Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 12

Edit: Xay

Hai năm rèn luyện được Hiên Viên Niệm Nhân xin phép sửa đổi thành năm năm, vì tránh để bản thân thay đổi chủ ý, năm năm này hắn chưa một lần trở lại hoàng thành, hắn rất sợ mình vừa nhìn thấy Hiên Viên Niệm đều đem tất cả vứt bỏ. Bất quá hắn kiên trì mỗi ngày đều viết cho Hiên Viên Niệm một bức thư, mà Hiên Viên Niệm cũng vì hoàng huynh mình yêu thích nhất mà học hội viết thư. [ chời ơi cứ ngỡ đây là huynh đệ văn !!! ]

Mỗi ngày sau khi ăn tối liền chạy đến thư phòng, trên bàn vẽ vẽ viết viết, không hiểu gì liền hỏi phụ hoàng ở bên cạnh.

Chính là đêm nay lại không cùng phụ hoàng học chữ, ghé vào Thiên Lộ cung, ở trên thảm chơi đùa cùng con mèo, con mèo này là của Tứ công chúa Hiên Viên Niệm Ái nuôi, tên gọi Tôn nhi, ánh mắt trừng lớn cùng Hiên Viên Niệm, ai cũng không muốn là người đầu tiên thỏa hiệp. Ngồi ở trên ghế thêu túi hương, Hiên Viên Niệm Ái rất là rộng lòng để mèo nhỏ cùng Hiên Viên Niệm chơi đùa. Hiên Viên Niệm sợ nóng, phụ hoàng liền tìm tuyệt thế hàn ngọc làm quà sinh nhật thứ năm cho hắn, nhưng hắn lại không thích đeo trên cổ, Hiên Viên Niệm Ái nghĩ ra chủ ý, để ở trong túi hương cho hắn đeo ở bên hông. Ngày hôm qua nhìn thấy túi hương đã sắp bị mài mòn, liền nhân dịp hai ngày này thêu cho hắn một cái túi hương mới.

"Hoàng tỷ, khi nào hoàng huynh mới có thể trở về? Hoàng huynh thật chậm nga~" Chu chu miệng vừa định hôn tiểu miêu một cái liền đã bị Kiến An đứng một bên ngăn cản.

"Ô uy, chủ tử của ta, cái này vạn lần không được a!" Kiến An tiến lên, ôm lấy mèo nhỏ vào trong tay, loại chuyện này đối với mèo nhỏ đã thành thói quen, không như lần đầu một móng vuốt cào thương Kiến An.

Bất mãn.

"Mèo nhỏ rất sạch sẽ ~" hành vi cử chỉ không giống như một hoàng tử tám tuổi, tính tình như vậy đều do mọi người nuông chiều mà ra. Đáng yêu là vũ khí của hắn, giả bộ manh là bản lĩnh của hắn, dựa vào gương mặt xinh đẹp đáng yêu cũng làm người khác yêu thích, ngay cả hậu cung phi tần, hoàng huynh cùng hoàng tỷ trong lòng đều vô cùng thương yêu, chứ nói gì đến cung tỳ,thị vệ.

"Thập tam hoàng tử, giả bộ manh cũng không hữu dụng đâu, không thể chính là không thể." Tuyệt đối không thể mềm lòng, đây chính là bẫy, tuyệt đối không được nhìn vào mắt tiểu hoàng tử.

Đáng tiếc là hết thảy đã muộn, Hiên Viên Niệm nhìn mèo nhỏ đáng yêu, lại dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Kiến An, đôi mắt như sắp ngập nước. Điềm đạm đáng yêu vô cùng...

"Kia.." Kiến An thái độ bắt đầu dao động, tay ôm mèo nhỏ đặt giữa không trung, không biết nên đưa hay không.

"Không thể!" Hiên Viên Niệm Ái tính ra là người nghiêm khắc nhất trong mọi người. Bất quá đây cũng không phải là nàng nguyện ý, ai cũng không chịu làm phản diện, nên chỉ có thể là nàng. Nghĩ đến đây nàng liền cảm thấy ủy khuất.

"Kiến An, đem con mèo nhỏ ôm đi, tiện thể đem nước lại đây cho Thập tam hoàng đệ rửa tay."

Kiến An thập phần bội phục Tứ công chúa, hắn cảm thấy Tứ công chúa trời sinh đã có quyết đoán, có thể chế trụ được người như Thập tam hoàng tử. Ôm mèo nhỏ nhanh chóng lui ra ngoài, tiện thể gọi người mang nước nóng đến.

Ánh mắt điềm đạm đáng yêu mở to, ngập nước nhìn Hiên Viên Niệm Ái, cái mũi nhỏ đỏ ửng, nức nở mà khịt khịt.

"Giả bộ cũng vô dụng. Nếu Nhị hoàng huynh ở đây huynh ấy nhất định cũng sẽ làm như vậy, hơn nữa so với ta còn quyết đoán hơn, nói không chừng ngày mai đệ chẳng còn thấy bóng dáng của nó đâu." Uy hiếp cộng thêm đe dọa, Hiên Viên Niệm Ái lại bất đắc dĩ nghĩ một đằng nói một nẻo. Xoay người, không để ý tới Hiên Viên Niệm Ái.

"Hoàng tỷ, xấu!"

Bởi vì Hiên Viên Niệm không còn viết thư, nên Hiên Viên Tuyệt một mình trong thư phòng phê một đống tấu chương mà một ngày dài như một năm. Không chỉ một lần thở dài, ở bên ngoài thị vệ cũng nhàm chán vô cùng. Bọn hắn đều hy vọng Thập tam hoàng tử có thể đến, chỉ cần nghe được thanh âm non nớt kia tâm tình liền vui vẻ, tinh lực dồi dào, giống như là được sống lại.

"Thói quen, là một chuyện rất đáng sợ" Hiên Viên tuyệt không hề do dự nói ra một câu, trước mặt bày biện ba chồng tấu chương, một chồng chưa phê, một chồng đã phê, còn lại một chồng phải đợi người nào đó hỗ trợ mới có thể hoàn thành.

Ngũ hoàng tử Hiên Viên Niệm Nghĩa cùng Lục hoàng tử Hiên Viên Niệm Lễ là một đôi song sinh, hai người đều học rộng tài cao giốngThái phi, làm thơ vẽ tranh không gì là không biết, tuy nhiên võ học lại rất kém, ngay cả cơ bản nhất là bắn tên cũng học không xong.

Mỗi lần nhắc tới chuyện này Hiên Viên Tuyệt đều cảm thấy đau đầu, rõ ràng là không biết võ, lại mê võ, thì hắn nên đánh giá thế nào.

Ném ra doạnh trại để luyện coi như xong, nhưng Hiên Viên Tuyệt lại để hai người bọn hắn đi tìm hiểu cuộc sống bách tính, cũng để ngầm điều quan chức địa phương có thu thêm thuế không, đối với quản lý dân chúng, phải công chính liêm minh. Qua hai năm ngắn ngủi, hai huynh đệ không phụ mong đợi của mọi người, bắt được không ít "chuột đen", đồng thời đem đề cử thêm nhân tài, hy vọng có thể chân chính tìm ra quan chức có tâm vì dân vì quốc.

Đối với thành tích của bọn hắn, Hiên Viên Tuyệt quả nhiên hài lòng, hai huynh đệ bọn họ so với đại hoàng huynh còn tốt hơn nhiều.

Đây cũng không phải nói Hiên Viên Niệm Khoan yếu kém, chính là hắn tính giết chóc quá mạnh mẽ, thủ đoạn tàn nhẫn, trấn áp được bạo dân, lại mất đi lòng dân. Dù sao mấy trăm năm qua, các dân chúng đã hình thành thói quen cuộc sống an nhàn, đối với chuyện nhận thức sự tàn nhẫn cũng giảm bớt.

- Thứ tự các huynh muội nhà Hiên viên

1.Hiên Viên Niệm Khoan

2.Hiên Viên Niệm Nhân

Anh 3 con Mai tài tử chưa biết tên
4.Hiên Viên Niệm Ái ( công chúa )

5.Hiên Viên Niệm Nghĩa

6.Hiên Viên Niệm Lễ

13. Hiên Viên Niệm ( boss baby :)) )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro