Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9

Edit: Xay

Cứ như vậy, Hiên Viên Niệm dưới sự mong chờ của bao nhiêu người dần dần chuyển biến khá hơn. Giờ đây đã có thể nghịch ngợm chạy tới lui trên mặt đất, đáng yêu vô cùng, còn biết làm nũng, cho nên mọi người sẽ vì sự đáng yêu đó mà tha lỗi, khiến cho hắn càng thêm tinh nghịch.

Ngồi dưới đất chơi với mèo con, Hiên Viên Niệm khanh khách cười không ngừng, không sợ nó sẽ cào bị thương, mà Hiên Viên Niệm Ái bên cạnh đang lo muốn chết, nàng chỉ là muốn cho hoàng đệ nhìn một chút mèo con mới được tặng, ai biết hai người (trong lời nói con mèo cũng được coi như người) mới gặp đã quấn nhau, cứ như vậy ngồi trên cỏ chơi đùa.

"Thập tam hoàng đệ, coi như hoàng tỷ xin ngươi được không, đừng chơi với nó nữa, lỡ không cẩn thận cào thương ngươi thì hoàng tỷ biết phải làm sao bây giờ.?" Bất luận là phụ hoàng hay mẫu phi, đều vô vàn yêu thương hoàng đệ, rất sợ hắn chịu một chút tổn thương, nếu vì nguyên nhân này mà hại hoàng đệ bị thương, chép sách là chuyện nhỏ, lỡ như bị cấm gặp hoàng đệ thì nguy.

Xa xa nghe thấy tiếng hoàng muội cầu xin, Hiên Viên Niệm Nhân vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy hoàng đệ đang chơi đùa với mèo con, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Thấy Hiên Viên Niệm Nhân giống như được cứu vậy, Hiên Viên Niệm Ái nắm lấy tay hắn "Nhị hoàng huynh, làm sao bây giờ, hoàng đệ không chịu rời con mèo kia."

"Không phải đã nói muội không được đem động vật tới sao?"

"Nhưng mà...Nhưng mà Yên Tử nói cho muội biết hôm nay hoàng đệ không vui, muội nghĩ hắn nhìn thấy mèo nhỏ sẽ vui vẻ lại, cho nên muội..." Hiên Viên Niệm Ái cũng cảm thấy mình làm vậy là sai, nàng không nên mang mèo tới.

Bất luận là đệ đệ hay muội muội đều là người Hiên Viên Niệm Nhân yêu thương, người nào cũng đau lòng không bỏ thôi. Nhìn thấy hoàng muội tự trách, Hiên Viên Niệm Nhân cũng không tức giận thêm nữa "Quên đi, đây không phải lỗi của muội."

Tiến lên phía trước, Hiên Viên Niệm Nhân ngồi xổm xuống trước mặt Hiên Viên Niệm, điều chỉnh người một chút để cho hoàng đệ không cần ngẩng đầu lên cao cũng nhìn thấy được.

"Niệm Niệm, đem mèo đưa cho ca ca được không? Ca ca mang đệ đi ăn bánh Vân Hương." Duỗi tay ra muốn tiếp nhận con mèo. Thế nhưng Hiên Viên Niệm chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một chút, sau lại lắc đầu ý không chịu, còn sợ hãi Hiên Viên Niệm Nhân sẽ mang mèo nhỏ đi mà ra sức ôm vào lòng.

Hai tay tiếp tục vươn tới một tấc.

Hai mắt trừng to, một tay chống đỡ, lui về phía sau từng chút.

Hành động này thật sự làm hắn nhịn không nổi mà đau lòng, trong mắt lóe lên cưng chìu cùng bi thương, khác nhìn qua thì khó biết được.

Không thích, thật sự không thích, không thích bộ dáng không vui của "Quả Quả". Khóe miệng cong cong, Hiên Viên Niệm không tự chủ tăng thêm lực trên tay, mèo nhỏ trong lòng lập tức dựng lông, giãy dụa. Hiên Viên Niệm buông tay, mèo nhỏ được thả ra nhanh chóng chạy đi, Hiên Viên Niệm Ái kêu người mau đuổi theo bắt nó ôm đi.

"Quả Quả, không thích, không thích..." Hiên Viên Niệm bước tới vài bước, tay nhỏ sờ mặt Hiên Viên Niệm Nhân.

Thế nhưng lúc này Hiên Viên Niệm Nhân không chú ý lắm, hắn chỉ mơ hồ nghe hoàng đệ đang bảo không thích hắn. Như thế nào có thể như vậy, thật sự đau lòng, đau lòng vô cùng.

"Sờ sờ, không đau, không đau. Phù phù." đứng lên ôm lấy đầu Hiên Viên Niệm Nhân, Hiên Viên Niệm trong đầu chỉ nghĩ là không được để cho "Quả Quả" không vui.

Ngẩng đầu đầy kinh ngạc, hắn vừa nghe được cái gì?

Ngôn ngữ không rõ ràng là một vấn đề lớn, ha, không đúng, không phải là ngôn ngữ không rõ ràng. Chỉ có thể nói lúc này là hồn Hiên Viên Niệm Nhân đi vắng.

Để nha hoàn Yên Tử ôm mèo đi, lúc sau Hiên Viên Niệm Ái cũng đến bên hoàng huynh hoàng đệ, vừa lúc nghe được đối thoại của bọn hắn liền xì một tiếng bật cười "Hoàng huynh, Thập tam hoàng đệ không phải nói không thích huynh, mà là không thích bộ dạng không vui của huynh. Có phải hay không, hoàng đệ?"

Nghe được hai chữ không vui này, Hiên Viên Niệm càng phản ứng cường liệt.

"Không vui, không thích. Không vui, ghét ghét. Quả Quả, cười~"

Sau khi hóa giải hiểu lầm, Hiên Viên Niệm Nhân âm thầm cảm thấy mình không đủ bình tĩnh, quyết định sau này phải học tập nhiều hơn ở phương diện này. Ôm lấy Hiên Viên Niệm, Hiên Viên Niêm Nhân nở nụ cười, đem bàn tay nho nhỏ đưa lên miệng cắn nhẹ, mặc kệ bàn tay nhỏ bé kia vừa rồi sờ qua bao nhiêu thứ. Hiên Viên Niệm khanh khách cười không ngừng, tay còn lại vui vẻ đung đưa, sau đó đem cái miệng be bé trên mặt Hiên Viên Niệm Nhân hôn hôn, để lại không ít nước bọt.

"a, sao có thể như vậy, hoàng tỷ cũng muốn --!"

Hiên Viên Niệm Ái hô to một tiếng, lập tức nhào tới, may mắn Hiên Viên Niệm Nhân thường xuyên luyện võ, trọng lượng của hai người coi như có thể tiếp nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro