Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




-              Anh cảm thấy em rất chướng mắt đúng không?

Nam sửng sốt rồi dần chuyển sang bối rối, tay chân chàng trở nên luống cuống vì sự xuất hiện bất thình lình của Khánh. Chàng rảo bước nhanh về phía cậu, còn Khánh thì lùi về sau.

-              Khánh, nghe anh giải thích, hiểu lầm rồi.

Chàng đưa màn hình điện thoại lên trước mặt:

-              Anh không có ý gì hết, anh chỉ đang nói đùa với anh Luật thôi. Em xem!

Khánh nhìn tên của Tiến Luật trong lịch sử cuộc gọi của Nam, nhưng có vẻ cậu vẫn không bằng lòng bỏ qua câu nói đùa vô ý của chàng.

-              Anh rất vui vì được tham gia dự án này cùng em, sao anh lại thấy em chướng mắt được. Hơn nữa, anh cũng đâu dám ý kiến anh Luật, đúng không?

-              Đó là suy nghĩ của anh mà, đâu cần giải thích với em.

Cậu nói dứt đoạn rồi quay lưng đi. Chàng nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của cậu, sự buồn rầu kéo chùng hai tay chàng buông thõng xuống.

Cậu đã không còn vui vẻ cười đùa với chàng như trước, giờ cậu khó chịu và gắt gỏng với chàng dẫu chàng đã nỗ lực giải thích. Chắc hẳn phải có một lý do sâu xa nào đó mà chàng không hề biết, vì Duy Khánh trong ký ức của chàng là một cậu trai hiền hậu và đáng mến biết bao. Những buổi trò chuyện của hai người, khi trước, là những cuộc hội họp cùng ekip quanh bếp lửa ở Hoà Bình, trong không khí thân mật, Khánh nhịp theo tiếng đàn ghita của chàng với ánh mắt dịu dàng thương mến. Có khi xong một buổi đờn ca, mọi người cùng yên lặng một lát để nghe trong cái tịch mịch của đêm khuya đưa lên tiếng củi cháy nổ lép bép và tiếng nước róc rách của dòng sông Bôi đang chảy. Chàng nhớ lại rồi tự trách cái lời đùa vô ý của mình đã làm cho cậu giận.

Chàng lững thững bước lại về phòng họp, Duy Khánh, như chưa từng xảy ra chuyện gì, vui vẻ cười chào Nam, nhưng không giấu được trong đôi mắt mở to một ý oán trách.

Cuộc họp diễn ra thêm tầm nửa tiếng thì Jun xin phép về trước. Người quản lý sau đó mở lời đề nghị:

-              Nam và Khánh, chị muốn propose với hai em một chuyện.

Chị lấy tờ giấy được chèn cuối cùng của tập hồ sơ lên, đảo mắt nhìn Nam rồi Khánh, sau đó nghiêm túc nói:

-              Trước tiên, chị muốn làm rõ, đây là proposal của chương trình, các em hoàn toàn có quyền từ chối nếu không thích, và nó sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến kết quả cuộc thi.

-              Dạ, chị nói đi.

-              Chương trình muốn có một cặp đôi sẽ tương tác tích cực với nhau hơn là với các anh trai còn lại. Sau khi xem xét rất nhiều yếu tố... - Chị hướng về phía Nam. - ... mọi người đã xem em tham gia các chương trình thực tế khác,... - rồi xoay sang Khánh. - ... cũng như cân nhắc độ tuổi phù hợp, chương trình quyết định gửi đề xuất đến hai em.

Những ý nghĩ trái ngược nhau lộn xộn trong đầu Nam.

Trước đây, chàng rất ghét những người cố tình thu hút sự chú ý của khán giả cho sản phẩm nghệ thuật bằng cách lợi dụng chuyện tình cảm cá nhân như một công cụ truyền thông. Chàng thương hại cho họ, sao có sản phẩm hay đến thế lại không biết sắm cho nó một cái lồng kính đẹp để trưng bày, cùng với những vật dụng trang nhã hơn làm nền cho sự sang trọng. Nhưng một ngày, bỗng một mối hoài nghi đến làm Nam khó chịu băn khoăn. Nam tự hỏi lòng khinh ghét của chàng có phải là một sự thèm ước, một sự ganh tị vì những đứa con tinh thần của mình không được nổi tiếng như của họ? Chàng buồn rầu nhận ra rằng, họ không đáng thương, vì sản phẩm của họ được biết đến, mà người đáng thương hại, chính là chàng.

Lúc này, những suy nghĩ đó lại xuất hiện. Nam ban đầu thực muốn đến đây để được trải nghiệm và học hỏi những tinh hoa của các anh tài khác, nhưng giờ chàng cũng khao khát được người ta chú ý. Chàng cân đo đong đếm, rồi trong cái lưỡng lự đó, chàng nhìn về phía Duy Khánh. Cậu cau mày, mắt nhìn chăm chăm xuống mặt bàn, hai bàn tay bấu vào nhau rất chặt, có vẻ trong đầu Khánh cũng đang có nhiều luồng suy nghĩ trái ngược. Chàng không cho rằng Duy Khánh sẽ đồng ý, vì những gì đang xảy ra giữa họ. 

Chị quản lý tiếp tục đọc những dòng đã được chuẩn bị sẵn. Chương trình sẽ sắp xếp cho họ nhiều job phỏng vấn riêng cũng như xuất hiện ở các gameshow độc quyền của nhà sản xuất. Chị kết lời: 

-              Hai em có thể từ từ suy nghĩ, không cần phải trả lời vội.

Nam toan gật đầu thì Khánh bỗng lên tiếng:

-              Em muốn trả lời ngay.

Nam cúi mặt, chàng đã sẵn sàng để nghe Duy Khánh từ chối. Chắc cậu sẽ rất khéo léo tìm một lý do hay ho để đóng lại thoả thuận này. Vậy cũng tốt, vậy thì chàng chỉ cần tập trung làm nhạc thật hay. Nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng chàng vẫn dâng lên một niềm tiếc nuối.

-              Mời Khánh. – chị quản lý lịch sự.

-              Em đồng ý. Nhờ chị bàn với quản lý của em về chi tiết thoả thuận nhé.

Nam tròn mắt ngạc nhiên. Chàng phải thừa nhận mình rất dở quan sát tâm trạng của người khác, nhưng không phải sự thay đổi của Khánh là quá nhanh hay sao?

-              Cảm ơn Khánh. Còn Nam?

Sự chú ý lại đổ về phía Nam. Chàng nhìn sâu vào mắt Khánh, nhưng chàng không sao hiểu được lòng cậu. Nam cắn môi, do dự vài phút rồi đáp:

-              Em sẽ làm.

Chàng gật đầu, trong lòng dậy lên một niềm vui nho nhỏ.

Sau buổi họp, Khánh không nán lại thêm mà xin phép về thẳng. Nam trông theo cậu, đây là cái thở dài thứ ba trong ngày của chàng. Chàng đinh ninh rằng Khánh đang giận mình vì chuyện gì đó, chứ không lý nào Khánh lại lạnh lùng với một người bạn, hoặc chí ít là đồng nghiệp, đã từng thân thiết. Nam lục lọi trí nhớ, nhưng không nhớ nổi mình đã làm điều gì đáng trách với Khánh.

Những tuần tiếp theo, Nam cố gắng nhắn tin rủ Khánh cùng ăn tối, đi dạo phố, đi cà phê, chàng mong muốn được nối lại mảnh tình con con chân thật trước kia, cái tình bạn mà chàng cho là đằm thắm và đáng yêu biết bao nhiêu. Nhưng Khánh không lần nào cho chàng cơ hội, cậu thậm chí còn không buồn viện lý do, chỉ nhắn lại rằng:

Em bận.

Cho nên, dù cố gắng tạo cơ hội gặp mặt với Khánh, thì ngoài những buổi bàn luận hợp đồng, chàng chẳng thể có một giây phút riêng tư nào với cậu. Mãi cho đến một hôm, Nam tham gia dự án mới của ca sỹ Lele kết hợp với Duy Khánh, với vai trò sản xuất âm nhạc.

Ngày họp đầu tiên xây dựng chủ đề của MV, cả ekip đều có mặt đủ. Lele là một nữ ca sỹ R&B trẻ đang nổi, cô có cá tính âm nhạc lẫn đời thường đều rất mạnh. Nam nhớ có một buổi liên hoan, cũng là lần đầu tiên họ gặp mặt, chàng đang đợi xe về thì bắt gặp cô đang ở bên ngoài, đứng tựa vào tường hút thuốc, ánh mắt đăm chiêu gửi về bầu trời đen.

-              Em hút một điếu, anh Nam không phiền chứ?

Chàng lắc đầu, bảo cô cứ tự nhiên. Loại thuốc cô ấy hút là loại dành cho nam giới, mùi vị rất nồng, đôi khi có vài ánh mắt kinh ngạc hoặc ghê tởm ném về phía cô, nhưng cô lại rất tự nhiên tự tại như thể đang ở chốn không người, vui vẻ nói chuyện cùng chàng.

-              Nhạc sỹ Bùi Công Nam, anh làm nghề được bao lâu rồi ạ?

-              Cũng hơn 7 năm rồi.

-              Em rất thích lời nhạc của anh. Từng câu từng chữ đều chứa đựng một chút niềm hy vọng nho nhỏ. – Cô vừa nói vừa nhìn chàng, nhoẻn miệng cười.

Chàng vẫn còn nhớ câu nói cuối cùng ngày hôm đó của cô, Âm nhạc thể hiện con người, cho nên, em cảm thấy anh Nam cũng là một người như thế. Rất vui được hợp tác với anh.

Cuộc gặp gỡ đó khiến Nam có một cái nhìn khác về Lele, chàng cảm thấy cô là người dù có nhiều nỗi muộn phiền cũng sẽ biết cách tự mình tích cực, hoặc ít nhất cô không phải là người bi luỵ. Vì lẽ đó mà khi họp bàn concept cho MV, chàng đã có trong đầu vài mường tượng. Nhưng sau khi nghe Duy Khánh nói một lượt những idea, bản thân chàng cảm thấy đều không khớp với tưởng tượng của mình.

-              Anh cảm thấy concept u sầu vì tình yêu cũ rồi Khánh, cũng không hợp với cá tính của Lele.

Duy Khánh bày tỏ quan điểm:

-              U sầu không chứng tỏ anh là người thiếu cá tính.

-              Anh đồng ý, nhưng âm nhạc phải phản ánh con người nghệ sỹ, Lele sẽ không nằm ủ rũ suốt MV được.

-              Music Video là diễn xuất mà Nam?

-              MV phục vụ cho âm nhạc, không thể tách rời nhau.

Khánh dần dần mất kiên nhẫn, cậu chồm người đến trước:

-              Lele đang muốn xây dựng hình tượng trưởng thành, gai góc sau đổ vỡ.

-              Trưởng thành thì liên quan gì nằm trên sofa khóc suốt 3 phút 40 giây?

Cậu ngừng bặt không nói tiếp, qua chiếc kính mắt, chàng thấy rõ sự bực tức trong mắt cậu, cậu chắc đang cho rằng chàng thách thức mình một cách vô lý. Nhưng Nam nào có ý đó, chàng chỉ thật lòng mong muốn được đóng góp cho sản phẩm này, chẳng may cho chàng là cái thực lòng ấy vô tình chạm đến sự nhạy cảm của Khánh. Cậu nói sẵng:

-              Diễn viên hài thì đâu hiểu gì về nhạc đúng không?

-              Khánh, anh không hề có ý đó.

-              Những gì anh đang thể hiện chính là cái ý đó.

-              Em vô lý quá Khánh. – Nam cảm thấy mình thật oan ức.

Nhận thấy căng thẳng đang leo thang trong phòng họp, người trong ekip im bặt không dám chen ngang cuộc tranh luận nảy lửa, Lele tự thấy mình phải là người hoà giải, cô đặt tay lên bàn tay của Khánh đang nắm thành nắm đấm trên bàn, nhỏ giọng thì thầm vào tai Khánh điều gì rồi quay sang Nam, mỉm cười:

-              Anh Nam nói có nhiều chỗ đúng lắm, tụi em sẽ xem xét lại concept. Giờ cũng trễ rồi, mọi người đi ăn với nhau một bữa nhé!

-              Hôm nay tớ bận rồi, mọi người đi ăn vui vẻ. – Khánh lạnh nhạt từ chối.

Lele kiên quyết:

-              Tớ gọi cho quản lý của cậu rồi, hôm nay cậu được rảnh buổi tối.

Khánh khó chịu nhìn cô, nhưng cậu biết mình không thắng được sự cứng đầu đó. Sau cùng thì cậu nhận lời.

Cả ekip và nghệ sỹ hơn chục người tham gia, họ quyết định đến một quán đồng quê ít tiếng nằm ở xa trung tâm, để đảm bảo riêng tư. Mọi người nói chuyện nhiều, nhất là khi hơi men đã dần ngấm thì những câu chuyện rời rạc lúc đầu cũng được đẩy đi xa giới hạn.

Gió lạnh trên hồ đưa lại từng cơn, Nam nhìn xuống mặt nước đen, những đường sáng màu vàng từ ngọn đèn chiếu xuống làm sống động một vùng. Rồi đột nhiên, chùm bóng nổi trên mặt hồ xao động, chàng phát hiện Duy Khánh đang rời chỗ ngồi. Suốt một buổi tối cậu cũng không nói với chàng câu nào. Chàng nhìn trên bàn tiệc, mọi người đã say, vài người gục xuống mặt bàn, còn Lele thì vừa châm thuốc vừa thong dong lắng nghe câu chuyện đang đến hồi gay cấn. Chàng bỗng thấy mình cần phải nói chuyện với Duy Khánh. Thế là chàng chống tay xuống lan can, lấy đà đứng lên, những bước đầu tiên là đi chậm để quen với hơi cồn đang hoành hành trong ý thức, sau đó chàng gần như là chạy băng qua cây cầu gỗ về phía cậu. Khánh đang ngồi vắt chân, quay lưng một mình, đăm chiêu nhìn vô định trong sảnh nhà hàng, tay cầm điếu thuốc cháy dở. Nam loạng choạng chạy đến, đặt tay lên vai cậu, làm cậu vừa giật mình vì tiếng thở hồng hộc đã liền cảm thấy nặng như cả người chàng đổ xuống vai mình.

- Anh làm sao vậy?

- Khánh. Anh có chuyện muốn hỏi em.

Khánh vội vàng dập tắt điếu thuốc rồi đứng lên đỡ lấy cánh tay của chàng, dìu chàng ngồi xuống ghế đối diện.

- Anh say rồi. Anh muốn hỏi chuyện gì?

Thần trí mơ hồ làm ngôn ngữ của chàng cũng lộn xộn theo:

- Tại sao em đồng ý xây dựng cặp đôi với anh?

Khánh vắt chéo chân nhìn chàng xiêu vẹo vì cơn say, cậu khoanh tay, đáp:

- Tại sao em phải giải thích với anh?

Chàng thấy khó chịu vì câu trả lời có-như-không của Khánh. Chàng tự hỏi mình làm gì mà xứng đáng bị cậu hờn dỗi như thế này?

- Anh đã làm gì khiến em giận?

- ...

- Em giận anh vì những lời hôm trước?

- Không. Em quên rồi.

- Nhưng em vẫn tức anh?

- Anh không tự suy nghĩ những chuyện mình đã làm được à?

- Vậy là em có giận anh. – Chàng kết luận. - Khánh không ghét mình, nhưng em ấy giận mình. - Nam lặp đi lặp lại trong vô thức.

Khánh bỗng bật cười, cậu cúi người nhìn chàng ngả ngớn trên chiếc ghế đan, tay chân vô lực, mắt lờ mờ cũng không biết còn lại bao nhiêu phần ý thức. Nam mơ màng thấy Khánh đi đến gần, cậu quỳ xuống bên cạnh chân ghế để ngắm Nam từ dưới lên, ôm lấy gương mặt của chàng và nói thật nhỏ một câu gì đó mà chàng không thể nghe được vì tiếng gió động từ mặt hồ. Nhưng tâm can chàng thắt lại vì trong câu nói đó, chàng loáng thoáng nghe được ba từ:

Em buồn anh...

-------------------------------------------------------------------

Hết chương 2.

[Revlis]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro