TG2: Tần Dung (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Thâm một lúc sau mới đứng dậy được, trên người có rất nhiều vết thương do kiếm gây ra, nhưng không ảnh hưởng đến việc di .

Phát hiện ra Tần Nhung đi lại không tiện, Tần Thâm liền đưa tay đỡ lấy.

Tiểu nữ hài quay người lại, Tần  ra hiệu hắn đi theo. Tần Thâm thấp giọng muốn nói chuyện, nhưng Tần Nhung phất phất tay.

Hai người đi theo nàng cả một đường, con sông rất rộng, bên bờ đối diện có cái gì đó hơi giống hang, phía trước có cái bục dài khoảng năm sáu thước.

Nàng một đường đi thẳng về phía trước, dùng chân trần dẫm lên nước, sau đó đứng vững trên mặt nước, không khác gì trên cạn.

Tần Thâm căng chặt sống lưng, nuốt xuống một ngụm nước bọt, thanh âm giống như sắp khóc :" Vương gia..."

Lối vào hang động rất tối tăm, thoạt nhìn hình như là hang ổ của thứ này, làm sao mà không sợ hãi cho đươc.

Tần Nhung nhắm mắt lại, "Đỡ ta, đi."

Tần Thâm cắn chặt răng, nhìn thấy người sắp đi qua sông, chỉ có thể đỡ Tần Nhung, ngập ngừng duỗi chân.

......Cảm giác không giống như nước, cứ như mặt đất vậy.

Tần Thâm chỉ đành cắn răng, bộ dạng như đi chịu chết đỡ Tần Nhung đi qua.

Nàng như đi trên đất bằng, nhìn họ bằng đôi mắt trong veo, sáng ngời.

Nàng quay đầu nhìn bờ sông rồi vẫy vẫy tay.

"Xèo xèo xèo...." Phía sau truyền đến thanh âm, hai người quay đầu lại nhìn, mấy cành cây và dây leo bên sông vươn theo dòng nước, rồi như dính chặt vào vách núi phía sau rồi xoắn lại, đan xen xuống, chồng lên nhau trên bệ, tạo thành một vòng tròn, xếp từng lớp một, sau đó trở thành một lớp rất cao và mềm mại, các cành cây và hoa xung quanh mọc thành một hoa viên, rất nhanh sau đó, dưới ánh mắt của hai người, đủ loài hoa với nhiều màu sắc thi nhau đua nở.

Nàng vươn tay ra, chỉ vào cái "ổ" , "Hai người các ngươi ở chỗ này."

Giọng nói thanh thúy, ngọt ngào.

"..." Thì ra là có thể nói được.

Tuy nhiên cả hai người không khỏi có chút bối rối.

Nàng nghiêng đầu nhìn hai người, "Hả?"

Tần Nhung gật gật đầu, "Được rồi, cảm ơn muội."

Sau đó bước vào cái ổ được làm bằng cành cây và dây leo.

Tần Thâm vừa cảnh giác vừa run rẩy bước vào, nhưng chính mắt nhìn thấy những chuyển động vi diệu như vậy, hắn cảm thấy như mình đang bước vào miệng yêu quái.

Tuy rằng hiện tại thì cũng không khác là mấy.

Hai người ngồi vào trong đợi, Tần Thâm thỉnh thoảng lại cúi xuống nhìn mấy cành cây dưới mông.

Nhánh cây vươn lên từ dưới sông, theo lý mà nói thì nên ướt, với lại bị người ngồi lên như này, đáng lẽ phải rơi vài cái lá, nhưng cành này lại rất khô ráo, không có giọt nước nào.

Nàng tiến vào cửa hang tối tăm, đứng tại bờ sông nhìn vào thì chỉ thấy cái hố đen sâu hút, bây giờ nhìn lại vẫn thấy cửa hang rất tối, trong bán kính nửa mét cũng không thấy gì, bọn họ ngồi cách cửa hang không xa, vẫn cảm nhận được gió thổi vào bên trong, rất ấm áp, nhưng tuyệt nhiên không nóng.

Ngồi một lát, Tần Thâm cúi đầu sờ sờ vết thương trên chân, hiện tại đã không còn đau nữa, cứ như chỉ là vết sẹo, "Vương gia, bây giờ nên làm gì?"

Tần Nhung nghiêng đầu, "Tĩnh dưỡng cho tốt, ăn thịt, uống máu."

Tần Thâm nháy mắt liền hiểu, khuôn mặt đau khổ khóc không ra nước mắt, "Ồ...vết thương của người còn ổn không?"

Tần Nhung gật gật đầu.

Tần Thâm cúi đầu, ngón tay không dám chọc chọc cành cây trên mặt đất, liền tự chọc chân mình, chiếc quần bị rách tả tơi.

"Tần Triều, tên  phản bội này, hóa ra hắn chính là phản đồ." Hai người Tần Thâm và Tần Triều,cùng với Tần Nhung đã ở bên nhau hơn 20 năm, giây phút nói ra câu này, thất vọng, phẫn nộ, và cả đau lòng.

Đặc biệt hiện tại hắn và Tần Nhung còn trở thành đồ ăn dự trữ...

Tần Nhung nhìn về xa xa, sơn cốc xanh tươi um tùm, sức sống tràn trề, ánh mắt trầm trầm, nhẹ mím môi, " Hắn cũng chỉ là bán mệnh cho người khác."











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro