Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 ngày trôi qua...rồi 1 tuần trôi qua....1 tháng cũng nhanh chóng qua... Đến bây giờ đã là 6 tháng kể từ ngày Becky đi...Không 1 tin nhắn hay 1 thông tin nào về cô... Và đều đặn mỗi ngày...Chị đều gửi vào hộp mail cô 1 bức thư để nói về những chuyện xung quanh mình...nhưng cái chị nhận lại cũng chỉ là sự im lặng và tiếp tục chờ đợi...

Về My Life...bây giờ Sam lên thay chức của Becky...còn chị thì hỗ trợ Sam trong việc quản lý công ty.... Những sản phẩm đưa ra đều được đối tác ưng ý...Càng ngày My Life càng vững chắc và tạo được uy tín lớn trên thương trường...

-Giám đốc xinh đẹp...em bây giờ sao rồi...sao không báo cho chị 1 chút tin tức gì về em vậy...chị nhớ em lắm rồi đó-Freen xoay xoay chiếc nhẫn trên tay rồi hướng ánh mắt xa xăm nhìn ra cửa sổ...

-Sao vậy..lại nhớ cô ấy à-Sam bước vào phòng

-Hm...đã 6 tháng rồi...6 tháng không 1 chút tin tức gì của em ấy..-Freen thở dài

-Không sao đâu mà...Becky đã hứa là sẽ quay về rồi mà-Sam trấn an chị...nhưng chính trong thâm tâm cô cũng đang rất lo sợ....Sợ rằng điều họ đang lo sợ sẽ xảy ra...

---------------------------------------------------

Và rồi 1 năm nhanh chóng trôi qua...Ngày nào Chị cũng đứng ngóng ra hòm thư trước cửa xem có thư không... rồi lại mở tới email... nhưng tất cả đều vô vọng... Freen mệt mỏi sải bước trên con đường mà lúc trước hay đi cùng Becky... nỗi nhớ dâng lên trong chị da diết...

Mãi đi nên chị không để ý là mình đã và đang đi giữa đường....Một tiếng "Kétttt" vang lên khiến người xung quanh rợn gai óc... Vừa kịp thấy ánh đèn xe chói loá rọi vào mắt thì Freen đã không biết gì nữa...

-"Dậy đi đồ khó ưa...không được ngủ như thế...Chị hứa là đợi em về mà"...

-"Chị mệt lắm...chị nhớ em lắm...chị muốn ở lại với em"

-"Không được...nơi này không thuộc về chị..chị hãy mở mắt ra....dậy đi...đừng ngủ nữa..."

- Becky...-Freen giật mình tỉnh giấc... Đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy toàn là 1 màu trắng....toàn thân chị đau ê ẫm....Chị khẽ chau mày và nhớ lại giấc mơ ban nãy...

Trong giấc mơ..Freen thấy mình đang đứng giữa 1 nơi cũng chỉ toàn màu trắng...Khung cảnh xung quanh bình yên đến lạ...Rồi Chị thấy Becky...cô ấy đang đứng trước mặt chị trong bộ váy trắng tinh khôi...và cười rất tươi...Cố nhắm mắt để xua đi cái ý nghĩ chạy thoáng qua...mà Chị vẫn không để ý trong phòng...ngoài mình còn 1 người nữa....

-Cái nhẫn..cái nhẫn của mình đâu..-Đưa tay lên định xoay chiếc nhẫn...Freen giật mình hoảng hốt khi phát hiện chiếc nhẫn trên tay mình đã không còn...

-Chị tỉnh rồi sao..-Cô gái từ nãy giờ loay hoay trong phòng lên tiếng

-Cô là ai...à..cô có thấy chiếc nhẫn trên tay tôi đâu không..?-Freen hỏi nhanh

-Em là người đã đụng trúng chị...và đưa chị vào đây...em không thấy...để em gọi bác sĩ cho chị-Cô gái ấy nhẹ nhàng nói

-Đâu rồi...đừng mà...đừng trở thành sự thật mà...-Freen vừa loay hoay tìm vừa lảm nhảm...Vừa lúc Sam bước vào...Vừa nghe tin là Sam chạy ngay vào

-Chào cô...cô là người đã dùng điện thoại của Freen gọi cho tôi-Sam hỏi

-Dạ phải...em đụng trúng chị ấy khi chị ấy đang đi trên đường..và đã đưa chị ấy vào đây...em lục điện thoại thì bấm số gần nhất trong nhật kí máy của chị ấy...-Cô gái nhỏ nhẹ nói

-Cảm ơn em...cô ấy sao rồi-Sam hỏi thăm tình trạng của chị

Bác sĩ nói chị ấy không sao..nghĩ ngơi vài ngày sẽ ổn-Cô gái cười tươi...

-mày sao rồi-Sam đi lại giường bệnh

-tao không sao..Sam...mày hỏi mấy cô y tá coi có thấy chiếc nhẫn của tao đâu không...nhanh lên-Freen luống cuống

-Hm..để tao đi hỏi..yên tâm đi-Sam trấn an chị

-Nhanh đi...đi liền đi-Chị hối thúc...

Còn cô gái kia thì đứng nhìn Freen không nói gì...Cô chỉ nghĩ... chắc có lẽ đó là chiếc nhẫn mà chị ấy quý nhất...nên từ nãy giờ cứ luôn loay hoay tìm nó... Cô gái lặng lẽ quan sát gương mặt Freen... nhìn ánh mắt đó...có 1 chút gì đó buồn xa xăm....Có phải..nỗi buồn đó có liên quan gì đến chiếc nhẫn sao...

-Đây...y tá phải tháo ra lúc đưa mày đi chụp hình...-Sam quay lại với chiếc nhẫn trên tay

-Cảm ơn trời...em vẫn còn đây-Freen thở phào nhẹ nhõm rồi đeo chiếc nhẫn vào lại vị trí của nó....

-Cô ấy là ai vậy?-Giờ thì chị mới để ý sự hiện diện của cô gái lạ mặt..

-Giờ mới thấy hả...người ta là người đưa mày vào đây đấy...-Sam nói

-À...cảm ơn cô...-Chị nói

-Không có gì..dù gì em cũng là người đụng phải chị mà...em tên Mon-Cô gái nói

-Ờ...Mon...tôi tên Freen...còn đây là Sam...bạn tôi-Chị gật đầu

-Chị có thấy không khoẻ chỗ nào không..để em gọi bác sĩ..-Mon nói

-À không...tôi khoẻ..em không cần lo đâu...-Chị quay đi...

2 ngày sau đó Freen phải ở lại trong bệnh viện để theo dõi thêm..thực ra là chị muốn về...nhưng Sam lại không cho... nên đành nằm lại vậy.... Và cũng đúng 2 ngày...Mon đều đặn xuất hiện tại bệnh viện để lo cho chị

-Tôi không sao rồi...mai có thể về...em không cần tới nữa đâu

-Hm...chị khoẻ là được rồi...à..chị cho em số điện thoại liên lạc được không...?-Mon hồn nhiên nói

-Chi vậy?-Chị hỏi nhưng vẫn đưa số cho Mon

-Làm bạn chứ chi- Mon cười...

Mon là 1 cô gái cũng dễ thương... nụ cười tươi và giọng nói dịu nhẹ... Qua mấy ngày tiếp xúc... Freen biết được là cô ấy đang làm thư kí văn phòng tại 1 công ty nào đó... Nói chuyện với cô ấy... Chị cảm thấy ở cô ấy có gì đó... làm chị nhớ đến Becky...nhưng chị chắc chắn 1 điều rằng...mãi mãi...cô ấy sẽ không thay thế được Becky của chị......

----------------------------------------------------

1 năm nữa lại trôi qua...Becky đã ra đi gần 2 năm rồi...không 1 tin tức gì về cô ấy...Freen tưởng chừng như đang chờ đợi 1 điều gì đó vô vọng....

Mon cô gái luôn biết cách làm Freen cảm thấy vui hơn và thoải mái hơn...1 năm qua...cũng chính Mon là người sau Sam lúc nào cũng bên Freen mỗi khi chị buồn... Chị cảm nhận được..tình cảm Mon dành cho mình không đơn giản là tình bạn... Mỗi ngày trôi qua chính trong con người Mon cũng hiểu rỗ điều đó...

-Chị..tối nay đi chơi không..?-Mon nhắn cho Chị

-Đi đâu nhóc-Chị rep

-Bát phố-Mon nhắn

-Okie..

Và tối đó...Freen rủ Sam đi chung... khi thấy Sam...Mon hụt hẫng...cứ ngỡ là chị sẽ đi 1 mình... Không biết từ lúc nào.. Mon lại muốn có không gian riêng chỉ có 2 người.... Ăn chơi rồi cũng đến tối... Mon về nhà còn Sam và Freen...

-Tao thấy cô bé Mon đó không đơn thuần coi mày là bạn nha-Sam hỏi

-Tao biết mà-Chị cười nhẹ

-Sao...có cảm tình với cô bé ấy rồi à-Sam quay sang nhìn bạn mình

-Her...đã gần 2 năm rồi đó mày...2 năm là 730 ngày lận đó...không 1 chút tin tức...không 1 email...tao đã nhớ cô ấy đúng 730 ngày rồi..-Freen cuối đầu nói

-Và bây giờ mày muốn buông xui..và bắt đầu lại..-Sam nói

-Tao không biết...tao phải làm sao đây...-Freen khẽ rơi nước mắt...

-Mạnh mẽ lên...chuyện gì rồi cũng qua mà..-Sam thở dài

-Vậy là tao phải tập quen rằng cô ấy đã không quay lại...cô ấy đã bỏ lại tao sao..-Freen tựa đầu vào vai Sam khóc nấc lên

Khi màn đêm buông xuống..cũng chính là lúc nỗi nhớ và niềm đau ngự trị...chỉ có đêm về...Freen mới khóc thật nhiều như thế...khóc vì 1 người con gái...đã hứa sẽ quay lại...

----------------------------------------------------

Từ ngày hôm đó...Freen dần tập sống với hiện tại...với sự thật là Becky đã ra đi... Mỗi ngày trôi qua với chị dài hơn 24 tiếng.... Những lúc như thế...bên cạnh chị lúc nào cũng có Sam và Mon...Mon thì cứ cho rằng...thời gian sẽ đem cô vào được trái tim Freen...và chị sẽ yêu cô....

Không còn những email gửi vào hộp thư Becky đều đặn mỗi ngày...chắc có lẽ...sự chờ đợi trong vô vọng 1 thời gian dài đã khiến chị mệt mỏi....Freen cũng tập quen dần sự tồn tại của Mon... cười nói với cô ấy nhiều hơn... Nhưng sâu thẳm trong tim Freen...chị vẫn luôn nuôi 1 hy vọng...dù biết nó rất mong manh....

Hôm nay là đúng 2 năm 6 tháng kể từ ngày Becky đi...Chị rủ Sam và Mon đi ăn uống...Chị kéo cả 2 vào 1 quán ven đường....Sam biết chị đang rất buồn nên để cho chị uống....1 ly 2 ly...rồi lại 1 chai 2 chai...Freen bắt đầu ngà ngà...Mon ngăn lại ý không cho Chị uống nữa...

-Đừng...cứ để Freen uống..-Sam hiểu ý

-Chị ấy đã uống nhiều lắm rồi...-Mon xót lòng nhìn bộ dạng của Freen

-Không sao đâu..cứ để vậy đi-Sam nhìn bạn mình

Freen bắt đầu say...nhưng vẫn cố uống....nước mắt hoà vào nỗi đau thi nhau tuôn rơi...

-Chị say rồi...em có đưa chị về được không...chị sẽ bị ngủ ngoài đường đó-Freen lè nhè

-Em đưa chị về mà...chị đừng uống nữa-Mon nắm lấy tay chị vì nghĩ Freen đang hỏi mình

-Đừng...để Freen nói đi...nói ra sẽ nhẹ lòng hơn...-Sam can ngăn

-Tới đưa chị về đi giám đốc xinh đẹp...chị mệt lắm-Chị lại lè nhè

-Chị..chị..ấy...nói ai vậy...giám đốc xinh đẹp là ai-Mon ngạc nhiên và có chút hụt hẫng...Sam chỉ nhìn Mon rồi khẽ lắc đầu

-Em hứa là trở về mà...sao giờ vẫn chưa thấy...em nói vì chị mà em sẽ quay về mà...sao lại bắt chị đợi trong vô vọng thế...

-Becky...chị nhớ em nhiều lắm...nhớ rất nhiều...đã 2 năm rưỡi rồi đó....-Freen khóc lớn hơn..

Mon ngồi kế bên nhìn chị...và nghe cái tên chị gọi trong lúc say...tim cô nhói lên...Cô cứ nghĩ mình đã có 1 vị trí dù nhỏ thôi....trong tim chị..nhưng cô hoàn toàn sai...hình bóng của người tên Becky mà Freen vừa gọi...đã chiếm lấy hết trái tim chị.... Sam nhìn Freen cũng xót lắm... nhưng bây giờ đây...Sam cũng chỉ biết im lặng bên cạnh chị...

-Về thôi...tao đưa mày về...-Sam kéo chị đứng dậy

-Em đi cùng chị..-Mon đỡ Freen ra xe phụ Sam...

Chiếc xe của Sam dừng trước cổng nhà Becky....từ ngày Cô đi...Freen đã chuyển qua đây sống...chị muốn khi cô về nhà cửa lúc nào cũng tươm tất...Đỡ Freen lên phòng...Mon khẽ quan sát căn phòng...khắp phòng tràn ngập ảnh của Becky...

-Đây là người mà chị ấy nhắc tới sao-Mon hỏi Sam

-Hm...cô ấy là Becky...là người sáng lập ra My Life-Sam cười nhẹ khi nhìn những bức ảnh...

Rồi Sam đưa Mon về...trên đường về Sam kể lại mọi chuyện cho Mon nghe....Nghe xong Mon khẽ cười nhẹ..nhưng ánh mắt ngấn lệ

-Em thích Freen đúng không?-Sam đột nhiên hỏi

-Chị nhìn thấy sao-Mon cười nhẹ

-Đã hơn 2 năm từ ngày Becky ra đi...không 1 ai làm Freen cười nhiều như lúc có Becky...Chắc sẽ là 1 thời gian khá lâu...em đợi được không?-Sam nói...

-Em sẽ đợi...-Mon cười nhẹ

Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Mon...chào tạm biệt Mon rồi Sam cũng quay xe về...Trên xe Sam cũng khẽ thở dài...

-Freen sẽ không thay lòng đâu.....-Sam nói nhỏ

Freen được Sam đưa về rồi cũng nằm dài trên giường ngủ..vì đã quá mệt mỏi...trong giấc mơ..Freen vẫn không ngừng gọi tên Becky....

-Em về đi...chị năn nỉ mà...chị nhớ em lắm Becky...

----------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro