Chương 37: "Quãng đời còn lại xin nhờ em chỉ giáo"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

Vài cặp đôi trẻ đứng xếp hàng chờ kết hôn tại Cục Dân Chính.

Mỗi cặp đều ngọt ngào, một số cầm hoa hồng, một số mặc đồ đôi.

Tất nhiên đến kết hôn thì cũng có đến ly hôn.

Ngồi cạnh Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu là một đôi đến ly hôn, nhà gái nhìn chằm chằm bọn họ đã lâu, mới nhẹ giọng nói với Dư Tễ Đan: "Em gái, em xinh đẹp như vậy, nhất định phải cảnh giác cao độ, đừng chôn vùi cả đời mình vì một lần tính sai!"

Dư Tễ Đan: "............"

Cô ấy nhìn sang Lý Mính Hưu, tiếp tục nói với Dư Tễ Đan: "Chồng em thật là đẹp trai, em phải chú ý đấy, đôi khi cậu ta không có ý nghĩ lừa dối em, nhưng bên ngoài luôn có những cô gái trẻ tuổi câu dẫn cậu ta!"

Lý Mính Hưu: "............"

Người đàn ông đến ly hôn cùng cô gái mặt đỏ lên, mắng to: "Cô có vấn đề gì à?! Gặp ai cũng nói chuyện, gặp ai cũng làm phiền? Nói bên ngoài còn chưa đủ, đến Cục Dân Chính cũng còn nói! Cô có thể suy nghĩ một chút không? Người ta đến đây lãnh giấy kết hôn, ai mà muốn nghe những lời cô nói?! Muốn làm người ta mất hứng à? Có thấy mất mặt không?"

Cô gái kia đứng dậy, chửi ầm lên: "Cái tên ngoại tình rác rưởi này! Tra nam! Bây giờ còn nói câu mất mặt? Vậy lúc trước anh cùng con ả kia vui vẻ sao không nghĩ đến có mất mặt hay không?"

"Cái con người điên này! Cô điên rồi!"

"Là anh khiến tôi điên!"

Dư Tễ Đan xấu hổ liếc nhìn Lý Mính Hưu.

Lý Mính Hưu cũng cạn lời......

Cục Dân Chính chính là một xã hội thu nhỏ —— mấy nhà vui mừng, mấy nhà sầu.

Cặp đôi ly hôn kia thiếu chút nữa đánh nhau tại đại sảnh Cục Dân Chính, may mắn bị nhân viên kịp thời kéo ra. Thời điểm bọn họ còn đang hung hăng mắng nhau, đến lượt Dư Tễ Đan và Lý Mính Hưu vào.

Đến trước cửa phòng, Lý Mính Hưu kéo tay Dư Tễ Đan.

Dư Tễ Đan quay đầu, nhướng mày: "Làm sao vậy?"

Lý Mính Hưu nghĩ nghĩ, trịnh trọng nói: "Đan Đan, nếu em hối hận, bây giờ vẫn còn kịp......"

"Anh nói cái quái gì vậy!" Dư Tễ Đan cau mày, "Đã đến nơi rồi, còn hỏi em có hối hận hay không? Em mà hối hận thì đã không cùng anh bước qua cửa lớn ban nãy rồi!"

Lý Mính Hưu không chớp mắt nhìn chăm chú Dư Tễ Đan.

Dư Tễ Đan duỗi tay bắt lấy bàn tay anh, bất mãn lẩm bẩm: "Đừng nói nhảm nữa, mau đi vào ——"

Từ rất nhiều năm trước, Lý Mính Hưu đã mơ tưởng đến thời khắc này —— ngày mà anh cùng Dư Tễ Đan lãnh chứng.

Lý Mính Hưu nhìn Dư Tễ Đan bên cạnh đang nghiêm túc ký tên từng nét......

Cảm giác chân thật khiến anh cảm động hơn so với trong tưởng tượng!

Mà cảm xúc của Dư Tễ Đan cũng không kém Lý Mính Hưu ——

Điên rồ.

Cô cảm thấy bản thân mình thật điên rồ.

Vừa điên rồ vừa kích thích!

Vừa kích thích vừa ngọt ngào!

Chờ đến khi cô cầm trên tay giấy kết hôn màu đỏ, một tay bị Lý Mính Hưu nắm chặt, vai kề vai đi ra khỏi Cục Dân Chính, cô hít một hơi thật sâu.

Cảnh vật xung quanh trước và sau khi họ bước vào Cục Dân Chính hoàn toàn không giống nhau.

Trời xanh hơn, mây trắng bồng bềnh, cây cỏ xanh tươi hơn, người qua đường đều lộ ra gương mặt tươi cười.

Mà người bên cạnh ......

Dư Tễ Đan nhìn Lý Mính Hưu cười.

Lại càng đẹp trai hơn!

Cô quơ quơ giấy kết hôn trước mặt Lý Mính Hưu: "Từ hôm nay trở đi, anh phải gánh trách nhiệm, về sau, trong mắt anh chỉ được có em, không được có người khác, nếu không em liền móc mắt anh! Còn nữa, anh chỉ có thể chạy theo em, anh mà dám chạy theo người khác em liền đánh gãy chân anh! Cho anh nếm thử sự lợi hại của em!"

Lý Mính Hưu cũng nở nụ cười, anh vươn tay ôm lấy Dư Tễ Đan, yêu thương hôn trán cô, chậm rãi đến bên má, cuối cùng dán bên tai, một bên hôn môi một bên nói:

"Như vậy...... Quãng đời còn lại xin nhờ em chỉ giáo ——"

"Vợ à."

***

Lãnh chứng xong, Dư Tễ Đan còn phải về sở cảnh sát đi làm.

Lý Mính Hưu đưa Dư Tễ Đan đến cửa cơ quan, hai người lưu luyến không rời hôn nhau, chờ đến khi anh thấy cô đi vào bên tròn, di động liền vang lên.

Anh do dự một chút, bắt máy: "Alo?"

"Anh hai?" Người gọi điện đến là Lý Đường Chu.

"Ừ?"

"Anh hai? Anh thật lợi hại, mới chưa được bao lâu anh đã bắt lấy người ta rồi? Cũng đã lãnh chứng luôn rồi?"

Lý Mính Hưu cau mày.

Anh không bất ngờ việc Lý Đường Chu cùng người trong Lý gia biết việc lãnh chứng, nhưng bất ngờ là tin truyền đến cũng quá nhanh rồi?

"Đừng ngạc nhiên." Lý Đường Chu tất nhiên biết Lý Mính Hưu nghĩ gì, giải thích, "Là ba nói cho em."

Nếu là ba của hai người, Lý Thời Hồng nói, vậy thì không có gì lạ.

"Anh hai, lần này anh thật sự chọc ba tức giận rồi." Lý Đường Chu nghiêm túc nói, "Nếu anh không muốn hôn nhân của mình tan vỡ khi còn chưa bắt đầu, tốt nhất nên tìm ba nói chuyện ngay bây giờ."

Lý Mính Hưu lạnh lùng nói: "Anh và ba đã đoạn tuyệt quan hệ cha con, cậu quên rồi à? Là ông muốn đoạn tuyệt với anh, anh cũng không làm gì được ~"

"............ Thật sự cắt đứt còn tốt!" Lý Đường Chu cười lạnh, "Em cũng không biết đánh giá mối quan hệ của hai người như thế nào, hai người thật thú vị, cùng đối thủ ở bên ngoài đều có thể lấy tịnh chế động (*). Nhưng hai người vừa nghe tên nhau thì lại giận đỏ cả mắt, rõ ràng là ba con nhưng không nói chuyện đàng hoàng với nhau lấy nổi một câu, câu trước câu sau liền nổi trận lôi đình, một hai phải âm dương khác biệt."

(*): lấy sự bình tĩnh, vững vàng để chống lại vạn sự biến động

"Đường Chu." Lý Mính Hưu cười, "Bởi vì ông ấy dễ dàng chấp nhận em dâu Hải Âm nên bây giờ cậu trở thành thuyết khách của ông? Hai người nói gì cũng không bằng anh tự giác ngộ —— chính ông ấy nhận ra anh là đứa hết thuốc chữa, là ông ấy muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con trước. Bởi vì chuyện này, ông ngoại anh cùng ông ấy từng gây nhau một trận."

Lý Đường Chu không muốn tiếp tục cãi nhau với Lý Mính Hưu trong điện thoại: "Anh ở đâu? Em đi đón anh ——"

"Cổng sở cảnh sát của Tễ Đan."

Lý Mính Hưu tất nhiên biết Lý Đường Chu muốn anh đi đâu —— vì Đan Đan của anh, hôn nhân của anh, người chưa bao giờ cúi đầu trước người khác ngoài Dư Tễ Đan như anh, tình nguyện cúi đầu về nhà.

Qua con đường ngoằn nghoèo, Lý Mính Hưu đã về đến nhà cũ Lý gia, tòa nhà ba tầng mang nặng dấu vết của thời gian.

Cánh cửa mở ra.

Người đứng ở huyền quan chính là Lý Thời Hồng.

Ông tự mình ra mở cửa.

Lý Đường Chu gọi một tiếng "Ba.".

Lý Mính Hưu và Lý Thời Hồng nhìn nhau trong im lặng.

Dì Cổ, một người làm lâu năm ở nhà họ Lý nghe tiếng, vội vàng từ trong phòng chạy ra, vừa thấy Lý Mính Hưu, nước mắt lưng tròng: "Đại thiếu gia......"

Rồi cả không gian chìm vào im lặng đến khó xử.

Lý Mính Hưu phá vỡ sự ngượng ngùng: "Ba, con đã quay về."

Lý Thời Hồng hung hăng trừng mắt nhìn Lý Mính Hưu, thật lâu sau đó mới nghiếng răng nói mấy chữ: "Mày mẹ nó còn biết quay về!"

Lý Mính Hưu bình tĩnh trả lời: "Con biết."

"Mày......" Lý Thời Hồng nghiến răng nghiến lợi vung gậy đang cầm bên tay phải chuẩn bị đánh, bị Lý Đường Chu nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.

"—— ba! Ba không thể đánh anh hai! Không thể cứ lại đánh anh ấy!"

Mặt dì Cổ trắng bệch, bà nhớ đến cái đêm bảy năm trước, sợ đến nước không dám nói gì.

Lý Thời Hồng chống gậy thật mạnh xuống sàn, giận dữ mắng: "Mày mẹ nó cút cho tao! Cút đi! Đừng bước vào cửa Lý gia lần nữa!" Ông nhìn về phía dì Cổ đang run lẩy bẩy: "Sau này bà còn dám mở cửa cho nó, coi chừng tôi đánh chết bà!" Sau đó lại nhìn Lý Đường Chu hét: "Còn anh! Anh còn đưa nó đến đây thì tự giác biến đi! Tôi không có giỡn với mấy người!"

Lý Đường Chu còn muốn nói gì đó, bị ánh mắt Lý Mính Hưu ngăn lại, nói vu vơ: "Giống như năm đó mẹ con mất chưa được ba tháng ba đã cưới vợ mới về, con biết ba không đùa; giống như năm đó ba nói con được một người mẹ không ra gì nuôi dưỡng, 'làm ba mất mặt', 'không xứng là con nhà họ Lý', tên điên bị phụ nữ mê muội, cũng như lúc ba cầm gậy suýt chút đánh gẫy chân con, con biết ba không đùa; mà lúc nay, ba lại đuổi con ra khỏi cửa một lần nữa, con tất nhiên không cho rằng đấy là một câu nói đùa."

Mặt Lý Mính Hưu bình tĩnh như đang đeo một chiếc mặt nạ giả dối: "Nhưng mà, ba à, cho dù ba có hận con, con cũng sẽ ở bên cô ấy! Như ba đã thấy, tụi con đã lãnh giấy kết hôn, nếu ba còn muốn con gọi một tiếng 'ba', ba cũng nghĩ đến một chút tình cha con, đừng phá hoại cuộc sống hôn nhân của con, chúng con đã khổ tận cam lai (*), hiện tại rất hạnh phúc, tương lai chỉ có thể hạnh phúc hơn."

(*): hết khổ đến sướng, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướng.

Cả người Lý Thời Hồng cứng đờ.

Lý Mính Hưu vừa cười vừa lui về sau: "Con đi đây, có duyên sẽ gặp lại."

***

Trong lúc Lý Mính Hưu cùng người trong nhà bùng nổ chiến tranh, tình huống bên Dư Tễ Đan cũng không tốt.

Bởi vì tin tức cô xin nghỉ buổi sáng để đi đăng ký kết hôn đã lan truyền khắp cơ quan.

Cô vừa đến sở cảnh sát, gặp người nào cũng đều nhận được câu "Chúc mừng!"

Những đồng nghiệp nam đã gặp qua Lý Mính Hưu đều hỏi: "Sở phó viên kết hôn ư? Là anh chàng siêu đẹp trai kia hả?"

Dư Tễ Đan cười một chút, gật gật đầu.

Tuy rằng chuyện tự mình thừa nhận chồng mình siêu đẹp trai có chút không biết xấu hổ......

Nhưng ...... Lý Mính Hưu thật sự siêu siêu đẹp trai mà!

Mà nhóm Phương Gia Mai lại có ý nghĩ khác với các đồng nghiệp nam.

Dư Tễ Đan bình thường rất kín tiếng, cũng giấu Lý Mính Hưu rất kỹ, ngoại trừ hai lần kia đồng nghiệp cũng không gặp anh thêm lần nào. Cho nên nhóm người Phương Gia Mai trước giờ đều cho rằng đối tượng của Dư Tễ Đan là Hứa Nghi Niên.

Các cô ríu rít bàn tán trong văn phòng: "Dư Tễ Đan thế mà thật sự đã kết hôn!"

"Mẹ nó!" Có một nữ đồng nghiệp vô cùng đau đớn, "...... Kết hôn rồi chẳng phải xem như kết thúc sao? Không còn đường hối hận nữa. Người đàn ông kia quả thật đẹp trai, nhưng mà Dư Tễ Đan...... Tôi thấy không xứng a a a! Tôi mà có vẻ ngoài như cô ấy, thế nào tôi cũng đi tìm đại gia!"

"............" Phương Gia Mai cười nói, "Bọn họ đã kết hôn, tôi còn chưa gặp chú rể của Dư Tễ Đan, không biết anh ta ra sao. Vừa rồi nghe những tên kia nói là 'siêu đẹp trai', nhưng các cô lại nói không xứng với Dư Tễ Đan, làm tôi thật sự tò mò về chồng của chị ấy!"

Nữ đồng nghiệp khẳng định: "Không có gì để khen."

Vì thế lúc Phương Gia Mai đến đưa tài liệu cho Dư Tễ Đan, cười ha hả nói: "Sở phó, chúc mừng chị kết hôn ~"

Dư Tễ Đan báo lấy mỉm cười: "Cảm ơn cô."

Phương Gia Mai nghĩ nghĩ: "Vừa lúc ngày mai toàn sở nghỉ phép, vốn dĩ cũng muốn tụ tập, lần này vừa vặn nhân dịp chị kết hôn, vậy thì phải tổ chức một buổi tiệc nhỏ ngay thôi ~ lần trước muốn chị cùng đối tượng đến, chị tìm mọi cách từ chối, bây giờ đã là vợ chồng, lại không cho chúng em gặp mặt, sở phó, chị thật quá đáng ~"

"............" Dư Tễ Đan thản nhiên lật tài liệu, cười cười, "Tuy rằng hôm nay mới vừa lãnh chứng, buổi tối hẳn là nên ở cùng anh ấy, nhưng lần trước lỡ hẹn, lần này lại lỡ hẹn cũng không tốt lắm, buổi tối các đồng nghiệp tụ tập tôi có thể tham gia, còn anh ấy ...... thôi bỏ đi, chờ lúc cử hành hôn lễ gặp mặt cũng không muộn."

Phương Gia Mai mỉm cười.

Những đồng nghiệp nữ kia nói không sai, nhìn dáng vẻ Dư Tễ Đan từ chối như vậy, có thể tưởng tượng được chồng cô ấy như thế nào mới không muốn để lộ ra. Những tên thẳng nam kia còn ca ngợi 'siêu đẹp trai', buồn cười chết đi được.

Tan làm, Dư Tễ Đan gọi điện cho Lý Mính Hưu: "Em muốn đi tụ tập cùng các đồng nghiệp."

"Được, đi chơi vui vẻ nhé." Giọng Lý Mính Hưu cực kỳ dịu dàng, "Buổi tối anh đến đón em."

Dư Tễ Đan ngắt cuộc gọi, những nữ đồng nghiệp bát quái liền vây quanh: "Chị gọi điện thoại cho chồng à? Mau gọi anh ấy đến đây đi ——"

Dư Tễ Đan không trả lời, chỉ hơi nhún vai.

Họ đến một nhà hàng hải sản nổi tiếng ở Bắc Kinh.

Vốn dĩ bọn họ muốn đi ăn nướng BBQ, nhưng ông chủ nhỏ bạn trai của Phương Gia Mai đến, anh ta mãnh liệt đề nghị, mọi người thay đổi địa điểm.

Buổi tụ tập rất náo nhiệt.

Ông chủ nhỏ tìm Dư Tễ Đan nói vài câu.

Phương Gia Mai nhìn Dư Tễ Đan cùng anh ta nói chuyện liền đỏ mắt, tất nhiên cô biết, nếu so về vẻ ngoài, cô kém Dư Tễ Đan vạn dặm ——

Cô lớn tiếng đề nghị: "Mọi người cũng nên nâng ly phải không nào? Nào, để chúc mừng sở phó của chúng ta cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc của đời mình! Tân hôn vui vẻ!"

Ông chủ nhỏ kinh ngạc: "Cô kết hôn? Cô thế mà kết hôn rồi?"

Dư Tễ Đan mỉm cười: "Đúng vậy, hôm nay mới vừa lãnh chứng."

Biểu cảm của anh ta không biết có bao nhiêu mất mát —— anh ta có nghe Phương Gia Mai nói, đối tượng của Dư Tễ Đan mọi mặt đều bình thường, ngoại hình không nổi bật, nhìn cũng không giống người giàu có.

Trong đầu anh ta hiện ra một câu: Bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.

Qua mấy vòng rượu, không khí nóng lên, điện thoại Dư Tễ Đan đổ chuông.

"............" Dư Tễ Đan, người đã trở thành nhân vật chính của bữa tiệc một cách khó hiểu, nhận điện thoại trước mặt mọi người.

"...... Còn chưa kết thúc nữa."

"...... Được, vậy anh ở dưới lầu chờ em một chút."

"Là ai? Là ai?" Phương Gia Mai hưng phấn la lên, "Có phải chồng cô Dư không?! Có phải hay không?!"

Dư Tễ Đan: "............"

"Có phải anh ấy đến đón cô không? Nếu đến rồi, vì sao không lên đây? Mau gọi anh ấy lên uống một chén cùng mọi người nào a a a!"

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm cô, Dư Tễ Đan cũng thể trực tiếp từ chối, liền xấu hổ hỏi: "Bọn họ anh lên đây, anh ...... đồng ý lên không?"

Lý Mính Hưu đã sớm nghe được âm thanh ồn ào đối diện Dư Tễ Đan, anh nhẹ nhàng cười: "Được thôi, ở phòng số mấy thế em?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro