Chương 39: Vợ là dùng để [làm] gì đó?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

Dư Tễ Đan nhìn các đồng nghiệp xung quanh ——

Còn tốt còn tốt, tất cả mọi người đều chú ý đến Lý Mính Hưu, không có chú ý đến người đang ngồi trên Lý Mính Hưu là cô......

Đôi tay cô đặt dưới bàn, dễ dàng bắt được bàn tay đang làm xằng làm bậy dưới váy mình.

Cùng lúc đó, cô hơi quay đầu, khó chịu nhìn anh.

Lý Mính Hưu đang nói chuyện cùng người khác, thấy Dư Tễ Đan quay đầu nhìn mình, anh làm như không có việc gì mà nhẹ nhàng hỏi cô: "Làm sao vậy vợ ơi?"

Hay thật, còn có mặt mũi hỏi cô có làm sao không ...... Còn có mặt mũi gọi vợ??!!

Dư Tễ Đan nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt liếc Lý Mính Hưu: "Anh còn hỏi làm sao à?! Trong lòng anh phải tự biết chứ!!"

Lý Mính Hưu ngoài mặt cười như không cười nhìn cô, thật ra ở dưới bàn ——

Anh nắm lấy tay Dư Tễ Đan, mười ngón tay đan vào nhau, sau đó cầm tay cô, lại một lần nữa......

Thăm dò dưới váy cô!

Tất nhiên Dư Tễ Đan không muốn cùng Lý Mính Hưu ở dưới bàn giằng co một lần nữa, cuối cùng Lý Mính Hưu ngừng trêu chọc, giữ nguyên trạng thái "mười ngón tay đan vào nhau", đặt bàn tay của hai người trên bụng cô.

Dư Tễ Đan hung dữ trừng Lý Mính Hưu —— chỉ đơn giản là vì cô chưa hết giận hoàn toàn —— cô dùng trán đập vào mặt anh, thở hồng hộc thầm chửi ba chữ bên tai anh: "Lưu manh thối!"

Các đồng nghiệp trên bàn không biết không biết gì cả, tập thể trạng huống ngoại.

Họ không biết cặp vợ chồng mới cưới này vừa giằng co như thế nào dưới gầm bàn, càng không nghe được lời chửi thầm của Dư Tễ Đan

Họ chỉ có thể nhìn thấy Lý Mính Hưu cười ngọt ngào từ đầu đến cuối, còn Dư Tễ Đan thì thở phì phì —— trong mắt người ngoài đây căn bản chính là ân–ái!

Sau khi Dư Tễ Đan đập trán Lý Mính Hưu, các đồng nghiệp nam cười to một tiếng, thân là bọn họ cũng đồng cảm với anh, bất chấp Dư Tễ Đan là cấp trên của bọn họ, tự nhiên mà lên tiếng thay cho cánh đàn ông: "Sở phó! Để theo đuổi cô, anh Lý đã trải qua trăm cay ngàn đắng, thật vất vả mới ôm được mỹ nhân về, cô cũng đừng có bắt nạt anh ấy quá!"

"............ Tôi bắt nạt anh ấy?"

Dư Tễ Đan la lên một tiếng, sau đó bất mãn mà lẩm bẩm: "Anh ấy không bắt nạt tôi thì thôi chứ......"

Tưởng tượng đến cảnh vừa rồi anh thăm dò vào váy cô, khuôn mặt không khỏi ửng hồng.

Lúc sau có một đồng nghiệp nam kính rượu Lý Mính Hưu, hỏi: "Anh Lý, ngày thường hai người ở nhà nếu xảy ra tranh cãi, đều là anh xuống nước xin lỗi trước sao?"

Lý Mính Hưu cười cười, "Chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau. Nếu có bất đồng, khẳng định vợ là lớn nhất."

"Không cãi nhau?" Đừng nói đồng nghiệp nam, cả những đồng nghiệp nữ cũng ngạc nhiên, "Sao có thể?! Dư đại cảnh sát trước đây là cảnh sát hình sự, sau lại bị điều đến sở cảnh sát của chúng tôi, về mặt công tác phải gọi là sấm rền gió cuốn, còn có thể nói là một người cuồng công việc!"

Lý Mính Hưu tỏ vẻ không sao cả mà nhún vai: "Cô ấy nỗ lực thành công trong công việc, tôi cũng được thơm lây. Nhưng trong sinh hoạt thường ngày rất dịu dàng, là một cô gái rất tốt, làm sao có thể cãi nhau với tôi? Nếu khiến cho cô ấy cãi nhau với tôi, chắc chắn là tôi đã làm sai việc gì đó!"

Dư Tễ Đan quay đầu nhìn Lý Mính Hưu —— anh chớp mắt với cô, rồi lại nheo mắt cười.

Đồng nghiệp nam kia phá lên cười: "...... Giống như vừa rồi sao?"

"Vừa rồi?" Lý Mính Hưu cười như không cười mà nhìn Dư Tễ Đan, sau đó nghiêng người về phía trước, đặt cằm lên vai Dư Tễ Đan, cố ý phun hơi thở lên làn da cô, "Vừa rồi có thể tôi thật sự làm chuyện gì đó không thể tha......"

Vừa dứt câu, lỗ tai Dư Tễ Đan liền bắt đầu phiếm hồng.

Phương Gia Mai cùng bạn trai vẫn luôn không nói chuyện, chỉ là không ngừng nhìn từ trên xuống dưới cặp đôi mới cưới Lý Mính Hưu và Dư Tễ Đan nói chuyện tình cảm.

Nhưng điểm xuất phát của bọn họ hoàn toàn không giống nhau.

Phương Gia Mai chỉ đơn giản là khó chịu —— cô cho rằng chồng Dư Tễ Đan đúng như lời những nữ đồng nghiệp kia, vẻ ngoài "không có gì để khen", cho nên cô mới đặc biệt nhón chân mong chờ gặp mặt chồng Dư Tễ Đan. Nhưng không ngờ......

Chồng Dư Tễ Đan vừa xuất hiện, thậm chí có thể nói là một màn ra mắt rực rỡ.

Hơn nữa...... Cô nghĩ rằng chồng Dư Tễ Đan chẳng có gì ngoài ngoại hình, tốt xấu gì thì bạn trai mình cũng có địa vị xã hội hơn, nhưng bây giờ cô cũng nghi ngờ điểm này —— cho dù là từ cách nói năng hay cho đến khí chất, chồng Dư Tễ Đan nhìn thế nào cũng ra dáng một người thành đạt......

Về phần ông chủ nhỏ kia, tuy rằng anh và Phương Gia Mai không ai nói lời nào, nhưng ý tưởng của bọn họ không hẹn mà gặp ——

Sao anh lại cảm thấy chồng Dư Tễ Đan có vẻ quen mắt ......?

Anh vắt óc suy nghĩ nhưng đến cuối cùng vẫn không thể nhớ ra đó là ai, hoặc là đã gặp ở nơi nào đó?

Hơn nữa chỉ bằng vẻ ngoài của chồng Dư Tễ Đan, chắc chắn có gặp qua anh cũng không quên được —— nhưng bây giờ lại không nhớ rõ anh ta là ai, gặp lúc nào, ở đâu......

Thật kỳ lạ!

"Lý tiên sinh......" Ông chủ nhỏ nở nụ cười, "Tôi cảm thấy anh có chút quen mắt, giống như đã gặp ở đâu đó rồi, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"

Lý Mính Hưu hơi cau mày, giọng nói có chút xa cách: "Anh là......?"

"Ôi, quên giới thiệu với anh." Dư Tễ Đan liếc nhìn ông chủ nhỏ, lại quay đầu nhìn Lý Mính Hưu, "Vị kia bạn trai của Phương Gia Mai, đồng nghiệp của em."

"Ồ, chào anh ——"

Dù sao cũng là bạn trai của đồng nghiệp của Dư Tễ Đan, cứ cho là Lý Mính Hưu không muốn cho người ta thể diện, nhưng anh cần phải cho Dư Tễ Đan thể diện.

Sau khi bắt tay cùng ông chủ nhỏ, Lý Mính Hưu liền cười nói: "Thật xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta chưa từng gặp nhau, bởi vì tôi không có ấn tượng gì với anh."

Nói xong, Lý Mính Hưu liền không phản ứng gì với anh ta nữa.

Từ khi anh vừa vào cửa, anh liền chú ý đến vị "ông chủ nhỏ" này —— anh thật chán ghét ánh mắt cứ nhìn vào Dư Tễ Đan của vị này! Anh không trực tiếp tỏ thái độ đã là may rồi!!!

Dư Tễ Đan là vợ anh!

—— Vợ!! Của! Anh!

Vị kia là ai mà dám ngấp nghé vợ của anh?!

Buồn cười.

Khi Lý Mính Hưu đến, bữa tiệc đã gần kết thúc, và vì sự xuất hiện của anh nên mọi người đã ở lại một lúc.

Sau khi các đồng nghiệp nam cùng Lý Mính Hưu uống rượu xong, mọi người cùng nhau bàn về lần tụ tập tiếp theo.

"Mọi người ăn xong rồi phải không?" Ông chủ nhỏ hỏi.

Sau khi mọi người trả lời "OK", anh ta lên tiếng gọi: "Phục vụ!"

Phục vụ chờ ở cửa nghe tiếng gọi, lập tức đẩy cửa ra: "Tiên sinh, có việc gì không ạ?"

Ông chủ nhỏ đắc ý nói: "Thanh toán."

"Tiên sinh." Người phục vụ vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn, nhìn thoáng qua Lý Mính Hưu, "Vị Lý tiên sinh này lúc nãy đã thanh toán rồi ạ."

Ông chủ nhỏ kinh ngạc nhìn về phía Lý Mính Hưu ——

Không biết hai người Lý Mính Hưu và Dư Tễ Đan đang thì thầm cái gì, anh cứ hôn người đang ngồi trong lòng ngực hết lần này đến lần khác, từ lông mi đến chóp mũi, từ gương mặt đến môi, tất cả đều không buông tha —— thật sự là ngậm trong miệng thì sợ tan, đặt trong lòng bàn tay thì sợ rớt, không biết làm thế nào mới tốt.

Nghe người phục vụ nói, Dư Tễ Đan kinh ngạc nhìn anh ta, sau đó nhỏ giọng nói với Lý Mính Hưu: "Vậy lúc nãy anh không lên là vì chờ thanh toán hóa đơn sao?"

Lý Mính Hưu không chớp mắt nhìn Dư Tễ Đan, nhẹ nhàng hôn lên má cô, chỉ cười cười, không nói gì.

Các đồng nghiệp của Dư Tễ Đan không hẹn mà cùng mà hưng phấn:

"Oa! Anh rể Dư thật tốt!"

"Anh rể không chỉ đẹp trai mà còn hào phóng nữa!"

"Không hổ là người có thể kết hôn với Dư đại cảnh sát!"

Không chỉ Dư Tễ Đan xấu hổ muốn chết, Lý Mính Hưu cũng vội vàng xua tay: "Chỉ là thanh toán thôi, đừng tâng bốc tôi lên cao thế!"

Mọi người đứng lại hàn huyên vài câu, sau đó ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy.

Lý Mính Hưu cùng Dư Tễ Đan tay trong tay ra đến cửa, liền bị ông chủ nhỏ ở phía sau gọi lại.

Bên cạnh còn có Phương Gia Mai.

Anh ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Anh Lý, như vậy có hơi không tốt? Vốn dĩ đã nói lần này là tôi mời khách, như thế nào lại để Lý tiên sinh thanh toán? Anh cho tôi tên và số thẻ, tôi chuyển khoản trả lại cho anh."

Lý Mính Hưu hơi cau màu, nhưng cười ngay sau đó: "Này, chỉ là thanh toán một hóa đơn mà thôi, không có bao nhiêu, anh không cần phải cố chấp như thế được không?"

"............" Ông chủ nhỏ cũng thấy bản thân mình hơi cố chấp, anh ta nở nụ cười, "Anh Lý này, anh cùng Dư Tễ Đan có đồng ý bốn người chúng ta đến nơi khác ngồi nói chuyện không?"

"Cảm ơn anh đã mời, nhưng tôi và Tễ Đan đang muốn về nhà ——"

Nói xong, Lý Mính Hưu liền kéo tay Dư Tễ Đan tiếp tục đi ra ngoài.

"Anh Lý!"

Lý Mính Hưu lại cau mày, anh quay người lại, không mặn không nhạt mà liếc nhìn ông chủ nhỏ một cái, vẫy vẫy tay.

Ông chủ nhỏ: "............"

Anh ta thật sự chán ghét cái vẻ cao cao tại thượng của Lý Mính Hưu, đối phương chỉ tùy tiện vẫy tay một cái, anh ta liền cho rằng đối phương coi mình là chó mà vẫy.

Nhưng Lý Mính Hưu thật sự không có làm gì khác người, trước mặt Dư Tễ Đan cùng Phương Gia Mai, anh ta cũng không thể phát điên gì.

Không nể mặt sư thì cũng nể mặt Phật, ông chủ nhỏ đến gần, đứng bên cạnh Lý Mính Hưu, "Anh Lý, có việc gì sao?"

Lý Mính Hưu duỗi tay ôm lấy bả vai anh ta, dẫn anh ta bước xa vài bước, sau đó mỉm cười sửa cổ áo: "Tự quản lý ánh mắt của mình, cách xa vợ tôi một chút, nếu có lần nữa tôi sẽ cho anh biết thế nào là lợi hại!"

Nói xong, Lý Mính Hưu lại cười một chút.

Sau đó anh bỏ lại ông chủ nhỏ với vẻ mặt ngơ ngác, đi đến bên cạnh Dư Tễ Đan, dắt tay cô, hai người vai sóng vai rời đi.

***

Về đến nhà, Dư Tễ Đan vào phòng tắm, tắm rửa xong liền quay về phòng ngủ nằm trên giường.

Chờ đến khi Lý Mính Hưu hâm nóng sữa xong, mang vào phòng ngủ, mới vừa ngồi vào mép giường, Dư Tễ Đan liền lật người sang trừng mắt: "Sau này anh còn dám ở bên ngoài lén lút làm thế với em, xem em có đánh chết anh không! Hy vọng anh có thể hiểu rõ bốn chữ 'bạo lực gia đình' này!"

Lý Mính Hưu nhướng mày.

Làm em?

Anh đặt ly sữa lên tủ đầu giường, nghiên người xuống giường, một tay ôm chặt Dư Tễ Đan trong lòng, cắn cắn vành tai cô, đầy ác ý hỏi: "Anh làm là làm cái gì?"

Dư Tễ Đan giãy giụa vài cái không có kết quả, đành nằm trong lòng Lý Mính Hưu, hầm hực mà nói: "Tự anh biết anh đã làm cái gì!"

Giọng Lý Mính Hưu không biết có bao nhiêu vô tội: "Thật xin lỗi, vợ à, anh không rõ...... Em nói xem anh đã làm cái gì?"

Nói xong, đầu ngón tay anh di chuyển từ sau cổ Dư Tễ Đan, vuốt ve một đường dọc cột sống của cô ——

Một bên vuốt một bên hỏi: "Như thế này sao?"

Dư Tễ Đan giãy giụa vài cái, không ngừng lẩm bẩm.

Đầu ngón tay Lý Mính Hưu cuối cùng ngừng ở cuối eo Dư Tễ Đan —— chỉ cần xuống chút nữa, liền tiến vào "vùng nguy hiểm", anh ái muội cười một tiếng: "Chẳng lẽ là như thế này sao?"

"............" Dư Tễ Đan thẹn quá hóa giận mà cắn một cái vào cánh tay đang ôm mình, lớn tiếng mắng: "Anh không cần cứ tối ngày quấy rối em!"

"Hả?" Lý Mính Hưu nhẹ nhàng nhéo eo Dư Tễ Đan, hợp tình hợp lý nói, "Em đã là vợ của anh rồi, anh không quấy rối em thì quấy rối ai?"

Dư Tễ Đan giãy giụa, không ngừng đẩy ngực Lý Mính Hưu:

"Vợ không phải là để quấy rối!"

Lý Mính Hưu cười cười, hôn hôn bên tai Dư Tễ Đan, cố ý hạ giọng: "Bảo bối, vậy em nói xem ...... Vợ là dùng để làm gì?"

—— anh cố ý nhấn mạnh chữ "làm".

Dư Tễ Đan: "............"

"Bảo bối......"

Lý Mính Hưu chầm chậm hôn từ tai đến cổ cô.

"Để anh nói em biết, vợ là dùng để 【 làm 】 gì đó ——"

Một câu cô cũng không nói được.

Hiện tại cô xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng......

Bởi vì đầu ngón tay tên lưu manh thối tha Lý Mính Hưu kia đang du ngoạn xuống phía dưới!

Rõ ràng là anh phải dùng đến hành động thực tế để khai thông cho cô ——

Vợ là dùng để 【 làm 】 gì đó QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro