Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 13

Edit: Xay

"Phụ hoàng, nếu là nhớ Thập tam hoàng đệ thì có thể đến Thiên Lộ cung." Hiên Viên Niệm Nghĩa cùng Hiên Viên Niệm Lễ kỳ thật cũng muốn đi xem Hiên Viên Niệm một chút, một ngày không thấy, như cách ba thu.

Hai ngày nay hai người luôn ở trong cung sắp xếp đủ loại tư liệu, thỉnh thoảng hỏi thăm ý kiến phụ hoàng, có đôi khi giống như bây giờ vậy, đợi một lần hai ba canh giờ. Bởi vậy, bọn hắn cũng biết, mỗi tối Thập tam hoàng đệ Hiên Viên Niệm cũng sẽ đến chỗ này tập viết thư gửi đi đến nơi xa cho Nhị hoàng huynh Hiên Viên Niệm Nhân.

"Trẫm hiện tại chưa muốn đi, nếu các ngươi muốn, thì cứ đi đi."

"Vậy nhi thần cáo lui." Hai người chờ chỉ có câu này. Tư liệu sớm đã chỉnh lý hoàn chỉnh để một bên, một khi được cho phép liền giống như con thỏ nhanh chóng nhảy ra ngoài.

Song thỏ chạy đi, như đang muốn phân thắng thua.

A, hai thằng nhãi này! Hiên Viên Tuyệt hận không thể bắt lấy hai tên kia, không cho đi.

Nhưng.. Ai, ai bảo hắn là hoàng đế chứ.

Hiên Viên Niệm từ năm ba tuổi lớn lên, Nam Bất Yếm cũng bắt đầu chú ý đến đứa nhỏ này, hắn phát hiện, năng lực tiên tri của Hiên Viên Niệm so với hắn còn vượt xa hơn, hơn nữa còn không tiêu hao linh lực, có thể nói linh lực của Hiên Viên Niệm như biển cả, khó có thể tiêu hao.

Trong ba năm hắn không ngừng kiểm tra quan sát, đã chứng minh được rằng hắn đoán đúng. Đem chuyện này thẳng thắn nói cho Hiên Viên Tuyệt cùng Thượng Quan Địch Lộ, lúc đầu bọn họ không tin, nhưng sau khi hắn từ từ phân tích bọn hắn liền có chút dao động.

Một thời gian sau cuối cùng hai người bọn họ cũng tin tưởng lời Nam Bất Yếm. Ai bảo mỗi lần Nam Bất Yếm tiên tri ra kết quả nào thì Hiên Viên Niệm cũng điều nói ra được, thậm chí so với Nam Bất Yếm còn chính xác hơn.

Qua năm năm, từ một hài tử ba tuổi đã thành tám tuổi, nhưng Hiên Viên Niệm tính cách một chút cũng không thay đổi, vẫn tinh nghịch, đáng yêu. Thế nhưng hắn dù không ai dạy, qua tìm tòi cũng có thể rút ra được một số tri thức, người khác vừa nói qua hắn liền có thể lập lại không sót một chữ, có thể nói là kỳ tài.

Vì thế, mẫu phi của Hiên Viên Niệm thường xuyên tới lui tàng thư các và Thiên Lộ cung, mặc kệ là sách gì, ba đến năm ngày đổi mới một lần. Hiên Viên Niệm cũng không soi sét, có cái gì liền xem cái đó. Bất quá thời gian hắn chơi đùa nhiều hơn, chơi cả ngày, xem chỉ nửa canh giờ.

"Niệm Niệm, nói cho Bất Yếm biết, ngươi cùng hoàng huynh viết thư lần này có nhắc đến ta hay không?" Mới vừa ăn khuya xong, Hiên Viên Niệm nhìn sang hướng Đông ngắm trăng. Khóe miệng cong cong tươi cười tựa vầng nguyệt trên cao, gặp người liền cười, cứ như là chưa từng trải qua khó khăn đau buồn, một người hạnh phúc vô cùng.

Đình viện Thiên Lộ cung xinh đẹp dị thường, cho dù là trong đêm đen cũng có thể chứng kiến hoa lá lay động, hương thơm tỏa đi khắp chốn, khiến cho người khác thoải mái không thôi.

Lộ phi phát hiện, Nam Bất Yếm đối với con trai Hiên Viên Niệm Nhân của nàng chấp nhất vô cùng, nàng từng bí mật hỏi qua hắn là có phải Hiên Viên Niệm Nhân là người tiên duyên tiền định của hắn hay không, kết quả hắn nói tiên tri thế nào cũng không thể biết được bạn lữ của mình, làm hại nàng khẩn trương một hồi. Ngay cả chính nàng cũng không biết, nàng vừa hy vọng bọn họ có thể ở cùng một chỗ, lại không hy vọng bọn họ có thể ở cùng một chỗ.

Sau nàng lại đến hỏi Hiên Viên Niệm, kết quả là Hiên Viên Niệm bỏ qua không muốn nói.

Chớp chớp hai mắt sau lại trừng mắt nhìn Nam Bất Yếm, nghịch ngợm hô "Không nói cho ngươi!."

"Niệm Niệm, van cầu ngươi, nói cho ta biết đi, xem như ta đáng thương mà nói được không." Đưa tay bắt lấy móng vuốt mập mạp của Hiên Viên Niệm, Nam Bất Yếm biểu hiện dị thường đáng thương.

Ánh trăng trên trời cong cong nép sau vầng mây, trộm nhìn xuống mà cười, cũng không biết là đang nghĩ cái gì mà cười.

"Ngũ hoàng huynh cùng Lục hoàng huynh muốn đến đây." Nói ra một câu không đúng chuyện, Hiên Viên Niệm dùng một tay khác cầm lấy tuyết lê nhét vào miệng Nam Bất Yếm, sau đó khanh khách cười không ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro