Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa bao giờ trong đời Nam lại cảm nhận được một tình yêu mãnh liệt như bây giờ. Một tình yêu đến từ cả giao thoa tâm hồn lẫn thoả mãn được xác thịt. Những sớm mai, chàng thức dậy khoan khoái, chàng nhớ đến thân hình mềm mại của Khánh trong chiếc áo voan mảnh màu trắng tinh khôi nằm dịu dàng trong lòng mình, người Khánh lúc nào cũng như thoảng ra một thứ hương thơm ngát và say sưa. Nam sung sướng nghĩ đến những ngày tháng sắp đến cùng với Khánh, một cuộc đời tươi đẹp không có chút liên hệ gì với quá khứ nữa. Nhờ tình yêu này, chàng tìm được cảm hứng trong âm nhạc, chàng say mê với giai điệu, đắm chìm trong ca từ và giải phóng cơ thể với những điệu nhảy.

Công việc của chàng theo đó mà thuận lợi, chẳng mấy chốc mà cả nhóm đã hoàn thành ý tưởng cho sân khấu của liên khúc Áo mùa đông - Trở về. Nam nhận ra không có cái thú nào đáng say sưa và chìm đắm hơn cái thú chàng cảm thấy mỗi khi cầm bút diễn tả lòng mình qua âm nhạc, nghe những câu từ của chàng linh động trên phím đàn.

-              Nam hay thế!

-              Sao Nam nghĩ ra được vậy?

-              Bùi Công Nam là một con quái vật âm nhạc!

-              Bấy lâu nay em đã ở đâu vậy Nam?

Và mỗi khi nghe các anh trai hoan nghênh nhiệt liệt ca khúc và nói nịnh cái tài của mình, trong vài phút giây thăng hoa nào đó, chàng đã mơ tưởng đến một sự thành công rực rỡ xứng với tài năng.

Chàng và Khánh dính với nhau không rời nửa bước, nếu chàng ở trong phòng thu thì cậu ngồi đợi chàng, nếu cả hai đi tập nhảy chung với nhóm thì họ sẽ tranh thủ tìm một góc ít người để âu yếm với nhau. Buổi sáng người ta có thể thấy họ ngồi trong lòng nhau nói lời mùi mẫn, thì buổi chiều nếu vô tình ai đó sẽ phát hiện hai người đang ôm hôn quấn quít ở sau bức rèm nào đấy. Buổi đêm, hai người sẽ về nhà Nam rồi ái ân đến khi cảm thấy thoả mãn. Thời gian này, Nam thấy mình thường xuyên trong trạng thái đê mê hệt như những cây bút trứ danh ngày trước buông thả mình trong vòng tay nàng phù dung, cái thời mà những lúc tỉnh thì họ sáng tác, những lúc khác lại mê man đằm mình trong khói thuốc phiện. Có ai đã từng hút thuốc phiện và nằm bên một người đàn bà biết hát hò, biết tâng nịnh và yêu chiều những ý muốn của bản thân mình, sẽ thấy đời có thể chỉ rút vào một chữ "nghiện". Với cả hai, dù không phải là thuốc phiện nhưng tình dục và âm nhạc bây giờ không còn là một câu chuyện làm trong hàng giờ hàng phút, nhưng chính là làm trong hàng ngày, hàng đêm. Chỉ thế thôi đã bận vô cùng.

Trên đời này, hầu như việc gì cũng thế, vừa phải là tốt, còn quá liều luôn luôn là độc hại. Tình yêu cũng thế mà tình dục càng phải cẩn trọng. Chẳng bao lâu, mỗi khi Khánh không có mặt ở trường quay, Nam đều cảm thấy bản thân mình không còn khí lực, không ăn được, không ngủ được, thân thể như bị róc đi trông thấy, chỉ mải mê trông về phía cửa và đợi bóng hình của cậu.

Một hôm nọ, Thiên Minh đến gõ cửa phòng thu tìm chàng.

-              Mấy bữa nay em làm sao thế?

Nam thở dài, vắt tay lên trán:

-              Em không sao.

Thiên Minh chau mày nhìn chàng đang cúi gằm mặt, dáng vẻ bứt rứt như bị trời đày. Thiên Minh chắc chắn rằng Nam chưa từng yêu ai như vậy trước đây, vì chàng đang bệnh trầm trọng mất rồi, và vì Nam là người đơn giản tới mức ai cũng có thể đọc được cảm xúc của chàng qua gương mặt, nên cả Thiên Minh và Thanh Duy đều ý thức là chàng đang trong cơn tương tư. Minh ngồi xuống bên cạnh chàng, xếp lại những tờ nhạc phổ đang vương khắp bàn, anh kìm không để tiếng thở dài thoát ra:

-              Khánh nó đi có một tuần thôi, đã qua hai ngày rồi, em sẽ sớm gặp Khánh mà.

Nghe đến tên người yêu như chạm đến nơi trái tim đang phồng lên, chàng ngẩng mặt lên nhìn Thiên Minh mà giãi bày lòng mình, tưởng chừng như anh cũng là một người hiểu đến tâm trạng của người đang say tình:

-              Anh Minh ơi, em nhớ Khánh quá.

Minh gỡ bàn tay Nam đang tự làm đau mái tóc của mình.

-              Anh biết, lúc mới yêu ai cũng sẽ có tâm trạng như vậy.

Dù liên khúc Áo mùa đông - Trở về đã gần như hoàn thành sân khấu tổng duyệt nhưng Thiên Minh cho rằng bây giờ Bùi Công Nam đang rất cần phân tán những năng lượng đang tụ trong đầm lầy tình ái kia vào một việc gì đó, đại loại như tập nhảy, chạy sân khấu, hay bất kỳ việc gì cũng được.

-              Nếu không có gì làm để tạm quên đi, em có thể ra chạy sân khấu với anh. – Minh đề nghị.

-              ...

-              Hay là mình đi xem nhóm anh Luật tổng duyệt?

Nam chần chừ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn nức nở như tiếng gió heo may.





Từ hôm uống bia ở Đà Lạt thì Tiến Luật ít gặp Bùi Công Nam, phần nhiều vì anh bận việc nhóm. Vì nghề chính của Luật là diễn viên nên khi đặt anh vào trong chương trình ca nhạc này, với hai bàn tay không có lợi khí, sự tinh vi bỡn cợt của âm nhạc đã đánh đố anh mấy phen. Tiến Luật có tâm sự với vợ rằng, nhận lời tham gia chương trình thì dễ nhưng để rèn dũa bản thân hòng theo kịp với anh em mới là khó, phải lấy hết cái chí thành chí tình ra đối đãi với chông gai không bao giờ biết lên tiếng kia, mới phải đạo của một anh tài. Anh thường tìm đến những anh em khác để học cách hát cách đờn, cách đi cách đứng trên sân khấu sao cho đúng nhịp. Mấy tháng trước, anh hay hỏi Nam vì họ đã kết nối nhiều trước khi vào chương trình, nhưng dạo gần đây anh cố sức né Nam, không muốn vướng vào mớ bòng bong trong mối quan hệ lứa đôi của đứa em trai – cũng là cái chông gai bên lề của anh. Cho nên, khi thấy Nam chủ động đến kiếm mình, mà gương mặt lại đờ đẫn như kia, anh đoán mười phần sắp có chuyện.

-              Anh Luật.

-              Nữa đó, tới nữa đó.

Thiên Minh đẩy Bùi Công Nam ngồi xuống ghế rồi bật ngón cái không ngớt lời tán dương phần trình diễn vừa được xem.

-              Bài nhóm anh ấn tượng ghê. Xong chương trình thì mấy anh trai nhà mình chuyển nghề làm ca sỹ hết! 

-              Thôi em ơi, em đừng nói vậy em ơi. Tôi mà đi hát chắc vợ tôi rủ cả cái cộng đồng mạng tới cười vào mặt tôi.

Thiên Minh mỉm cười, cúi người chu đáo mở nắp một chai nước lạnh đưa cho Tiến Luật rồi dùng khăn lau đi vệt mồ hôi dài đang lăn trên gương mặt người đàn anh. Luật ngửa cổ uống nước, mắt liếc nhìn Bùi Công Nam đang nhàu nhĩ ngồi ở ghế.

-              Em đem cái thằng này tới phá anh à Minh? Nó bị cái gì nữa vậy?

-              Lớn to đầu rồi mới biết yêu lần đầu tiên. – Minh trả lời.

Ý nghĩ ngờ vực lộ hẳn trên gương mặt Tiến Luật. Thiên Minh bổ sung thêm:

-              Nó nhớ thằng Khánh mất ăn mất ngủ.

Tiến Luật có để ý là dạo này quan hệ của Bùi Công Nam và Duy Khánh tiến triển rất nhanh, tin đồn trong trường quay nhiều tới mức mỗi ngày đều có một câu chuyện nóng hổi để người ta bàn tán.

-              Nhớ thằng Khánh? – Tiến Luật lặp lại, giọng nhạo báng.

Bùi Công Nam ngước ánh mắt ngây thơ đau đáu nhìn Tiến Luật như trông chờ một sự đồng cảm, chàng hỏi: 

-              Làm sao anh đi quay lâu ngày không gặp chị Trang mà vẫn chịu được vậy?

Tiến Luật cười khẩy:

-              Em ơi, anh đi luôn nhiều khi vợ anh còn mừng. Còn cái chậu lan của em thì anh không biết.

Thiên Minh thắc mắc:

-              Chậu lan?

-              Thằng Nam đang chờ hoa lan nở...

Nghe tiếng Luật nhắc chuyện cũ ở Đà Lạt, chàng ngượng chín người chồm đến kéo tay anh ngăn lại, để anh ấy nói tiếp có khi cái video kia lộ ra cho cả cái ký túc xá anh tài thì chàng chỉ có trốn luôn xuống đất cho khỏi thẹn.

-              Thôi mà, anh Luật. – Nam nài nỉ.

-              Mà hai đứa lại cãi nhau hay sao mà thằng Khánh bỏ đi đâu?

Chàng thở dài lắc đầu. Thiên Minh giúp chàng giải thích, cố tình nhấn mạnh ba từ "không sống nổi":

-              Khánh nó có lịch diễn ở Hà Nội, có chuyện đột xuất nảy sinh nên ở thêm vài ngày. Nam thì nhớ người yêu, nhớ không-sống-nổi. Khánh đi làm kiếm tiền, mà nhìn em làm anh tưởng ai bắt thằng Khánh đi đày đó Nam.

-              Nam đi Hà Nội luôn đi em. – Luật hất cằm nói. – Lần trước em theo Khánh lên Đà Lạt được mà, Hà Nội bay chừng hai tiếng là tới chứ mấy.

Nam xua tay:

-              Không được, mình đang thi chương trình mà anh. Khánh còn phải làm việc. 

Tiến Luật cười ồ:

-              Nó cũng còn biết Khánh phải làm việc kìa. Vậy thì còn chuyện gì buồn nữa.

Nam tóm lấy cổ áo, theo thói quen kéo qua kéo lại như đang giày xé chính tâm can mình.

-              Em biết mình không thể lúc nào cũng kè kè với Khánh, nhưng không có Khánh bên cạnh, em cảm thấy bứt rứt vô cùng.

Tiến Luật nhìn vẻ bệ rạc của Nam thì có chút mủi lòng, không nỡ trêu chọc nữa. Tiếp xúc với Nam qua hai, ba chương trình thực tế, Luật hiểu rõ tính tình chàng và anh vốn yêu đứa đàn em dù đã qua ba mươi nhưng vẫn còn non nớt trước ái tình của mình bằng cái tình chân thật của người anh trai đối với đứa em út. Anh ngồi xuống bên cạnh Nam, đổi giọng nghiêm túc:

-              Anh thì lo cho thằng Khánh hơn.

-              Dạ?

-              Em không thấy thằng Khánh đang lùi lại để làm nền cho em trong cuộc thi này à?

Nam ngẩn người nhìn Luật rồi lại nhìn lên Thiên Minh.

-              Nếu em thực sự quan tâm Khánh, anh nghĩ em nên xem lại bài diễn của nhóm, làm cách nào để Khánh có được một chút hào quang thay vì chạy qua chạy lại xung quanh em.

Người đứng ngoài quan sát lúc nào cũng khéo hơn người trong cuộc. Bùi Công Nam trong cuộc chơi cùng nhóm Xương Rồng, rõ ràng đang được đứng ở chỗ thịnh nhất. Thanh Duy có đoạn hò, Thiên Minh được khoe giọng trầm ở nửa sau bài hát, còn Bùi Công Nam đứng ở tâm sự chú ý với chiếc ghita điện, mỗi riêng Duy Khánh, nếu người ta tinh ý một chút, có kinh nghiệm một chút, sẽ nhận ra dù cậu vẫn đẹp nhưng chỉ đẹp lướt qua như ánh trăng rằm mà thôi.

------------------------------------------------------------------------------------

Hết chương 12.

[Revlis]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro