Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14

Edit: Xay

Biểu tình kinh ngạc trên mặt Nam Bất Yếm có tính giải trí vô cùng, ngay cả cung tỳ hầu hạ đứng một bên cũng không nhịn được che miệng cười trộm. Hai lông mày cao thấp không đều nhua thật sự là buồn cười vô cùng.

"Hừ! Các ngươi đều khi dễ ta!." Quay đầu về phía của Thiên Lộ cung, Nam Bất Yếm lớn tiếng hô

"Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, các ngươi mau tới xem Thập tam hoàng đệ của các ngươi đi, lúc nào cũng khi dễ lão nhân cô độc này đây!"

Còn chưa đến cửa Thiên Lộ cung, đã nghe tiếng la của Nam Bất Yếm gọi bọn hắn, dọa cho hạ nhân đi theo sợ ngây người, dù sao bọn hắn cũng tình cờ ghé qua, cũng không có chuyện gì. Bất quá nghĩ một chút, Thiên sư là người có thể tiên tri, biết bọn hắn đến cũng không có gì kỳ quái.

"Thiên sư, ngươi cầu cứu lầm người rồi, cả hoàng cung trừ bỏ ta ai ai cũng ghi nợ Thập tam hoàng đệ. Hoặc là, ngươi có thể thử cầu cứu chỗ Nhị hoàng huynh, Thập tam hoàng đệ vô cùng kính nể Nhị hoàng huynh nha."

Sân bàn bên ngoài chỉ có một băng ghế đá, không đủ ngồi, bèn gọi nha hoàn bên cạnh Tử Yên, phân phó nàng vào trong lấy thêm ghế.

"Đừng nhìn ta, ta cũng cảm thấy người cầu cứu sai đối tượng rồi, ta cũng không có cách với tiểu tử đó."

"Hừ! Đều do ngươi cưng chìu mà thành!"

"Cũng không phải một mình ta, ngươi cũng là một trong số đó, đừng hòng thoái thoát trách nhiệm." Thượng Quan Địch Lộ nắm lấy quả táo trên bàn, nhanh tay ném qua Nam Bất Yếm. Tay ngăn lại, Nam Bất Yếm ngửa thân mình ra sau "Loại chuyện này sẽ không có lần thứ hai, quan trọng nhất là, ngươi không phải Niệm Niệm."

Tử Yên tay chân nhanh nhẹn, lúc Hiên Viên Niệm Nghĩa cùng Hiên Viên Niệm Lễ vào đến cũng vừa vặn đem đủ ghế ra.

"Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, thỉnh!"

Hai người gật gật đầu, thật sự muốn ngồi ở hai bên Hiên Viên Niệm. Kết quả, bọn hắn thành công. Nam Bất Yếm lại càng oan ức, nghiên đầu sang một bên nhắm mắt làm ngơ. Hiên Viên Niệm theo ghế ngọc trượt xuống, chạy đến trước mặt Nam Bất Yếm "Bất Yếm, đừng buồn, ta là hay nói đùa."

"Hừ! Đừng làm ra cái bộ dáng này, vừa đánh vừa xoa, ta không cần." Rõ ràng là đã ba mươi hai tuổi, lại học hài tử chu chu cái miệng nhỏ nhắn, hành vi cử chỉ không khác gì đứa trẻ.

Ha ha, ở cùng một chỗ với Hiên Viên Niệm lâu ngày nên đã bị đồng hóa, thật sự là rất.. Nghĩ nghĩ, vẫn là không nên cười, dù sao mình so với Nam Bất Yếm cũng không tốt hơn bao nhiêu.

"Bất Yếm mặt thối thối, hoàng huynh không thích. Ta sẽ nói cho hoàng huynh, Bất Yếm không để ý tới ta." Nhìn ra trêu chọc không thành, Hiên Viên Niệm thông minh liền thay đổi chiến lược "Bất Yếm Bất Yếm, ta có chuyện này hay lắm muốn kể cho ngươi, ngươi nghe xong sẽ hết giận nha~"

Hiên Viên Niệm cố gắng làm ra bộ dáng đáng yêu, nhưng trong lòng Nam Bất Yếm yêu thích nhất lại là Hiên Viên Niệm Nhân. Hai người đặt lên bàn cân, trọng lượng của Hiên Viên Niệm Nhân nặng hơn là rõ ràng.

Nam Bất Yếm gật đầu.

"Hoàng huynh là có nhắc tới ngươi~"

Nghe được câu này, ánh mắt Nam Bất Yếm lập tức sáng lên, so với dạ minh châu còn chói mắt hơn.

Thật sự là tìm chết. Trong lòng mọi người chậm rãi đếm ngược.

"Hoàng huynh nói với ta không được chơi với Bất Yếm, nói là Bất Yếm sẽ dạy hư ta, còn nói Bất Yếm sẽ chiếm tiện nghi ta. Hoàng huynh còn nói, Bất Yếm đầu toàn ý nghĩ đen tối, vô lại, không biết thương hương tiếc ngọc với nữ tử, mà còn có thể động tay động chân với nam nhân. Còn nữa, huynh ấy ngày ngày cầu nguyện "đệ đệ" của Bất Yếm lở loét mưng mủ, để không gây tai họa nhân gian. Hoàng huynh còn nói...."

Hiên Viên Niệm đếm đầu ngón tay, trong lời nói đều tính hết lên đầu hoàng huynh, biểu tình ngây thơ trong mắt Nam Bất Yếm cũng dị thường dữ tợn.

Che hai tai trốn tránh sự thật, Nam Bất Yếm mãnh liệt lắc đầu "Đừng nói, đừng nói nữa, lòng ta tan nát rồi."

Thật quá chuẩn, đếm thầm đến gần hết thời gian Nam Bất Yếm cũng hoàn toàn sụp đổ.

Hiên Viên Niệm Nghĩa cùng Hiên Viên Niệm Lễ nhịn cười, đến khó chịu, cuối cùng khi Hiên Viên Niệm hỏi lại thì chịu không nổi bật cười ha hả.

"Ngũ hoàng huynh, Lục hoàng huynh, vì cái gì hoàng huynh lại nguyền rủa Nam Bất Yếm đệ đệ lở loét mưng mủ ạ? Đệ đệ Bất Yếm đắc tội qua hoàng huynh sao? Còn có, không phải Bất Yếm không có đệ đệ sao?" [=)))))]

Ngay cả trẻ người non dạ như Hiên Viên Niệm Ái còn hiểu đây là ý gì, lập tức cùng mẫu phi bật cười. Một bên thị vệ trong lòng thầm thắp cho thiên sư Nam Bất Yếm một nhén nhan.

"Thương thiên a --"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro