Chương 35: Đi lãnh chứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

"Cậu cậu cậu...... cậu là...... Lý Lý Lý Lý......"

Chú ba còn chú nói xong chữ "Lý", Lý Mính Hưu liền lễ phép mà đưa tay ra, cười tủm tỉm nói: "Chào chú ba, chính là con, con họ Lý."

Dư Tễ Đan khoác tay Lý Mính Hưu: "—— anh ấy là......"

Nỗ lực giới thiệu của Dư Tễ Đan bị chú ba cắt ngang lần nữa:

"...... Lý Lý Lý...... Cậu là Lý Mính Hưu?!"

Lý Mính Hưu nhìn thẳng chú ba, cười một chút: "Đúng vậy, là con, con là Lý Mính Hưu."

Chú ba: "............"

Sắc mặt của ông trắng bệch, không khác gì ban đêm đi đường gặp quỷ, cằm cũng suýt rớt trên mặt đất.

Lý Mính Hưu vẫn luôn duy trì tư thế đưa tay, cười rồi lặp lại một lần nữa: "Chào chú ba."

Dư Tễ Đan khẽ nhíu mày, nhìn Lý Mính Hưu, lại nhìn chú ba.

Tình huống của hai người này là thế nào?

"Chú ba? Chú có sao không? Sao sắc mặt của chú đột nhiên lại thế này ——" Dư Tễ Đan chớp chớp mắt, "Chẳng lẽ hai người biết nhau từ trước sao? Chú biết Lý Mính Hưu sao?"

Chú ba: "............"

Ông run bần bật nhìn về phía Lý Mính Hưu, ánh mắt rõ ràng là xin giúp đỡ.

Dư Giang Nguyệt đứng bên cạnh cũng nhìn thấy không khí hơi không đúng, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay chú ba: "Chú ba? Chú có cần con đưa đi bệnh viện không?"

Chú ba làm lơ Dư Tễ Đan cùng Dư Giang Nguyệt, nhìn chằm chằm vào Lý Mính Hưu, thử thăm dò hỏi: "Tôi...... chúng ta...... biết nhau...... hay là......"

Ngừng một giây, ông tiếp tục: "Hay là không quen biết?"

Dư Giang Nguyệt trực tiếp cười ha hả, đẩy chú ba một chút: "Chú ba! Chú làm gì vậy! Chú có biết anh Mính Hưu hay không chú còn không biết sao? Chú hỏi ý kiến anh ấy làm gì?"

Chú ba: "............"

"Chú ba!" Chú hai nhìn toàn bộ quá trình, không nhịn được lên tiếng, "Chúng ta lần đầu tiên cùng cháu rể gặp mặt, đừng có không có tiền đồ, mất mặt như vậy được không?"

Chú ba: "............"

Có chút ủy khuất.

Cái này cũng không trách ông được...... Ông cũng không biết nên trả lời "Có quen biết" hay là "Không quen biết". Ông vừa trở lại Bắc Kinh, không biết tên cháu rể tai to mặt bự này đang diễn trò gì...... Lỡ như ông đem đối phương diễn trò gì......

Người này ông không dám đắc tội, hậu quả thật không dám tưởng tượng!

"Chú ba......" Lý Mính Hưu cười bình dị gần gũi, "Chú có biết con hay không con cũng không biết nói sao, chú hỏi con cũng vô dụng, bất quá con hẳn là không biết chú."

Mẹ nó, cậu sớm nói cậu không quen biết tôi, chẳng phải tôi sẽ biết cậu đang diễn trò hay sao!

"—— không quen biết!" Chú ba chém đinh chặt sắt mà trả lời, "Tễ Đan, chú nhớ rồi, không quen biết."

Dư Tễ Đan vẫn luôn cau mày, chỉ là nửa tin nửa ngờ gật đầu.

Khúc nhạc đệm với chú ba liền qua đi.

Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu đã đặt món ăn trước, chờ mọi người đến đông đủ, liền dọn thức ăn lên.

Xuất phát từ lễ nghĩa, Lý Mính Hưu trước khi dùng cơm rót rượu giúp hai người chú của Dư Tễ Đan.

Lý Mính Hưu cầm bình rượu, rót cho chú hai xong, vừa muốn rót cho chú ba, chú ba lập tức duỗi tay muốn cướp lấy bình rượu trong tay Lý Mính Hưu, miệng còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tôi tự mình rót, tự mình rót là được......"

Chú hai quát lớn: "Chú ba! Hôm nay chú uống nhầm thuốc à?!"

Lý Mính Hưu nhẹ nhàng cười: "Không có việc gì, chú ba, để con rót......"

Chú ba: Đứng ngồi không yên.jpg

Rót rượu cho hai chú xong, Lý Mính Hưu liền trở về chỗ.

Dư Tễ Đan cười cười chớp mắt với anh.

Trong lúc ăn cơm, Lý Mính Hưu vẫn luôn giúp Dư Tễ Đan gắp thức ăn, còn lột một con tôm lớn muốn đút cho Dư Tễ Đan.

Dư Tễ Đan căn bản không ăn tôm, nhìn thấy Lý Mính Hưu muốn bắt cô ăn tôm, lập tức xoay đầu, "Không ăn, em không muốn ăn."

Lý Mính Hưu: "............"

Cái tật xấu kén ăn này của Dư Tễ Đan, thật là làm anh đau đầu không thôi.

"Ăn một miếng thôi." Lý Mính Hưu nhẹ giọng, "Ăn một miếng nhỏ này thôi! Tôm rất có dinh dưỡng, em ăn một miếng nhỏ thôi, được không? Cho anh chút mặt mũi, ăn một miếng nhỏ thôi!"

Dư Tễ Đan lắc lắc đầu.

Khóe môi giật giật, liều chết không ăn.

Nhưng loại giằng co này không kéo dài được bao lâu.

Bởi vì Dư Tễ Đan phát hiện tất cả mọi người ở đây tạm dừng ăn cơm cũng như nói chuyện, tập trung nhìn hai người họ —— nhân vật chính của hôm nay.

Dư Tễ Đan: "............"

Cô giống như một đứa trẻ kén ăn bị Lý Mính Hưu đuổi theo bắt ăn này ăn kia, ngày thường hai người ở nhà cũng không sao, nhưng hiện tại bị người nhà vây xem......

Đột nhiên cảm thấy xấu hổ.

Cô quay đầu lại, một bên trừng mắt Lý Mính Hưu, một bên không tình nguyện há miệng, nhắm ngay con tôm lớn, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ.

Thấy Dư Tễ Đan cuối cùng cũng chịu ăn tôm, thím hai vui mừng mà cười: "Tễ Đan, rốt cuộc cũng có người trị được con, để xem sau này con còn kén ăn hay không!"

Thím hai càng nhìn Lý Mính Hưu càng thích, đại khái là có tâm trạng "Mẹ vợ xem con rể", lại nói: "Nhìn hai người tụi con ân ái như vậy, người lớn chúng ta cũng an tâm, về sau còn phiền tiểu Lý chăm sóc Tễ Đan của chúng ta."

Lý Mính Hưu cười nói: "Nhất định, con sẽ vui vẻ chịu đựng."

"............" Dư Giang Nguyệt cố ý trêu ghẹo Dư Tễ Đan, "Ai nha, hai người dính nhau như vậy? Anh đút em, em đút anh, xem có ngốc nghếch chưa kìa?"

Nói xong lại che ngực: "Tuy rằng ngốc nghếch, nhưng em cũng muốn được đút, tại sao không ai đút em?!"

Dư Tễ Đan liếc nhìn Lý Mính Hưu, phát hiện anh cũng đang nhìn cô ——

Cô cười trộm một chút.

Một bữa tối, bầu không khí vừa vặn.

Chú hai vẫn luôn suy nghĩ gì đó, sau lại buông đũa —— thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người —— ông nói: "Lý Mính Hưu, cậu thật sự muốn kết hôn với Tễ Đan nhà chúng tôi sao?"

Lý Mính Hưu cũng buông đũa, trịnh trọng trả lời: "Đương nhiên ạ."

"Tôi cũng không giấu gì cậu, có chuyện liền nói thẳng." Biểu cảm chú hai nghiêm túc, khẩu khí càng nghiêm túc hơn, "Tôi không biết cậu có ma lực gì mê hoặc Tễ Đan —— tôi cũng từng nghĩ xem, tương lai Tễ Đan sẽ tìm một người đàn ông như thế nào, tôi cùng thím nó thậm chí còn nghĩ đến con bé có thể cả đời này dấn thân làm việc mà không tìm đối tượng, nhưng trong vô số tưởng tượng, chưa từng có một kiểu người nào giống như cậu. Đúng vậy, chúng ta thừa nhận, cậu có vẻ ngoài vô cùng ưu tú, các cô gái có thể vì vẻ ngoài này mà điên đảo. Cho nên một người lập công vô số, quen nhìn những mặt âm u của xã hội, một cảnh sát hình sự đã sớm qua cái thời thiếu nữ lại bị cậu mê hoặc ...... Việc Tễ Đan chọn cậu làm tôi cảm thấy thật sự ngoài ý muốn! Nhưng về mặt tình lý bên trong, chính là Lý Mính Hưu, làm một người đàn ông ——"

Chú hai còn chưa nói xong câu kế tiếp, chú ba ngồi bên cạnh liền dùng hết sức dẫm chân ông.

"Mẹ nó!" Chú hai đang đau đớn la lên một tiếng, bắt đầu thô tục, "Chú ba mẹ nó chú dẫm chân tôi làm gì, còn mạnh như vậy!"

Chú ba nhìn nhìn Lý Mính Hưu, lại trừng mắt nhìn chú hai: "Đã là thời đại nào rồi, có thể đừng tối ngày thuyết giáo như thế không? Tễ Đan thích kết hôn với ai là tự do của con bé, anh quản làm gì?!"

"............" Chú hai khó hiểu mà nhìn chú ba, "Tại sao tôi không được quản? Tôi là chú hai của Tễ Đan, anh cả mất sớm, chúng ta thân là chú con bé, không thể kiểm tra sao? Đây là hôn nhân đại sự của con bé!"

Chú hai hung hăng liếc chú ba một cái, tiếp tục nhìn Lý Mính Hưu nói: "...... Nhưng làm một người đàn ông, phải có năng lực chăm sóc bản thân và vợ mình, làm sao có thể để cho phụ nữ gánh vác trách nhiệm kinh tế được? Cậu hãy nghiêm túc suy nghĩ kỹ, nếu như có gặp khó khăn gì, tôi có thể giúp cậu tìm một công việc ——"

Chú ba vừa bưng chén rượu lên, cả chén đều đổ vào tay chú hai.

Chú hai lập tức nhảy dựng lên, nhìn chất lỏng chảy đầy trên mặt bàn, ông tức giận đánh vào đầu chú ba: "Chú ba! Chú không nhìn xem hôm nay là ngày mấy, nhất định làm tôi không thoải mái phải không!"

Chú ba cũng không chịu thua: "Anh hai! Ăn cơm cũng không yên! Tễ Đan đã lớn như vậy, con bé có chủ kiến của nó, không cần anh phải đến đây lải nhải!"

Ý trên mặt chữ chính là: Ông mẹ nó đừng có tìm đường chết!

Mắt thấy chú hai chú ba giương cung bạt kiếm, Lý Mính Hưu ra mặt hoà giải: "Chú hai, chú ba, hai người tuy bất đồng ý kiến, nhưng căn bản cũng là muốn tốt cho Tễ Đan —— đây cũng là điểm xuất phát của con, cho nên, ý kiến của hai người con và Tễ Đan sẽ về nhà nghiêm túc suy nghĩ."

Lý Mính Hưu tự mình ra mặt, chú ba khẳng định sẽ không nói gì nữa.

Chú ba ngưng chiến, chú hai cũng tự nhiên tắt lửa.

***

Một bữa tiệc "Gặp người lớn", nhìn chung vẫn có thể nói là vui vẻ.

Lý Mính Hưu từ nhỏ đã lớn lên trong xã hội thượng lưu, càng lớn càng tham dự đủ thể loại hội nghị, bàn đàm phán, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, năng lực có thể đạt điểm tối đa.

Chỉ cần anh muốn, anh có thể làm cho mọi người trong nhà Dư Tễ Đan hài lòng, vui tươi hớn hở —— chuyện này đối với anh chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.

Sau khi kết thúc, Dư Tễ Đan tiễn gia đình chú hai về trước, chú ba cố ý đi chậm một chút.

Ông cố ý đứng ở sảnh chờ Lý Mính Hưu đang thanh toán hóa đơn.

Thanh toán xong Lý Mính Hưu đi rửa tay, chờ đến lúc anh ra, chú ba lập tức đến gần.

Câu đầu tiên của đối phương chính là: "Lý đại thiếu, cậu ra khi nào vậy?"

Lý Mính Hưu ba phải mà trả lời: "Năm nay."

"Ai......" Chú ba thở dài, "Tôi cũng không biết nói sao mới tốt, cậu không cần để bụng những lời của anh hai tôi, anh ấy cũng là vì muốn tốt cho Tễ Đan, hơn nữa ——"

Ông dừng một chút, mới nói:

"Anh hai tôi...... Không biết người năm đó là cậu, tin tức bị phong tỏa quá lợi hại, anh ấy không thể nào biết...... Ngay lúc đó nhiều việc cùng nhau bùng nổ, lung tung rối loạn, hơn nữa Tễ Đan lại không nhớ được, tôi cùng anh hai thương lượng, liền hợp tác lừa con bé, đây cũng là lời nói dối thiện ý ...... Sau này, anh ấy cũng có hỏi tôi, tôi cũng không dám nói cho anh ấy biết người đó là cậu, ba cậu cũng đã cảnh cáo tôi, thật ra nếu lúc ấy Lý tổng không cảnh cáo tôi, tôi cũng không dám nói...... Lý đại thiếu, thật xin lỗi, tôi xin lỗi cậu, thay mặt cả nhà họ Dư xin lỗi cậu ......"

Lý Mính Hưu vỗ nhẹ bả vai chú ba, cười cười: "Chuyện quá khứ, nói nữa cũng vô ích."

"Lúc anh hai tôi gọi điện thoại nói Tễ Đan muốn đính hôn, trong đầu tôi trống rỗng, tôi thật sự rất sợ hãi, nếu Tễ Đan thật sự yêu người khác, cùng người khác đính hôn...... thì chính là tôi đã gây ra tội lỗi lớn, bởi vì lúc đó tôi không nói sự thật cho con bé biết...... Không phải lỗi của con bé, là lỗi của tôi, tôi tự sát cũng không đủ để tạ tội với cậu! Tự sát cũng không đủ để trả lại những gì cậu đã hy sinh......"

Lý Mính Hưu cười như không cười mà nói: "Chú ba, được rồi, tôi hiểu ý chú...... Chú cho rằng tôi sẽ trả thù chú sao? Có lẽ sẽ thế...... Nếu là tôi của trước kia, chú cơ bản là muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong ——" anh gằn giọng ở mấy chữ cuối cùng, làm chú ba giật mình.

"Trước kia bởi vì tôi không chiếm được Tễ Đan, cho nên nổi điên, còn bây giờ tôi đã có được cô ấy, tôi cũng đã sớm bị sự dịu dàng của Tễ Đan mài mòn bớt góc cạnh, tôi sẽ không nhớ chú đã từng thế nào, ngược lại muốn cảm ơn chú, ít nhiều Tễ Đan đã quên mất những việc trước đó, ít nhiều chú không có nói sự thật cho cô ấy biết, giữ cho cô ấy không đau khổ, đồng thời ...... chấp nhận tôi."

Chú ba thật cẩn thận: "Lý đại thiếu......"

"Chú ba." Lý Mính Hưu xoay mặt nhìn ông, "Chú là chú ba của Tễ Đan, cũng giống như trưởng bối của tôi, cho nên sau này chú đừng nơm nớp lo sợ như vậy, cũng đừng gọi tôi là đại thiếu gì đó, cứ gọi Mính Hưu là được."

Tam thúc: "............"

Xin lỗi, gọi không được......

Lúc này, Dư Tễ Đan đã tiễn một nhà chú hai xong lại quay trở về tiệm cơm, cô đứng ở cổng lớn vẫy tay:

"Chú ba, Mính Hưu. Hai người ở đấy thì thầm gì vậy?! Chú hai cũng đã đi rồi!"

Chỉ cần Dư Tễ Đan vừa xuất hiện, trong mắt Lý Mính Hưu cũng không còn hình ảnh người nào khác, ném chú ba qua một bên, lập tức đi qua, ôm chặt cô: "Bên ngoài gió lớn thế này? Em có lạnh không?"

Dư Tễ Đan đẩy Lý Mính Hưu một chút, trộm nhìn mọi người xung quanh: "Trước mọi người, không nên hơi một tí liền ôm ôm ấp ấp, chú ý hình tượng!"

Chú ba đi lên trước: "Hai người các con về nhà đi, chú muốn trực tiếp đi gặp ông bà của Tễ Đan."

***

Sau khi chào tạm biệt với chú ba ở khách sạn, Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu tay trong tay chậm rãi đi dạo trên phố.

Đi qua một rừng cây nhỏ.

Trong rừng cây có một khu vực, bên trong có vài thiết bị tập thể dục, là một khu tập thể dục nhỏ.

Có không ít hàng xóm trong tiểu khu ngồi tán gẫu.

Thời điểm đi ngang qua khu tập thể dục, Dư Tễ Đan còn đang ríu rít kể cho Lý Mính Hưu nghe vài chuyện thú vị của chú ba.

"...... Đan Đan."

Lý Mính Hưu vẫn đang lắng nghe đột nhiên lên tiếng.

Dư Tễ Đan nhướng mày nhìn Lý Mính Hưu: "Làm sao vậy?"

Lý Mính Hưu một tay kéo Dư Tễ Đan vào trong lòng ngực, đôi tay luồn dưới nách, dùng sức nâng Dư Tễ Đan lên cao, bế cô ngồi lên một thiết bị tập thể dục.

Dư Tễ Đan nhìn xung quanh, thật tốt vì những người xung quanh còn đang lo tán gẫu, không chú ý đến bọn họ, cô nhỏ giọng hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Lý Mính Hưu chống hai tay bên sườn Dư Tễ Đan, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ thiết bị tập thể dục cô đang ngồi.

Một trận gió đêm thổi qua, lá cây trên đỉnh đầu kêu xào xạt.

Cùng lúc đó, anh nhẹ nhàng nói:

"Đan Đan, chúng ta kết hôn đi, chúng ta đi lãnh chứng, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro