữ của mình nữa mà nhảy cẫng lên, gào thét. May mà trà nóng không tạt lên mặt cô mà đổ lên quần áo làm áo cô bị dính nước trà, còn mảnh vỡ bình thì rơi vào chân cô chỉ khiến chân cô trầy xướt chút xíu nhưng cũng khiến cô chật vật không chịu nổi. (Sao chị hung dữ vậy! Phải hiền như em. Gặp em là em phang nguyên chai axit a~~~~)

Thấy vợ yêu còn muốn ném đồ tiếp nên Natsu bèn ôm lấy vợ mình, trấn an cô:

"Ngoan, bình tĩnh… bình tĩnh.... Lucy!"

Karen thấy Natsu an ủi con bé Lucy mà không hề quan tâm đến người bị hại là cô nên liền ủy khuất, điềm đạm rơi nước mắt:

"Natsu, cô ta…!"

Anh không nghe thấy thì thôi, nghe thấy giọng cô thì càng tức giận gằn giọng:

"Cô không nghe vợ tôi nói gì sao? CÚT!!!!"

"A…"

Nhìn khuôn mặt tối đen, băng lãnh có xu hướng biến thành ác quỷ kia làm cô nàng hồn phi phách lạc. Cầm túi xách lên chạy như bay ra khỏi nhà, sợ ở đây thêm một giây nào nữa thì bị anh bóp chết mất!

"Không sao rồi…. Ngoan…. Anh đuổi cô ta đi rồi!""

Anh thật là không nên để Lucy gặp Karen mới đúng. Đáng lẽ anh không nên vì muốn nhìn dáng vẻ giận dỗi, ghen tuông của cô mà nhịn không tống Karen đi cho lẹ. Nếu không cô sẽ không phải lâm vào tình trạng này. Cảm xúc dạo này của cô ấy lại không ổn định có phải vì chuyện này hay không a…

"Em không thích cô ta…hu hu…"

"Ừ … không thích…"

"Em không … muốn trả anh cho cô ta… hu hu…"

"Ừ… Anh cũng không phải của cô ta. Anh sẽ không xa em…"

"Em… ghét cô ta…"

"Ừ… Anh cũng ghét cô ta…"

"…."

"…."

Bao nhiêu ấm ức, kiềm nén trong lòng hóa thành nước mắt, tôi khóc nức nở. Tôi mệt mỏi dựa vào lòng anh dần thiếp đi trong đầu còn vang vọng câu hỏi. Anh nhìn thấy bộ mặt hung dữ của tôi rồi liệu có chán ghét tôi không?

Nhìn cô vợ nhỏ đang ngủ say trong vòng tay anh, khuôn mặt xinh đẹp còn lem nhem nước mắt làm anh thật khiến anh đau lòng. Thật là làm anh không thể bớt lo mà….

------------------------

Mồ, lại quên kiềm chế mà up 2 chương =_=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro