Chương 36: Dáng vẻ của tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

Dư Tễ Đan cau mày.

...... Kết hôn?

...... Lãnh chứng?

Tuy rằng cô đồng ý lời cầu hôn của Lý Mính Hưu, cũng dẫn anh đi gặp người lớn rồi, nhưng...... Cô hoàn toàn không có ý tưởng kết hôn!

Lý Mính Hưu đặt hai tay lên vai Dư Tễ Đan, nhích lại gần cô —— chỉ cần anh nhúc nhích một chút liền có thể dễ như trở bàn tay mà hôn lên môi cô —— giọng anh trầm thấp, giống như cố ý mê hoặc, lừa gạt: "Chúng ta trở thành một cặp vợ chồng danh chính ngôn thuận, được không?"

"............" Dư Tễ Đan nhìn đôi mắt Lý Mính Hưu, "Anh không cảm thấy hai chúng ta tiến triển quá nhanh sao? Chưa xác định quan hệ bạn trai bạn gái, em đã nhận lời cầu hôn của anh, còn bây giờ ...... không trải qua giai đoạn yêu đương, liền tiến đến hôn nhân sao? Không thể chờ một thời gian nữa sao?"

"Chờ?" Lý Mính Hưu cúi đầu, chờ đến khi anh ngẩng lên, ánh mắt đã trở nên sắc bén, "Đan Đan, anh đã chờ lâu lắm rồi......"

Dư Tễ Đan trừng mắt nhìn Lý Mính Hưu.

Chờ lâu cái gì ...... Bọn họ mới quen nhau được bao lâu đâu?

"Chúng ta tiến triển quá nhanh, quá điên cuồng." Dư Tễ Đan nhỏ giọng lẩm bẩm, "Sao anh lại nóng vội như vậy? Nếu chúng ta thật sự có duyên, thật sự thích hợp, dù có bao lâu, chúng ta cuối cùng cũng sẽ ở bên nhau. Chẳng lẽ...... anh còn sợ em chạy mất?"

Lý Mính Hưu: "............"

Lại trúng tim đen quá đi.

Chính là anh sợ cô chạy mất!

Cực kỳ sợ! Đặc biệt sợ! Nhớ đến liền...... Sợ hãi!

Nhìn thấy Lý Mính Hưu muốn nói lại thôi, Dư Tễ Đan liền nhìn thấu tâm sự của anh: "Sao em lại chạy mất? Em có thể trốn đi đâu? Anh xem em là dạng con gái gì? Nhận lời cầu hôn, cũng đã đeo nhẫn cầu hôn, em còn có thể chạy theo người khác sao?"

Dư Tễ Đan càng nói càng giận, cuối cùng trực tiếp dùng sức đẩy Lý Mính Hưu lùi ra hai bước, cô nhảy từ trên thiết bị tập thể dục xuống: "Được thôi, nếu anh không tin em, cảm thấy em là kẻ lật lọng, lả lơi ong bướm, không đủ kiên định như thế, em liền chạy cho anh xem! Hẹn gặp lại!"

Nói xong, Dư Tễ Đan quay đầu chạy thật nhanh, đưa lưng về phía Lý Mính Hưu chạy như điên.

Lý Mính Hưu: "............"

Chạy thật á?

"Đan Đan! Đan Đan ——"

Lý Mính Hưu vội vàng đuổi theo, Dư Tễ Đan còn chưa chạy ra khỏi khu tập thể dục, liền bắt được tay cô.

Dư Tễ Đan tức giận rút tay ra, vừa chuẩn bị tiếp tục chạy, cô đã bị Lý Mính Hưu ôm chặt trong lòng.

"............" Dư Tễ Đan thấy những người hàng xóm đang nói chuyện phiếm trong khu tập thể dục nhìn về phía họ cười ha hả, mặt cô đỏ cả lên, "Anh đừng có ôm ôm ấp ấp trước mặt nhiều người như thế này, còn ra thể thống gì? Anh làm như vậy, căn bản là làm ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố!"

Lý Mính Hưu ôm lấy Dư Tễ Đan không buông tay, nở nụ cười: "Tốt thôi, ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố thì ảnh hưởng, cho dù bây giờ có kết án anh ba năm tù đi chăng nữa, anh cũng nhất quyết ôm chặt lấy em, không để em thoát khỏi vòng tay anh nữa!"

Dư Tễ Đan trừng mắt liếc Lý Mính Hưu: "Cái con người này, hoa ngôn xảo ngữ, lựa lời ngon ngọt dễ nghe hả? Em còn chưa quên những lời anh nói ban nãy, nói em lả lơi ong bướm, nói ema lật lọng, nói em đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi, nói em không biết xấu hổ, nói em ......"

"Không không không không không ——" Lý Mính Hưu bị dọa liên tiếp nói ra một loạt chữ "không", "Anh không có nói thế! Sao em lại nghĩ thành như vậy? Sao anh có thể nói em như vậy được? Anh yêu em còn không hết, em là Đan Đan của anh, nữ thần của anh, bảo bối của anh!"

Nghe Lý Mính Hưu nói vậy, Dư Tễ Đan nhẹ nhàng cười, nhưng ngay sau đó lại xụ mặt: "Nhưng ý anh là như vậy! Anh sợ em chạy, anh cảm thấy em sẽ chạy! Cho nên anh mới gấp gáp không chờ đượ muốn cùng em đi lãnh chứng! Anh căn bản không có một tí xíu tín nhiệm gì với em!"

"............" Lý Mính Hưu nâng tay, từ bên hông Dư Tễ Đan đến bên má, anh nhẹ nhàng nâng gương mặt cô, nghiêng mặt đến gần, ngay khi Dư Tễ Đan cho rằng anh muốn hôn cô ——

Trong giọng anh chứa đầy cảm giác thất bại:

"Đan Đan, không phải anh không tin tưởng em, mà chính là anh không thể tin tưởng bản thân mình. Anh thật sự sợ đến một ngày nào đó em cảm thấy anh không tốt, anh không phải là người đàn ông trong tưởng tượng của em, hoặc ...... anh là dạng người em ghét nhất...... Sau đó em hối hận, không muốn ở bên anh nữa...... Nếu thật sự như vậy, chúng ta quanh đi quẩn lại, cuối cùng lại quay về điểm xuất phát, anh sẽ lại sống trong địa ngục, khi đó anh phải làm sao? Em nói xem lúc đó anh phải làm thế nào đây?"

Dư Tễ Đan cau mày thật chặt, ánh mắt nghiên cứu Lý Mính Hưu.

Tình huống này giống như lúc trước khi anh quỳ xuống cầu hôn cô, cô không biết gì về anh, từ trong trái tim thấy thiếu hụt "cảm giác an toàn", sau đó anh cho cô một màn cầu hôn thật lãng mạn, chậm rãi lấp đầy "cảm giác an toàn".

Nhưng cô không nghĩ đến việc Lý Mính Hưu lại thiếu cảm giác an toàn.

"Vì sao anh lại không có cảm giác an toàn như vậy?" Dư Tễ Đan suy nghĩ cặn kẽ, "Chẳng lẽ là vì vấn đề kinh tế?"

Lý Mính Hưu: "............"

Thật ra nói như vậy cũng đúng.

"Nếu là vì vấn đề kinh tế, anh không cần phải để trong lòng. Nếu như trước kia lẫn hiện tại em đã chọn anh, thì trong tương lai cũng sẽ như thế. Như lúc trước em đã nói với anh, em có công việc và sự nghiệp của mình, tuy rằng không giàu có gì, nhưng tiền lương mỗi tháng cũng không tính là thấp, cho nên em không phải vì tiền mà kết hôn, em đã chọn anh, như vậy tất nhiên không phải là vì tiền, càng sẽ không vì tiền mà có ý kiến gì. Nếu có thì em đã khinh thường anh, từ lúc bắt đầu cũng sẽ không nhận lời cầu hôn của anh."

Lý Mính Hưu: "............"

Nếu cô không hào phóng giải thích, anh cũng sẽ không sốt ruột như thế này ......

Anh còn thật sự hy vọng cô giống như một cô gái ham giàu có.

Như thế anh có thể nhốt cô trong lồng son để yêu thương, để cô dựa dẫm vào anh.

Bọn họ có thể vui vẻ bên nhau, cả đời không rời không bỏ.

Thấy biểu cảm Lý Mính Hưu không có tốt hơn, Dư Tễ Đan thở dài, cũng không quan tâm mọi người xung quanh, trực tiếp vươn tay ôm eo anh, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, ngoan ngoãn rúc trong lòng ngực anh, nhẹ giọng hỏi:

"Mính Hưu, như thế này có tốt hơn không? Có cảm giác an toàn hơn không?"

Lý Mính Hưu: "............"

Ngay thời điểm này lại gọi anh là "Mính Hưu"?

Lý Mính Hưu nắm cằm Dư Tễ Đan, không nói lời nào nâng lên hôn một cái.

Quần chúng đứng xem trong khu tập thể dục cười ha hả.

Bọn họ giống như khán giả đang thưởng thức phim thần tượng —— nam nữ chính nói chuyện, nữ chính chạy, nam chính đuổi theo, hai người ôm nhau không biết đã nói gì, sau đó làm lành rồi âu yếm hôn nhau ......

Đây không phải tình yêu của mấy người trẻ, dáng vẻ của tình yêu hay sao.

***

Một đường từ khu tập thể dục đến nhà, Dư Tễ Đan không nói chuyện với Lý Mính Hưu.

Mẹ nó, ở nơi đông người như thế lại hôn môi cô! Mất mặt ném đến nhà bà ngoại luôn!

Chỉ là cô không biết, nếu không có quần chúng xung quanh, Lý Mính Hưu càng muốn trực tiếp làm "chuyện người lớn" với cô.

Vừa đến nhà, Dư Tễ Đan chặn ngay cửa lớn, "Lý Mính Hưu, em cảnh cáo anh, sau này anh còn dám hôn em trên đường như thế, anh đừng mơ được vào nhà!"

Ai......

Vừa rồi còn gọi anh là "Mính Hưu", bây giờ lại trở về "Lý Mính Hưu" ......

"Chuyện đó......" Lý Mính Hưu tiến đến trước mặt Dư Tễ Đan, cười như không cười, "Sau này sẽ không hôn em trên đường nữa, để bồi thường, ở nhà anh sẽ hôn em hai lần!"

Lý Mính Hưu làm bộ muốn hôn Dư Tễ Đan, nhưng cô nhanh tay lẹ mắt chạy trốn đi, đồng thời cốc đầu anh một cái.

Dư Tễ Đan tắm rửa xong, liền lên giường nghỉ ngơi —— gần đây cô gặp phải một vụ án quan trọng, trong nhà lại có chuyện của Lý Mính Hưu cùng người lớn, khiến cho cô kiệt sức.

Lý Mính Hưu xem TV một lát rồi đi tắm, dọn dẹp phòng tắm một hồi, chờ đến khi anh quay lại phòng ngủ, Dư Tễ Đan đã tiến vào mộng đẹp.

Nhìn Dư Tễ Đan đang ngủ mê man, Lý Mính Hưu nảy ra một ý tưởng.

Anh phải tranh thủ hạnh phúc cho bản thân mình, không thể ngồi chờ chết.

Anh nhìn một vòng quanh phòng ngủ, nhìn đến điều hòa đang hoạt động —— Bắc Kinh đầu thu vẫn nóng như mọi khi, mà Dư Tễ Đan sợ nhất là nóng nực, cho nên bọn họ buổi tối đi ngủ đều bật điều hòa.

Lý Mính Hưu nghĩ nghĩ, đi ra khỏi phòng ngủ, ra khỏi cửa lớn, mở hộp công tơ điện trên hành lang.

***

Bởi vì mệt mỏi, Dư Tễ Đan mau chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng không biết khi nào, chất lượng giấc ngủ của cô lại kém đi.

Vô số cươn ác mộng tràn ngập tâm trí cô ——

"Nóng, nóng quá......"

Dư Tễ Đan đã cởi quần áo mặc nhà của mình, nhưng lực tay quá nhỏ không đáng kể, hơn nữa cô còn bị ôm chặt trong lòng ngực nào đó, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông khiến cô nóng nực gấp bội.

"Nóng......"

Ngay lúc Dư Tễ Đan mơ mơ màng màng, nửa chết nửa sống, dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể dán trên da mình rời đi một chút, nhưng cũng không giúp cô đỡ thấy khó chịu.

Không quá một phút sau, cô cảm giác đầu mình đang gối trên khuỷu tay người kia.

Sau đó, cô nghe thấy tiếng quạt nhẹ nhàng, giống như người yêu thủ thỉ, đồng thời cảm nhận được sự mát lạnh.

Thoải mái, quá thoải mái.

Thoải mái không thể tả!

Trong giấc mơ hỗn loạn, cô cảm thấy cảnh tượng này có vẻ quen thuộc.

Giống như...... Đã từng có người làm giống như vậy......

Ngoài ba mẹ cô, còn có ai?

Sẽ là ai?

Lý Mính Hưu......

Là Lý Mính Hưu...... sao?

Cô chép chép miệng, mơ mơ màng màng mà ngủ tiếp.

Ý thức trở lại trong tâm trí cô từng chút một......

Đúng vậy!

Ngày đầu tiên cô đưa Lý Mính Hưu về nhà, toàn bộ phía đông mất điện, nhà cô cũng không ngoại lệ.

Một đêm hôm đó, đáng lý ra cô phải thấy nóng nực đến ngủ không yên, thế mà lại có một giấc ngủ yên ổn.

Cô tưởng rằng ông trời thương mình, cô thậm chí còn nghĩ là linh hồn ba mẹ trở về, nhưng bây giờ cô đã hiểu, mộng đẹp không phải trùng hợp, mà là có người quạt cô cả đêm.

Người đó chính là Lý Mính Hưu!

Trong bóng đêm, Dư Tễ Đan giãy giụa mở mắt.

Quả nhiên có một cây quạt đang phe phẩy trên đầu cô.

Hơi nghiêng mặt qua nhìn, Lý Mính Hưu đã nhắm hai mắt lại.

Dư Tễ Đan nhẹ nhàng gọi anh: "Mính Hưu?"

Lý Mính Hưu cũng không mở mắt, có vẻ anh đã thật sự ngủ rồi.

Ngủ rồi còn quạt cho cô......

Dư Tễ Đan ngơ ngác nhìn chằm chằm Lý Mính Hưu —— ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt anh, làm giá trị nhan sắc của anh so với ngày thường muốn tăng thêm vài bậc —— Dư Tễ Đan có thể nghe được âm thanh trái tim mình đang đập liên hồi.

Cô nhận lời cầu hôn của anh, còn không phải là vì anh đối với cô quá tốt, anh thật sự yêu cô, biến cô thành công chúa nhỏ sao? Anh có thể không để tay cô dính nước, chân không chạm đất......

Có thể quan tâm, yêu thương cô như vậy, chỉ có một Lý Mính Hưu, chỉ có một người tên Lý Mính Hưu.

Có một người đàn ông như vậy, cô còn gì không hài lòng?

Nếu gả cho anh, chắc chỉ có thể hạnh phúc hơn bây giờ nhỉ?

Dư Tễ Đan cong cong khóe môi cười, ôm lấy Lý Mính Hưu, đồng thời nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, một cái hôn khẽ dừng trên môi cô.

***

Sáng sớm hôm sau, Lý Mính Hưu làm xong bữa sáng, mới vừa ngồi vào bàn ăn, nghe Dư Tễ Đan gọi điện thoại xin nghỉ.

"............" Lý Mính Hưu đặy ly sữa đậu nành trước mặt Dư Tễ Đan, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại xin nghỉ? Không phải em nói vụ án đang tiến triển đến mấu chốt sao?"

Dư Tễ Đan uống một ngụm sữa đậu nành, mặt không biểu cảm nhìn Lý Mính Hưu: "Hộ khẩu của anh ở chỗ ba với mẹ kế hay là trong tay anh?"

Lý Mính Hưu: "............ Hả?"

Vẻ mặt anh sững sờ.

Sổ hộ khẩu?

Dư Tễ Đan trừng mắt liếc Lý Mính Hưu, đặt ly sữa đậu nành xuống, cầm lấy một tập tài liệu trên bàn ăn, lấy hộ khẩu cùng chứng minh của mình ra, giơ lên nói với Lý Mính Hưu: "Đăng ký kết hôn yêu cầu phải có hai thứ này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro