CHƯƠNG 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                Sau thời gian tung hoành ngang dọc tìm việc, cuối cùng Trần Hải Nguyệt cũng thoát khỏi hàng ngũ đại quân thất nghiệp mênh mông cuồn cuộn. Công việc mới của cô chính là viết kịch bản truyện tranh, gần giống như SOHO, không cần quẹt thẻ chấm công, không cần họp hành, quả thật rất phù hợp với mục tiêu cuộc đời ăn ngon lười làm của cô.

                Làm xong thủ tục nhậm chức, thấy thời gian vẫn sớm, cô liền rủ Quan Nhung đi dạo phố.

               "Để chúc mừng bà tìm được công việc mới, tôi mời bà uống cà phê. " Quan Nhung giơ cao túi nhỏ trong tay lên."

(SOHO là từ viết tắt Tiếng Anh Small Office, Home Office, một loại công ty gia đình, làm nghề tự do như phiên dịch, thiết kế, quảng cáo, sáng tác...)

           Thế là hai người nghênh ngang bước vào quán cà phê gần đó.

           "Ôi ôi, thế giới này thật là nhỏ bé!" Quan Nhung vừa bước vào quán đã ghé tai Trần HẢi Nguyệt nói nhỏ.

            Trần Hải Nguyệt mờ mịt không hiểu. "Chuyện gì thế?"

            Ặc, là Trịnh Phi.

           Trần Hải Nguyệt chưa kịp phản ứng gì thì đúng lúc này Trịnh Phi ngẩng đầu lên, nhìn hai người họ ở cửa liền mỉm cười vẫy vẫy tay. Quan Nhung kéo Trần Hải Nguyệt qua đó chào hỏi: " Trùng hợp qua!"

           "Đúng vậy, cùng ngồi đi!" Trịnh Phi nở nụ cười ấp áp, thu gọn tài liệu và laptop đang để trên bàn.

            Hai người cũng không tiện từ chối, ngồi xuống gọi đồ uống.

           "Ha ha ha, Trịnh Phi, cậu trốn việc đấy à?" Trần Hải Nguyệt trêu chọc. "Cẩn thận tôi đi mách."

            "Tôi bàn chút chuyện ở gần đây, xong thì vào đây nghỉ một lát, đừng tố cáo tôi, nếu tôi mà thất nghiệp thì sẽ ăn ké cơm nhà cậu đấy." Trịnh Phi cười đáp.

               Ba người cứ thế ngồi nói chuyện rôm rả. 

             "À đúng rồi, Trần Hải Nguyệt." Trịnh Phi đột nhiên nhớ ra. "Cậu tìm việc thế nào rồi?"

             Cô cười ngại ngùng. "À, tìm được rồi. Chuyện lần trước thật sự xin lỗi cậu."

             "Ừm, không sao mà, cậu đừng để tâm, tìm được là tốt rồi. Ôi, các cậu thật biết mua sắm, mua được cả đống đồ thế này à?" Trịnh Phi nhìn đống túi lớn túi nhỏ, vô cùng kinh ngạc.

             Quan Nhung bỗng bò ra bàn cười hinh hích. Hai người còn lại nhìn cô chẳng hiểu gì.

            "Ha ha ha, không có gì, không có gì, chỉ đột nhiên nhớ ra hôm qua An Linh gửi cho tôi một đoạn tin nhắn." Quan Nhung cười đến nỗi tay run run, mở túi Trần Hải Nguyệt lấy bút và tờ giấy viết cho hai người kia xem.

            Người = ăn + ngủ + làm + chơi

           Lợn = ăn + ngủ

           Người = lợn + làm + chơi

           Người _  chơi = lợn + làm

           Người không chơi = Lợn đi làm

          Đàn ông = ăn + ngủ + kiếm tiền

          Đàn ông = Lợn + kiếm tiền

          Đàn ông _ kiếm tiền = Lợn 

          Kết luận: Đàn ông không kiếm tiền thì ngang bằng lợn

          Phụ nữ = ăn + ngủ + tiêu tiền

          Phụ nữ = Lợn + tiêu tiền

          Phụ nữ _ tiêu tiền = Lợn

         "Thế thì sao?" Trần Hải Nguyệt nhìn Quan Nhung đang cười như được mùa, hỏi một câu mà mọi người đều muốn biết.

         "Thế thì..." Quan Nhung nghiêm túc nhìn Trịnh Phi, nói. "Kết luận là... phụ nữ không biết tiêu tiền thì ngang bằng lợn."

          Trịnh Phi ngẩn người, sau đó nhịn không được bật cười ha hả. "Nói có lý."

          Trần Hải Nguyệt vừa cười vừa lườm bạn. "Nhung Nhung, chữ bà xấu quá."

          Trịnh Phi nhìn tờ giấy Quan Nhung đưa, trầm mặc một lúc, sau đó cười, nói: " Nói câu này hơi mất lòng, nhưng trong số mấy cậu, chữ của An Linh là đẹp nhất."

          "Tất nhiên rồi, từ nhỏ An Linh đã học thư pháp, kiểu chũ nào viết cũng rất đẹp. Tôi xếp thư hai, còn Nhung Nhung xếp hạng bét..."

           Vừa nói dứt lời, cô đã đưa tay che hông, biểu cảm khó chịu. "Làm gì thế!"

           Quan Nhung cười gian. "Nhìn tôi làm gì? Tôi đâu có véo bà, tôi chỉ... cấu thôi!"

            Thời gian tán gẫu trôi qua thật nhanh.

            "Ôi, sắp năm giờ rồi, tôi phải về nhà đây." Quan Nhung nghiêng đầu nhìn sang, hỏi: "Trần Hải Nguyệt, bà định thế nào?"

            Trần Hải Nguyệt nghĩ ngợi một lát, nói: " Tôi cũng phải về nhà. Trịnh Phi, cậu thì sao?"

            "Tối nay tôi có hẹn với bạn, cũng phải đi rồi."

            Sau khi thanh toán, vì mọi người không cùng đường nên ai về nhà nấy. Trần Hải Nguyệt chậm rãi bước về phía ga tàu điện ngầm. Đi mãi cũng chán, cô liền lấy di động ra, quyết định nhắn tin trêu chọc Lương Đông Vân.

            "Nếu em không tìm được việc, có thể tìm anh ăn chực không?"

            Lương Đông Vân nhanh chóng điện cho cô. "Ăn cháo có được không?"

           "Được."

           "Bây giờ em đang ở đâu?" Giọng nói của Lương Đông Vân đầy vẻ hài lòng, mong chờ.

            Trần Hải Nguyệt nói địa chỉ, rồi nghe thấy hắn nói: "Thế đứng đó đợi anh, một lát nữa anh đến."

            Và thế là hai người họ cùng nhau đi ăn cháo Quảng Đông. Quả nhiên là ăn cháo.

            "Anh đúng là người nói được làm được." Trần Hải Nguyệt nhìn xa xăm.

            Lương Đông Vân xoay chiếc hộp nhỏ tinh xảo, chậm rãi nói: "Sáng nay nghe ai đó kêu đau dạ dày mà."

            "Ai đó" đỏ mặt, cuối đầu mải miết húp cháo.

            "Ăn xong em có định đi đâu không?" Lượng Đông Vân dịu dàng mỉm cười nhìn cô.

            "Về nhà ngủ thôi ạ." Quan Nhung chẳng phải vừa nói rồi sao, đời người chính là ăn, ngủ,làm và chơi mà.

             "Thế đi cùng anh đến KTV nhé?"

              Cô ngẩn đầu nhìn anh. "Dạ?" Phải chán ngán đến mức nào mới nghĩ đến việc hai người đi KTV chứ?"

             Lương Đông Vân mỉm cười, chậm rãi đưa thìa cháo lên miệng ăn. "Em gái anh có một buổi tiệc ở đó."

           Ồ, đúng rồi, hắn có một cô em gái, tên là gì ấy nhỉ? Ừm, Lương Thần thì phải.

           "Anh đi một mình đi!" Thực ra cô muốn "lên giọng" hỏi hắn, tối qua mẹ hắn đã nói chuyện gì với hắn.

            Lương Đông Vân rút một tờ khăn giấy đưa cho cô, yếu ớt nói "Anh sợ."

           Trần Hải Nguyệt: #*&.

           Được rồi, anh đã thắng.

           Quan Nhung cũng nói, người không biết chơi chính là lợn đi làm còn gì! Còn về việc mẹ hắn tìm hắn nói chuyện... thì hắn thích nói hay không, cô mặc kệ!

          Bước vào phòng bao của KTV, Trần Hải Nguyệt tự nhiên thở phào một cái. Bửa tiệc tư nhân của con gái của Lương Chính Thanh không phải là cảnh tượng cao sang quyền quý, áo váy thước tha như trong tưởng tượng của cô. Ngoài hai bọn họ, cơ bản chỉ có những người bạn thân thiết của Lương Thần. Thật ra là một buổi tụ tập của đám thanh niên, náo nhiệt mà thân thiệt.

          Lương Đông Vân kéo tay Trần Hải Nguyệt bước qua đó ngồi, ở trước mặt Trần Hải Nguyệt, đưa quà cho Lương Thần. "Sinh nhật vui vẻ."

           Lương Thần vui vẻ nhận quà. "Cảm ơn anh trai. Chị ấy là..."

          "Ừm, chào em, chị là Trần Hải Nguyệt." Trần Hải Nguyệt ngại ngùng đáp.

            "Xin lỗi, không biết hôm nay xin nhật em nên không mua quà. Sinh nhật vui vẻ."

            "Cảm ơn chị Trần." Lương Thần cười ranh mãnh. "Người đến là tốt rồi ạ, người một nhà không cần hai phần quà."

           Lương Đông Vân mỉm cười rất hưởng thụ, còn nhìn sang Trần Hải Nguyệt đang hóa đá.

           Lương Thần và bạn bè của cô ấy lần lượt hát vài bài, sau đó nhìn Lương Đông Vân, do dự một lát, cuối cùng vẫn đưa micro tới trước mặt Trần Hải Nguyệt, nhiệt tình cười nói: "Chị à chị hát một bài nhé!"

            Lương Đông Vân bỗng nhiên cốc vào đầu em gái. Lương Đông Vân ngẩn người, sờ sờ vào chỗ vừa bị cốc. Trần Hải Nguyệt đưa tay ra giữ tay Lương Thần, rồi lườm Lương Đông Vân một cái, định mở miệng trách anh. Nhưng chỉ thấy Lương Đông Vân cười tươi, ghé sát vào hai người họ, giọng cũng mang ý cười: "Ngốc, gọi chị dâu chứ."

           Trần Hải Nguyệt khóc không thành tiếng, trong đầu chỉ hiện lên ba chữ: Hồng Môn Yến

( Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của triều đại nhà Tần ở Trung Quốc. Trong văn hóa Trung Quốc, Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩ bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ, nhưng trên thực tế lại cực kỳ nguy hiểm.)

            Lương Thần nhiệt huyết căng tràn, ôm chầm lấy cô, vui vẻ nói: "Chị dâu, em thích chị quá đi!"

           Ngại qua, thật ngại quá đi mà!

           Trần Hải Nguyệt cười ngượng, âm thầm cầm lấy micro bước ra hát. Hát xong một bài, cô nhìn xung quanh, vẫn phải trở về chỗ cũ, ngồi giữ hai anh em họ Lương.

           Hai lon nước Sprite đều được đưa đến cùng lúc, chỉ khác biệt duy nhất là ly nước trên tay Lương Đông Vân đã bật nắp, còn chu đáo cắm thêm cái ống hút nữa. Lương Thần thấy vậy thì mỉm cười thu tay về.

            "Cảm ơn anh!" Trần Hải Nguyệt lặng lẽ nhận lấy, cái đầu hút một hơi hết nửa lon.

              Bạn học của Lương Thần rất thân thiện bưng một ly rượu đến trước mặt Lương Đông Vân , nói: "Anh Lương, lần đầu gặp mặt..." Bla bla...

               Có vẻ tâm trạng của Lương Đông Vân hôm nay rất tốt, hắn vui vẻ nâng ly, nói chuyện với mấy bạn học của Lương Thần.

              "Bạn em uống giỏi quá!" Trần Hải Nguyệt ngoảnh đầu ghé vào tai Lương Thần nhận xét.. 

              Lương Thần cầm ly rượu, cạch vào lon Sprite trong tay Trần Hải Nguyệt, rồi ghé sát vào tai cô, nói to: "Chị dâu à, bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên anh trai em không khách sáo với em. Em cảm ơn chị!"

             Trần Hải Nguyệt ngoảnh đầu nhìn Lương Đông Vân, hắn cũng đang nhìn cô, thế là bốn mắt nhìn nhau. Cô có chút yếu thế thu ánh mắt lại, rồi nhìn thấy ý cười trên mặt Lương Thần, không biết nên nói gì, đành cụng vào ly của cô, uống một hơi cạn sạch chỗ Sprite còn lại.

            Bầu không khí đang rất vui vẻ thì cửa phòng bị ai đó mở ra. Người mới đến có khí chất cao quý, bóng người cao lớn còn bị ánh đèn phía sau kéo dài ra, hắt xuống nền nhà. Là Ngôn Tể Thời!

            Trần Hải Nguyệt cảm nhận sâu sắc hôm nay mình đã quá thỏa mãn vì có thể gặp được công tử ẩn dật nổi tiếng trướng trung học Y.

            "Đến rồi à?" Lương Đông Vân thản nhiên chào.

             "Ừ, ông chạy cũng nhanh thật đấy!" Ngôn Tề Thời sải bước, phía sau còn có hai người nữa.

              Nhìn thấy hai người nữa bước vào, Trần Hải Nguyệt chỉ muốn than rằng... thành phố này quả thực rất nhỏ! Bởi đó là Trịnh Phi và Hàn Nhạc Nhạc. Hai người họ nhìn thấy có ngồi giữ hai anh em nhà Lương Đông thì đều ngẩn người.

               Hàn Nhạc Nhạc định thần lại trước, mỉm cười gật đầu với Trần Hải Nguyệt, coi như chào hỏi, sau đó bước đến trước mặt Lương Thần tặng quà. "Tiểu Thần à, sinh nhật vui vẻ nhé! Chị không mời mà đến, có sao không?"

            Lương Thần cười, nói: " Cảm ơn chị Hàn, chị lại khách sáo rồi."

            "Tối qua vừa hay gặp anh trai em, anh ấy nói hôm nay đến dự sinh nhật em. " Hàn Nhạc Nhạc cười giải thích. "Chị nghĩ dù sao hết chương trình cũng chẳng co chỗ nào để đi nên đến đây chung vui."

             Ngôn Tể Thời đưa cho Lương Thần một chiếc hộp nhỏ, nói bằng giọng nhàn nhạt: "Sinh nhật vui vẻ!"

            Trịnh Phi cũng đưa quà ra. "Lương Thần, sinh nhật vui vẻ!"

            "Cảm ơn anh Phi, mọi người mau ngồi đi ạ!"

           Bạn của Lương Thần nghe thấy thế liền nhanh nhẹn đứng dậy nhường chỗ.

            Trịnh Phi cũng không khách sáo, ngồi ngay xuống chiếc ghế mềm mại bên cạnh, mỉm cười chào Trần Hải Nguyệt. "Ha ha, không ngờ nhanh vậy mà đã gặp nhau rồi."

            "Đúng vậy, đúng vậy. Ha ha ha." Cô ném một lon nước ngọt sang cho Trịnh Phi.

             Trái đất này thật nhỏ!

             Ngôn Tể Thời nhìn Trần Hải Nguyệt, chen vào ngồi cạnh Lương Đông Vân. Lương Đông Vân lạnh lùng liếc nhìn bạn, hừ giọng nói: "Nhìn gì thế?"

            Ngôn Tể Thời mỉm cười. "Cảm thấy cô ấy rất quen."

           "Kiểu làm quen này cũ rích rồi." Trịnh Phi nhanh chóng tiếp lời. "Đây là bạn cùng khóa chúng ta, Trần Hải Nguyệt."

           Lương Thần đứng dậy, long trọng tuyên bố với các bạn của mình. "Chị này chính là DJ nổi tiếng trên radio, Hàn Nhạc Nhạc, mọi người cho tràng vỗ tay nào!"

        Một đám thanh niên bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt, cô gái đứng cạnh Lương Thần nói: "Giọng của chị ấy rất quen."

          "Cậu cũng đã nghe chương trình của chị ấy à?" Lương Thần à?" Lương Thần cười. "Chị Hàn ơi, chị hát một bài cho thính giả nghe đi ạ!"

           "Không phải..." Không phải ý đó. Giọng cô gái chìm nghỉm trong tiếng ồn ào.

            Dưới sự cổ vũ của mọi người, Hàn Nhạc Nhạc nhận lấy micro, nhiệt tình nói: "Vậy tôi cung kính không bằng tuân lệnh, mạnh dạng hát tặng cô gái xinh đẹp này một bài nhân ngày sinh nhật."

            Trong tiếng hát ngọt ngào, nhẹ nhàng của Hàn Nhạc Nhạc, cô gái vừa nảy tự nhiên ngồi xổm trước mặt Trần Hải Nguyệt, ra hiệu cho cô cúi đầu xuống.

           Trần Hải Nguyệt nghi hoặc cúi đầu thì nghe cô gái đó nói khẽ: "Chị Trần ơi, chị có phát hiện ra không, giọng của chị rất giống Hàn Nhạc Nhạc."





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro