Chương 40: Bí mật dần bị bật mí (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

Thân thể Dư Tễ Đan đầu tiên là cứng đờ, sau đó cô ra sức giãy giụa:

"Đừng chạm vào em! Anh đừng chạm vào em!"

Động tác Lý Mính Hưu hơi chút dừng một chút, một bên hôn cổ Dư Tễ Đan, một bên nhẹ giọng nói: "Đừng sợ...... Bảo bối, đừng sợ ——"

"Em mới không sợ!"

Dư Tễ Đan hét to một tiếng, rốt cuộc xoay người từ trong lòng ngực Lý Mính Hưu, chân dài đảo qua, dùng sức đá một cái, trực tiếp đá Lý Mính Hưu đang dựa vào mép giường xuống ......

Lý Mính Hưu: "............"

Dù anh nghĩ rằng đêm "động phòng hoa chúc" Dư Tễ Đan có thể không dễ dàng thuận theo tự nhiên, ngọt ngọt ngào ngào, nhưng anh có mơ cũng không nghĩ đến —— cái cảnh tượng "bị vợ đá xuống giường" này lại xảy ra với mình......

Dư Tễ Đan ngồi ở trên giường, hít thở sâu, sau đó nhìn về vẻ mặt của Lý Mính Hưu, người vừa bị cô đá xuống giường.

Dư Tễ Đan: "............"

Lúc này cô mới ý thức được việc mình làm không đúng lắm.

Dù cho tâm hồn và thân thể cô chưa đủ sẵn sàng để chấp nhận anh, cô cũng không thể đá anh xuống giường ...... Tốt xấu gì thì bọn họ cũng đã lãnh chứng, là vợ chồng hợp pháp, danh chính ngôn thuận, anh có muốn đêm "động phòng hoa chúc" cũng không có gì là đáng trách.

Chính là......

Cô! Đá! Anh! Xuống! Giường!!

"............ Cái kia............"

Dư Tễ Đan xấu hổ mà ho nhẹ vài tiếng.

"Làm sao vậy?" Lý Mính Hưu đột nhiên cau mày, "Sao tự nhiên lại ho khan vậy? Em bị cảm lạnh sao? Hay cảm mạo?"

Lý Mính Hưu thình lình hỏi một chuỗi vấn đề, làm Dư Tễ Đan có hơi không thể hiểu được mà "............ A?" một tiếng.

Nhưng ngay sau đó, khóe môi cô run run ——

Anh thật sự đặt cô ở đầu quả tim, cho dù là một cái hắt hơi, một tiếng ho khan, giống như việc "quan tâm cô" cùng "yêu thương cô" là bản năng của mình.

Đây là chồng cô.

Sau đó...... Cô còn vô tình mà đá anh xuống giường......

"Mính Hưu......" Dư Tễ Đan cọ cọ mép giường, chậm rãi vươn tay về phía Lý Mính Hưu.

Lý Mính Hưu khó tin mà nhìn bàn tay đang duỗi đến trước mặt mình, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về đôi mắt Dư Tễ Đan.

Thấy Lý Mính Hưu chậm chạp không nắm tay mình, Dư Tễ Đan khẽ thở dài một tiếng, nghĩ nghĩ rồi nói: "Mính Hưu, em xin lỗi, em không nên đá anh xuống giường như vậy...... Vừa rồi em có hơi bị dọa một chút, đúng vậy, em biết chúng ta đã lãnh chứng, em ......"

"Đan Đan." Lý Mính Hưu vẫn không nhúc nhích mà ngồi ở trên sàn nhà, không chớp mắt nhìn chằm chằm Dư Tễ Đan, nhẹ giọng nói, "Em không cần giải thích nhiều như vậy, dù sao anh cũng đã là của em rồi, cả đời này đều là của em, cho nên không cần xin lỗi, không cần xin lỗi anh...... Hai người chúng ta, em thích thế nào thì thế nấy, chỉ cần em thoải mái, em hài lòng, em thích là được...... Hiểu không? Đan Đan, điều duy nhất anh quan tâm là em có hối hận hay không."

"Không có! Em không hối hận!" Dư Tễ Đan lập tức phủ định, lại vươn tay về phía Lý Mính Hưu, "Mính Hưu, em chỉ là chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, quá nhanh! Hai người chúng ta phát triển quá nhanh! Chúng ta mới vừa biết nhau hai ba ngày liền ở chung, cũng không trải qua giai đoạn hẹn hò, anh liền cầu hôn em, tuy rằng lúc ấy em từ chối, nhưng không đến nửa tháng sau, chúng ta liền trở thành vị hôn phu cùng vị hôn thê, sau đó lại nhanh chóng đi lãnh chứng...... Quá nhanh quá điên cuồng, em cảm thấy anh cần cho em một chút thời gian để bình tĩnh tiếp nhận việc này."

Lý Mính Hưu nhẹ nhàng cười, cầm lấy tay Dư Tễ Đan, từ sàn nhà ngồi lên mép giường, ôm chặt Dư Tễ Đan: "Tất nhiên có thể."

Hai người thân mật trò chuyện một hồi, cùng nhất trí.

Vì thế, "đêm tân hôn" cùng "đêm động phòng hoa chúc" của bọn họ liền trở thành "một đêm đắp chăn bông trò chuyện" ......

Sáng sớm hôm sau, Dư Tễ Đan tỉnh lại trên người Lý Mính Hưu —— tối cô ngủ rất không ngoan, cho nên biến thành tư thế ngủ trên ngực Lý Mính Hưu.

Đổi lại, giấc ngủ đêm qua rất ngon, cô còn mơ vài giấc mơ đẹp.

Thấy Dư Tễ Đan đã tỉnh, một cánh tay Lý Mính Hưu ôm cô, tay khác duỗi về phía tủ đầu giường, cầm lấy một viên kẹo màu xanh lục, nhanh tay mở giấy gói kẹo, nhẹ nhàng đút vào miệng Dư Tễ Đan còn đang mắt nhắm mắt mở.

Đồng thời nhẹ giọng hỏi: "Ngọt không?"

Kẹo đến miệng, Dư Tễ Đan ngậm vào, sau đó lập tức hít một hơi, mặt mũi nhăn lại, ai oán lẩm bẩm: "Chua quá chua quá......"

Lý Mính Hưu cau mày, mở giấy gói kẹo ra, nhìn đến ba chữ "hương táo xanh" 囧, thật đúng là mẹ nó toang rồi......

Anh vội vàng đặt giấy gói kẹo ở lòng bàn tay, đưa đến trước mặt Dư Tễ Đan: "Mau nhả ra ——"

Dư Tễ Đan lầm bầm một tiếng, tuy rằng cô không mở to mắt, nhưng vẫn có thể chính xác nhả viên kẹo vào lòng bàn tay Lý Mính Hưu.

Lý Mính Hưu bọc viên kẹo lại, ném qua một bên, lại cầm lên một viên kẹo màu trắng.

Dư Tễ Đan có chút giận dỗi —— mới sáng sớm, tâm trạng của cô vốn dĩ khá tốt, nhưng lại bị viên kẹo chua lòm kia của Lý Mính Hưu phá hủy, nhưng mà cảm xúc này cũng không kéo dài lâu lắm, bởi vì vài giây sau, cô lại được một viên kẹo khác lấp đầy.

Lý Mính Hưu một bên vuốt ve gương mặt Dư Tễ Đan, một bên cẩn thận hỏi: "Viên này có ngọt không?"

Dư Tễ Đan chép chép miệng, nhấm nháp một chút, căng mí mắt, lông mày, môi răng đều lộ ra ý cười, gật gật đầu, âm cuối cao lên: "Thật là ngọt ~"

Cô từ ngực Lý Mính Hưu leo xuống, ôm chặt cánh tay anh, hào phóng nở nụ cười thật tươi: "Thật ngọt! Mính Hưu, thật ngọt thật ngọt ~"

"Tất nhiên phải ngọt rồi!" Lý Mính Hưu ôm Dư Tễ Đan trong khuỷu tay, khẽ hôn gương mặt cô, "Em có biết không, kẹo em đang ăn là kẹo mừng của chúng ta đấy!"

Kẹo mừng......

Lý Mính Hưu nói hai chữ này xong, Dư Tễ Đan cảm giác kẹo trong miệng càng ngọt hơn ~

***

Mặc dù là ngày nghỉ, Dư Tễ Đan vẫn không lựa chọn ngủ nướng, mà cùng Lý Mính Hưu ngọt ngọt ngào ngào ăn sáng.

Hai người ăn sáng xong liền rời khỏi nhà, trước tiên đến nhà ông bà.

Quả nhiên chú hai chú ba của cô đều ở đó.

Dư Tễ Đan nhìn bọn họ, ấp úng, không biết nói như thế nào......

Rốt cuộc tốc độ "tiền trảm hậu tấu" của cô cùng Lý Mính Hưu nhanh ngoài dự đoán của mọi người.

Nhưng mặc kệ nói gì, dù cho là "hậu tấu", cô cũng phải đến "tấu" mới được.

Sau khi cô trình bày mọi viêc, chú hai trực tiếp bật dậy khỏi sofa, đôi mắt mở to, giọng nói như muốn làm rung chuyển trần nhà:

"Con nói cái gì?!!! Con vừa nói cái gì đó?!!!! Con cùng Lý Mính Hưu đã lãnh chứng???!!!!!"

"............" Dư Tễ Đan xấu hổ cười cười, "Chú hai, chú bình tĩnh một chút......"

Chú hai nổi trận lôi đình: "Mẹ nó con nói chú bình tĩnh là bình tĩnh thế nào!!!"

Dư Tễ Đan cũng biết lần này mình cũng quá điên rồi, không thể trách chú hai giận dữ, cô nhfin chú ba xin giúp đỡ.

Vẻ mặt chú ba nghiêm túc lạ thường: "Tễ Đan, con nói thật chứ? Hai đứa lãnh chứng rồi?"

Dư Tễ Đan gật gật đầu.

Chú hai vẫn đang la hét.

Chú ba trầm ngâm vài giây: "Anh hai, anh có thể bớt ồn ào không?"

"Chú ba chú nói cái gì?" Chú hai giận điên rồi, chỉ vào Dư Tễ Đan, "Chú cũng nghe rồi đấy, chú nhìn xem con bé này nó làm gì kìa? Nó thật sự điên rồi! Điên rồi chú biết không?! Là hoàn toàn bị cái tên Lý Mính Hưu kia bỏ bùa mê, thậm chí nó cũng không biết mình đang làm gì!"

Dư Tễ Đan đột nhiên nói: "Con biết, con biết bản thân mình đang làm gì."

"Con ——" Chú hai giơ tay lên.

Chú ba lập tức ngăn giữa Dư Tễ Đan và chú hai, "Anh hai anh làm gì vậy?! Một lời không hợp liền động tay động chân sao? Có chuyện liền không thể giải quyết đàng hoàng sao?"

"............" Chú hai nhìn chú ba, đột nhiên thở dài, có chút ảo não mà ngồi trở lại trên sô pha, "Chú ba, chú không thấy đáng sợ sao? Chú nhìn Tễ Đan bây giờ kìa? Nhìn bộ dạng bị ma quỷ ám của nó kìa! Có khác gì cô út của nó năm đó không?"

"............" Nghe chú hai nhắc đến cô út, Dư Tễ Đan nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Con với cô út sao có thể giống nhau? Chuyện của cô út là do bi kịch nhà giàu mà ra, mà Mính Hưu lại khong phải kẻ có tiền!"

Chú ba: "............"

Biết rõ bộ mặt chân thật của Lý Mính Hưu, trong lòng ông cảm thấy phức tạp.

Chú ba lầm bầm lầu bầu: "Được, chú cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, thật ra trong lòng con cũng đã thích cậu ta từ lâu, cậu ta đối với con cũng thành thật, chú ba chỉ có thể chúc hai đứa tân hôn vui vẻ, cả đời hạnh phúc."

"Không được! Tôi không đồng ý!!!" Chú hai lại bật dậy khỏi sofa, "Tễ Đan, con tỉnh táo lại đi! Tình yêu không thể chỉ nhìn mặt! Tên đàn ông này, trừ việc đẹp trai, còn gì tốt nữa? Vừa nghèo vừa lười! Tất nhiên Dư gia chúng ta cũng không giàu có gì, cá nhân chú cũng không kỳ thị người nghèo, nhưng nghèo không là vấn đề, mấu chốt là nó còn không có công việc! Chỉ biết ở nhà chờ con nuôi, đàn ông cái kiểu gì thế này?"

Dư Tễ Đan: "............"

Không còn lời gì để nói.

Tuy rằng cô thật sự không để bụng việc này, cô có sự nghiệp có tiền lương, cô cũng đã từng bày tỏ ý kiến ​​của mình, nhưng chú hai hiển nhiên không chấp nhận ý kiến ​​của cô.

"Tễ Đan." Chú ba muốn nói cũng không được, màn kịch của Lý đại thiếu làm thế nào ông cũng không dám phá đi, nhưng bởi vì ông là người thân của Dư Tễ Đan, vẫn tận tình khuyên bảo, "Con biết rõ Lý Mính Hưu không? Con biết cậu ta là người như thế nào không? Con vì xúc động nhất thời mà lấy cậu ta?"

Dư Tễ Đan không nói một lời, vẻ mặt bướng bỉnh, quật cường.

"Con phải suy nghĩ một việc, nếu có một ngày con phát hiện cậu ta che giấu gì đó, hoặc ở phương diện nào đó cậu ta vẫn luôn lừa gạt con, con có nghĩ mình sẽ suy sụp không? Có hối hận về quyết định ngày hôm nay hay không?"

Dư Tễ Đan cau màu: "Gạt con? Anh ấy như thế còn gạt con cái gì nữas?"

Dù có vắt hết óc suy nghĩ, cô cũng không nghĩ được Lý Mính Hưu sẽ lừa gạt mình việc gì —— giống như chú hai đã nói, Lý Mính Hưu rất nghèo, hiện tại ngoại trừ bản thân anh, sự ân cần của anh với cô, hoàn cảnh của anh không thể nào tệ hơn nữa......

Sao còn có thể lừa gạt cô gì nữa?

Cuối cùng lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, tan rã trong không vui.

Sau khi Dư Tễ Đan nói chuyện cùng hai chú, cuộc sống trở lại yên bình.

Dư Tễ Đan cũng không ghét bỏ Lý Mính Hưu "vừa nghèo vừa lười". Trên thực tế Lý Mính Hưu không hề lười biếng, so với trước khi kết hôn còn chăm sóc Dư Tễ Đan hơn, ở nhà cô luôn trong trạng thái lão Phật gia "áo đến thì duỗi tay, cơm đến thì há mồm" cũng như "chân không chạm đất, tay không dính nước".

Cho nên...... Ăn Lý Mính Hưu đút cho cô một quả nho, cô cảm giác vô cùng hạnh phúc.

Anh chồng này, gả không sai người ~!

***

Thời gian trôi nhanh như nước chảy.

Chú hai xem Dư Tễ Đan như con gái ruột, quan tâm đến cuộc sống sau này của cô, cho nên ông trực tiếp tìm Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu.

Ông đi thẳng vào vấn đề: "Lý Mính Hưu, Tễ Đan tuy là cháu tôi, nhưng không khác gì con gái, cho nên tôi không nghĩ cậu có thể làm con bé hạnh phúc, tôi không cho rằng một người đàn ông không nỗ lực làm việc có thể làm con bé hạnh phúc!"

Lý Mính Hưu liếc nhìn Dư Tễ Đan, anh nghĩ nghĩ: "Chú hai, con hiểu lời chú. Cẩn thận ngẫm lại, nếu tương lai con gái của con muốn gả cho một người đàn ông như vậy, con cũng sẽ không đồng ý."

Lời này của Lý Mính Hưu làm chú hai tương đối hài lòng.

"Cho nên, vì hạnh phúc của Tễ Đan, để chú đồng ý con, không để Tễ Đan ở giữa khó xử, con quyết định ra ngoài đi làm ——"

Chú hai gật gật đầu, không phải một hai ông muốn chia rẽ Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu, mục đích của ông chỉ là muốn Lý Mính Hưu ra ngoài làm việc kiếm tiền, đừng để cho mọi gánh nặng đều ở trên vai Dư Tễ Đan, còn cậu ta thì ở nhà ăn no chờ chết.

"Nếu không tìm được việc, chú có thể giúp con, em vợ chú vừa mở một cửa hàng đồ nướng BBQ, con có thể tạm thời qua đó phụ giúp."

Lý Mính Hưu: "............"

Cửa hàng đồ nướng BBQ là cái quỷ gì......

Chẳng lẽ bắt anh đi làm phục vụ, nướng thịt sao?

"............" Lý Mính Hưu khóe miệng giật giật, "Cảm ơn chú hai, nếu con thật sự không tìm được việc, liền nhờ chú hai giúp đỡ."

Chú hai vô cùng hài lòng.

Trên đường về nhà, Dư Tễ Đan có chút đau lòng kéo tay Lý Mính Hưu: "Thật sự anh muốn ra ngoài làm việc sao?"

Lý Mính Hưu trả lời: "Tất nhiên rồi, nếu anh không đi làm, chú hai em nhất định sẽ cướp em từ tay anh ——"

"Vậy anh muốn làm gì? Không được bán sắc đẹp nữa!"

"Xe đến trước núi ắt có đường." Lý Mính Hưu ôm lấy Dư Tễ Đan, cười nói: "Anh nhất định sẽ không bán nhan sắc nữa! Anh đã có vợ rồi......"

Dư Tễ Đan cười cười: "Thật sự không muốn thì anh có thể không đi. Ý kiến của chú hai cũng không phải là ý của em ......"

Lý Mính Hưu hôn hôn Dư Tễ Đan: "Không có việc gì, là anh nuôi em mới đúng."

Thực tế, anh đối việc "ra ngoài làm việc" chính là cầu mà không được.

Gần đây anh vừa mở một công ty mới ở Bắc Kinh, bởi vì muốn ở nhà chăm sóc Dư Tễ Đan, mọi công việc của công ty mới đều giao cho trợ lý đặc biệt xử lý.

Nhưng có rất nhiều điều quan trọng mà trợ lý đặc biệt của anh không rõ, và có quá nhiều vấn đề mà anh cần phải tự mình giải quyết.

Từ ngày đó trở đi, Lý Mính Hưu cùng ra ngoài làm việc với Dư Tễ Đan.

Để đóng tròn vai người "nghèo", Lý Mính Hưu nói với Dư Tễ Đan rằng anh đã tìm được một công việc dọn dẹp vệ sinh, và tất nhiên địa điểm làm việc chính là công ty của mình.

Dư Tễ Đan cùng anh đi tham quan công ty, là một công ty đàng hoàng, môi trường làm việc rất tốt, cô đành phải đồng ý cho Lý Mính Hưu đi làm.

***

Một ngày nọ, Dư Tễ Đan ra ngoài phá án.

Lý Mính Hưu ở công ty xử lý công việc, thư ký đột nhiên gõ cửa: "Ông chủ ——"

"Vào đi."

Thư ký đi vào: "Ông chủ, giám đốc Hồ đã trở lại, ở phòng khách lầu một chờ anh."

"Được, tôi qua ngay."

Phòng khách lầu một.

Lý Mính Hưu mới vừa bước vào, liền nhìn thấy một đống ngọc bích cùng một chiếc bình trên bàn trà.

Giám đốc Hồ vẻ mặt nịnh nọt bước qua: "Ông chủ, anh đến xem ngọc bích này, còn có chiếc bình cổ tôi khó khăn lắm mới tìm được."

Lý Mính Hưu mặt không biểu cảm đi vào, đi đến sofa, mới vừa ngồi xuống, di động liền đổ chuông.

—— "Vợ"

Vừa thấy nhìn thấy tên người gọi, vẻ mặt của anh lập tức trở nên dịu dàng một chút.

Thay đổi này làm giám đốc Hồ ở đối diện sợ hãi.

"Alo?"

Giọng anh còn nhẹ nhàng hơn vẻ mặt.

Giám đốc Hồ: Σ( ° △°|||)︴ mẹ nó ông chủ uống lộn thuốc rồi sao?

"Mính Hưu, hôm nay em xong việc sớm, vừa lúc đi ngang qua công ty anh, em đến thăm anh ~"

Lý Mính Hưu lập tức từ trên sô pha đứng lên: "Em...... Em đến công ty?"

"Đúng vậy, em đã đến đại sảnh lầu một." Giọng Dư Tễ Đan có chút bối rối, "Đại sảnh ở đây lớn như vậy, anh đang ở đâu? Em nên đi hướng nào đây? Là hướng bên trái phải không?"

Lý Mính Hưu buông di động, nghe ngóng, dường như anh có thể thấy tiếng Dư Tễ Đan cùng tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Anh lại nghe điện thoại, vừa lúc nghe được Dư Tễ Đan đang nói: "Hừ! Anh không nói em biết chứ gì? Em liền có cách —— chào anh, tôi đến tìm Lý Mính Hưu, xin hỏi anh có biết Lý Mính Hưu không"

Lý Mính Hưu có thể nghe được người bên cạnh trả lời: "Tất nhiên biết!"

"Tốt tốt, cho hỏi bình thường anh ấy làm việc ở đâu? Bây giờ anh ấy đang ở đâu anh biết không?"

"............" Người nọ do dự một chút, hỏi: "Cô là ai? Cô có hẹn trước chưa?"

Dư Tễ Đan đúng sự thật trả lời: "Tôi là vợ anh ấy."

"............" Người nọ rõ ràng kinh ngạc, sau đó ngơ ngác trả lời, "Anh ấy anh ấy...... Anh ấy ở phòng khách."

"Được." Dư Tễ Đan cười hì hì nói vào điện thoại, "Mính Hưu, em biết anh ở đâu rồi, phòng p khách đúng không, xem em đi tìm anh này ——"

Lý Mính Hưu: "............"

Anh ngơ ngác buông di động.

Giám đốc Hồ đứng lên, thử thăm dò hỏi: "Ông chủ?"

Lý Mính Hưu âm u nói: "Đừng gọi tôi là ông chủ!"

Giám đốc Hồ: "............"

Tôi đã làm sai chuyện gì QAQ

"—— Mính Hưu? Mính Hưu?"

Lý Mính Hưu đã có thể nghe được giọng Dư Tễ Đan.

Làm sao bây giờ?!

Anh nói với cô anh làm nhân viên vệ sinh ......

Giám đốc Hồ thấy Lý Mính Hưu không phản ứng, liền tiếp tục nói: "Ông chủ, anh xem ngọc bích này ——"

Lý Mính Hưu ra lệnh: "Đập vỡ!"

Giám đốc Hồ không rõ lý do mà "Hả?" một tiếng.

"Không nghe tôi nói sao? Tôi nói cậu đập vỡ! Đập vỡ hết cho tôi!"

Giám đốc Hồ: Không biết làm sao.jpg

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro