Chương 38: Đầu ngón tay anh thăm dò vào váy cô.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

Dư Tễ Đan báo số phòng xong cúp máy.

Cô đã trở thành nhân vật chính của buổi tối hôm nay ——

"Sở phó, sở phó!"

Các đồng nghiệp nữ lần lượt kích động, các cô cảm thấy nếu gọi "Sở phó" thì có vẻ nghiêm túc quá, không đủ thân thiết, thế nên đổi lại: "Chị Tễ Đan! Anh rể nghe thấy chúng em ồn ào, có khi nào không vui không?"

"............" Dư Tễ Đan không hiểu gì: "Vì sao lại không vui?"

Sau đó đồng nghiệp nữ kia nhìn thoáng qua Phương Gia Mai.

Phương Gia Mai lần này rất nhanh: "Nhìn tôi làm gì? Cô cho rằng anh rể nhìn thấy tôi sẽ không vui à? Vẻ ngoài của sở phó của chúng ta còn phải nói sao? Là hoa khôi nổi tiếng của đội cảnh sát đấy! Ít nhất trong đám người chúng ta không ai so được với chị Dư, cho nên anh rể Dư sẽ không thể nào không vui được, cưới được cô vợ xinh đẹp như thế này, hạnh phúc còn không hết. Cô đừng nghĩ đến việc hắt nước bẩn cho tôi nhé ~"

"Ôi trời, Gia Mai, cô nghĩ cái gì thế? Cô cho rằng tôi đang châm ngòi ly gián quan hệ của cô với chị Tễ Đan à?" Nữ đồng nghiệp kia nhẹ nhàng cười, ánh mắt chuyển từ Phương Gia Mai sang ông chủ nhỏ, nhìn thoáng qua, lại nhìn Phương Gia Mai, đưa mắt ra hiệu cho cô.

Phương Gia Mai không quá hài lòng với tên này —— đó là công sức trăm cay nghìn đắng của cô mới có thể dính vào tên giàu có này, nếu thật sự tin đồn trước kia của Dư Tễ Đan ở đội hình sự là sự thật, nếu sau lưng cô ta thật sự có đại gia chống lưng ...... Như vậy cái tên bạn trai cô lại kém hơn, nhưng bây giờ cô đã biết tin đồn cũng chỉ là tin đồn thôi! Cho nên, người đàn ông của Dư Tễ Đan được, những người đàn ông khác cũng được, làm sao có thể so sánh với bạn trai cô?

Nhưng rốt cuộc chức vị của Dư Tễ Đan ở đơn vị cao hơn cô, hơn nữa ở đây không chỉ có mấy đồng nghiệp nữ, còn có những tên thẳng nam "có gu thẩm mỹ", cô liền ra vẻ khiêm tốn mà nói: "Ai...... Mỗi người mỗi khác, không thể so sánh với nhau, sống như vậy làm chi cho mệt?"

"............"

Gần đây La Đông Lỗi đi công tác ở nơi khác, liền mất đi một người biết được chuyện của Lý Mính Hưu, nhưng mặt khác trong buổi tụ tập này có vài người lúc trước cùng Dư Tễ Đan phá án, gặp Lý Mính Hưu hai lần, bọn họ nhìn nhau một chút, một người đồng nghiệp chứng kiến toàn bộ quá trình Lý Mính Hưu lái xe đưa Dư Tễ Đan "bỏ trốn" trước của cục cảnh sát nói: "Mấy người nói gì chúng tôi không hiểu...... Mấy người đang nói về ai? Bạn trai của cảnh sát Dư ...... Phải nói là chồng, thật sự đẹp trai muốn chết! Đẹp trai đến nỗi cánh đàn ông chúng tôi phải thừa nhận ——"

"Đúng vậy!" Một đồng nghiệp nam khác uống một ngụm rượu, "Hơn nữa...... Không chỉ đẹp trai, lại còn giàu...... Gia Mai nói đúng một câu, không thể so sánh, bằng không người được so sánh sẽ tức chết!"

Dư Tễ Đan: "............"

Lý Mính Hưu đẹp trai —— tất nhiên cô thừa nhận việc này, ai có mắt cũng sẽ tin như vậy......

Nhưng nhìn sao mà bảo giàu?

"Oa! Các cậu nói giàu sao? Có thật không?" Đồng nghiệp nam kia mắt sáng lên, "Tôi còn tưởng chiếc xe kia kiểu dáng giống thôi, chẳng lẽ là hàng thật? Chiếc xe đó không phải có ngàn vạn là mua được đâu?"

Ngàn vạn?

Dư Tễ Đan vội vàng ngăn lại: "Này này này! Mọi người...... Tạm thời đừng nóng nảy...... Chuyện chồng tôi rất giàu, mọi người nên bảo lưu ý kiến này."

Phương Gia Mai trộm trừng mắt liếc Dư Tễ Đan, gần như tự nhủ lẩm bẩm: "Khoác lác không biết ngượng."

Dư Tễ Đan chỉ bảo mọi người bảo lưu ý kiến "rất giàu", thế không phải là ngầm thừa nhận chồng cô ấy "đẹp trai muốn chết"?

"Sở phó." Phương Gia Mai giả mù sa mưa (*) cười cười, "Sao lâu vậy mà chồng chị chưa lên đến? Chị có cần gọi điện cho anh ấy không, hay là anh ấy không tìm được phòng?"

(*): biết rõ một vấn đề gì đó, một chuyện gì đó, nhưng làm như là không biết để che mắt người khác

Dư Tễ Đan cau mày.

Đúng vậy, Lý Mính Hưu sao còn chưa đến?

Phương Gia Mai nhìn thoáng qua đồng nghiệp nữ đối diện, cô ta hiểu ý mà cười cười: "Chị Tễ Đan, thật sự anh rể giận rồi, không muốn đến sao?"

Vừa dứt lời, cửa phòng được phục vụ mở ra ——

"Tiên sinh, mời đi bên này ——"

Ánh mắt mọi người đều không hẹn mà cùng mà tập trung ở cửa phòng.

Đập vào mắt mọi người là một bó hoa thật lớn —— bó hoa tạo thành từ hoa hồng đỏ và cỏ tình nhân, với lụa vàng và sợi bạc treo trên cành hoa, tỏa sáng dưới ánh đèn.

Sau bó hoa là một khuôn mặt đẹp trai siêu cấp, so với bó hoa còn muốn đẹp hơn ——

"Oa......"

"Trời ơi......"

Những nữ đồng nghiệp có mặt lúc này, bao gồm cả Phương Gia Mai, đều nhịn không được tự cảm thán trong lòng.

Nói gì mà thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân? (*)

(*) 人外有人,天外有天: Nghĩa là trên trời có trời, trên người có người; núi cao còn có núi cao hơn.

Ngay cả những bông hoa tươi sáng cũng bị lu mờ trong tích tắc!

Mà bạn trai Phương Gia Mai ngồi bên cạnh cũng trừng lớn hai mắt —— làm đàn ông, anh không thể không thừa nhận, nếu so sánh vẻ ngoài, một chút tư cách anh cũng không có!

Không có ai đẹp hơn anh ta sao? Đáp án đương nhiên là không.

Mặt đẹp thì thì cũng không giống nhau, nhưng nhan sắc anh chồng của Dư Tễ Đan đã đạt đến đỉnh cao ở một mức độ nào đó!

Dư Tễ Đan lập tức đứng lên, đi đến cửa, nhẹ giọng hỏi: "Sao bây giờ anh mới đến? Đi đâu thế? Đi mua hoa sao?"

Lý Mính Hưu nhẹ nhàng cười, đưa bó hoa trong tay cho Dư Tễ Đan, sau đó vươn tay kéo cả người và hoa vào lòng, hôn nhẹ lên trán người trong lòng: "Để em chờ lâu rồi, thật xin lỗi, vợ à."

Vốn dĩ Dư Tễ Đan còn muốn tính sổ với Lý Mính Hưu, nhưng chỉ cần anh gọi một tiếng "Vợ à", cô lập tức mất bình tĩnh, cả người lẫn trái tim đều trở nên mềm yếu.

Hóa ra đây là cảm giác sau khi danh chính ngôn thuận......

Thật vi diệu!

Lý Mính Hưu một bên ôm Dư Tễ Đan, một bên nhìn một vòng xung quanh, giọng nói trầm thấp mê người lại vang lên: "Chào mọi người, tôi họ Lý, là nửa kia của Tễ Đan, nghe nói mọi người nói muốn gặp tôi, cho nên tôi liền đến."

"............"

Những người đồng nghiệp trước đó còn kích động trong lúc nhất thời không thể nói ra lời.

Các cô có thể nói gì bây giờ?

Chỉ có điểm họ không sai, những tên kia đúng là có "gu thẩm mỹ" của thẳng nam —— anh ấy đẹp trai thế này, bọn họ lại đánh giá thật vô vị, không hề có ý "Siêu cấp đẹp trai"???

Các cô yên lặng nhìn nhau một chút, sau đó đổ dồn ánh mắt về Phương Gia Mai.

Chưa gặp chồng Dư Tễ Đan còn tốt, gặp rồi thì...... Muốn không chê bạn trai của cô ta cũng không được _(:з" ∠)_

Phương Gia Mai cảm nhận được những ánh mắt của những đồng nghiệp kia, trong lòng đều khó chịu, trộm nhìn ông chủ nhỏ bên cạnh —— cô không có mặt mũi nói gì nữa......

Cô chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn những đồng nghiệp kia!

Đây là cái gọi là "Người bình thường?" "Không có gì để khen?", cô thậm chí còn nghĩ mấy người đó muốn xem chuyện cười của cô!

Nhưng nghĩ lại, đẹp trai thì có ích lợi gì? Lại không phải bán nhan sắc, dựa mặt kiếm cơm, địa vị xã hội không phải dùng mặt mà có được! Ông chủ nhỏ này có thể không đẹp trai bằng chồng Dư Tễ Đan, nhưng anh ta giàu! Anh ta có địa vị xã hội!

Nghĩ đến đây, nét mặt Phương Gia Mai lại trở nên toả sáng, cười ha hả nói: "Anh còn đứng ở cửa làm gì? Còn không mau vào......"

Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu mới vừa vào phòng, những đồng nghiệp nam đã gặp qua Lý Mính Hưu liền bắt đầu ồn ào: "Này anh đẹp trai kia! Anh thật là lợi hại, mang hoa khôi cảnh sát của chúng tôi cưới về nhà nhanh như vậy?"

Lý Mính Hưu cười cười nhìn Dư Tễ Đan: "Trèo đèo lội suối, trải qua trăm cay ngàn đắng, rốt cuộc mới theo đuổi được cô ấy."

Dư Tễ Đan đang hạnh phúc ôm bó hoa, nghe Lý Mính Hưu trêu chọc, trừng mắt nhìn anh: "Lại nói hươu nói vượn."

Lý Mính Hưu không nói gì nữa, khóe miệng vẫn luôn cười, không chớp mắt nhìn chăm chú Dư Tễ Đan —— nhìn từ góc độ người xem, tình yêu tràn đầy trong ánh mắt.

Dư Tễ Đan kéo Lý Mính Hưu đến bàn ăn, đột nhiên có chút khó xử.

Lần này họ không có đặt phòng lớn, chỉ có đặt một phòng bình thường, chỉ đủ chỗ cho bao nhiêu đây người, bây giờ muốn thêm một người nữa, chỗ để ghế cũng không có.

Có người đề nghị: "Hay là chúng ta đổi ghế nhỏ đi?"

Biện pháp tốt nhất hiện tại là đổi ghế bành thành ghế nhỏ, để người phục vụ thay thế bằng một chiếc ghế nhỏ không có lưng tựa.

Lý Mính Hưu lên tiếng ngăn lại: "Đừng, ghế nhỏ không có chỗ tựa lưng, mọi người ngồi không thoải mái."

"Nhưng mà cũng không thể đứng ăn cơm uống rượu được?!"

Lý Mính Hưu suy nghĩ một chút, lập tức đi đến chỗ của Dư Tễ Đan, ngồi xuống, mở hai tay nghiêng người về phía cô.

Dư Tễ Đan: "............???"

Anh...... Anh muốn làm gì đây?

"Lại đây ——" Lý Mính Hưu ý vị thâm trường nhìn Dư Tễ Đan cười cười, "Em ngồi trên người anh."

Cánh tay đang ôm bó hoa của Dư Tễ Đan nhịn không được run lên một chút.

Một vệt ửng hồng từ từ hiện lên trên mặt cô.

Tất cả mọi người ở đây đang nhìn cô ——

Cho dù trong lòng Dư Tễ Đan có trăm bề không muốn, cũng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, cô đặt bó hoa Lý Mính Hưu tặng trên quầy ở cửa, sau đó đi vài bước đến trước mặt Lý Mính Hưu.

Hai tay Lý Mính Hưu vẫn như cũ vẫn duy trì tư thế "mở ra", cười như không cười mà nhìn cô: "Đến đây nào ——"

Dư Tễ Đan đành phải chậm rãi ngồi xuống.

Giây tiếp theo, cánh tay Lý Mính Hưu liền không khách khí đặt ở bụng nhỏ của cô, dùng sức kéo một phát khiến mông cô cùng bụng của anh "thân mật tiếp xúc".

Các đồng nghiệp nam liên tiếp kính rượu Lý Mính Hưu.

Lý Mính Hưu đã quá quen với việc uống rượu xã giao này, từ khi anh còn rất nhỏ đã bắt đầu, "nâng chén" hay "cụng ly" gì đó trên cơ bản là bản năng, anh không chút ngại ngùng mà tiếp từng ly rượu một.

"Tốt!"

"Cạn ly!"

Tuy rằng các đồng nghiệp nam của Dư Tễ Đan đều là cảnh sát nhân dân, nhưng bọn họ cũng là đàn ông bình thường, bọn họ liền thích kiểu đàn ông đầy hào khí như Lý Mính Hưu!

Có đồng nghiệp nam kính rượu xong, hứng thú bừng bừng hỏi: "Anh Lý, anh mau nói cho chúng tôi xem làm sao anh theo đuổi được sở phó của chúng tôi? Không cho nói dựa vào khuôn mặt!"

"Tôi không phải đã nói rồi sao, là phải qua trăm ngàn cay đắng. Không có khả năng dựa vào khuôn mặt này, nếu Tễ Đan là cô gái chỉ nhìn đến nhan sắc, tôi đây sao còn phải dùng hao hết trăm cay ngàn đắng sao?"

"Kia kia kia...... Nếu sở phó khó theo đuổi như vậy, anh không nghĩ sẽ bỏ cuộc à?"

"Bỏ cuộc?"

Lý Mính Hưu nhẹ nhàng nở nụ cười.

Dư Tễ Đan hơi hơi cúi đầu —— cô ngồi trên người anh, hơi thở ấm áp của anh không ngừng phả vào tai và cổ, vừa ngứa vừa tê, giống như côn trùng nhỏ đang gặm cắn, khiến cho cảm xúc Dư Tễ Đan ngổn ngang!

"Một cô gái tốt như Tễ Đan, tình địch hết người này đến người khác, nếu tôi bỏ cuộc, quay đầu một cái, cô ấy bị người đàn ông khác cướp mất, không phải tôi đây hối hận đến chết sao?"

Trong nháy mắt, tiếng vỗ tay như sấm.

Những đồng nghiệp nữ xung quanh không hẹn mà gặp đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Dư Tễ Đan.

Nhưng cô không có tâm trạng quản mọi người xung quanh.

Lỗ tai càng ngày càng đỏ lên, trái tim đập thình thịch.

Bởi vì......

Ngoài mặt Lý Mính Hưu ra vẻ đạo mạo nói chuyện phiếm cùng các đồng nghiệp của cô, nhưng trên thực tế......

Đầu ngón tay anh thăm dò vào váy cô!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro