Cuối Cùng Thì Cậu Cũng Biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      "Tô Viễn cậu đến đây từ khi nào vậy?" Hạ Tuyết rất ngạc nhiên khi Tô Viễn xuất hiện trước cửa nhà cô.
      Tô Viễn khoanh tay đứng nhìn cô hàng lông mày nhăn lại từ từ tiến tới gần Hạ Tuyết. Tối qua cậu đã gọi điện cho cô nhưng không liên lạc được, hiện tại liền rất bực bội
      "Tên đó là ai vậy?" Tô Viễn hỏi
      "Hả? À ý cậu là anh Trình Thiên sao? Anh ấy là bạn tớ." Hạ Tuyết nhận ra Tô Viễn có vẻ không vui, chậm rãi trả lời.
       Tô Viễn hừ lạnh
       "Bạn?'anh Trình Thiên'? Cậu có bạn nam lớn tuổi hơn khi nào mà tớ không biết vậy? "
       Hạ Tuyết cảm thấy khó hiểu và bắt đầu khó chịu bởi phản ứng của Tô Viễn
      "Cậu có ý gì? Anh ấy đúng thật là bạn tớ!"
      "Hừ! Một nam một nữ ra ngoài hẹn hò riêng tư mà lại gọi là bạn?Cậu cũng thật là quá đáng có bạn trai mà lại giấu tôi, đúng thật không xem tôi là bạn mà...vvv " Tô Viễn vẫn tiếp tục thao thao bất duyệt chất vấn cô với giọng điệu khó chịu.
       Lúc này Hạ Tuyết đang định gân cổ lên cãi lại thì bất chợt cô nhận ra điểm bất thường, Hạ Tuyết không biết mình có lầm không nhưng 'hình như...Tô Viễn đang ghen?', đáp án này làm cho Hạ Tuyết cực kì vui vẻ, cô nheo mắt nhìn cậu vẫn đang hậm hực, lên tiếng cắt ngang lời cậu
      "Tô Viễn...lẽ nào..."
      "Chuyện gì?" Tô Viễn ngừng nói.
      "Lẽ nào...cậu đang ghen?"
      Tô Viễn giật mình mở to mắt nhìn cô, cực kì bối rối, vội vàng xua tay thanh minh
      "Cậu...cậu đang nói cái gì vậy? Tớ chỉ là xem cậu như đứa em gái nhỏ, không an tâm khi cậu giao lưu gặp gỡ những tên con trai khác thôi. Cậu đừng có hiểu lầm như vậy, tất cả chỉ là tớ lo lắng cậu gặp phải kẻ xấu thôi!"
      Hạ Tuyết nghe những lời này cực kì thất vọng, cô cúi gầm mặt xuống cố gắng kiềm chế sự giận dữ của mình nhưng không chịu được, ngẩng mặt lên mắt nhìn thẳng đối diện với Tô Viễn nói lớn
     "Ai cần cậu quan tâm kiểu đó cơ chứ! Ai là em gái cậu cơ chứ! Tôi gặp gỡ ai, tốt xấu ra sao cậu quản làm gì! Bây giờ nếu tôi có đang hẹn hò với một tên cực tệ hại đi chăng nữa cũng không đến phiên cậu lên tiếng dạy dỗ!Đừng có lấy cái lí do anh trai em gái gì ra đây hết, tôi không nhớ mẹ mình có đẻ thằng con trai nào!"sau khi lớn tiếng mắng một tràng Hạ Tuyết thở từng đợt lấy hơi, nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống,cúi mặt xuống giọng nhỏ lại
     "Cậu...cậu là gì của tôi cơ chứ!"
      Tô Viễn vẫn còn đang đơ ra vì sự nổi giận của Hạ Tuyết thì thấy cô rơi lệ, cậu hốt hoảng không biết nên làm gì, liền một tay vịn vai tay kia lấy tay áo thấm nước mắt trên mặt cô, lấp bấp nói
     "Xin lỗi, xin lỗi, cậu đừng khóc, tớ...tớ không cố ý đâu, chỉ là...chỉ là tớ lo lắng cho cậu...là tớ...lỗi của tớ...xin lỗi...tớ sẽ không như vậy nữa đâu. Cậu đừng khóc nữa"
     Đang lúc còn đang vụng về lau nước mắt cho Hạ Tuyết, bất chợt Tô Viễn thấy Hạ Tuyết ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn mình, cô nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay của Tô Viễn kéo xuống, chậm rãi mở miệng nói
     "Viễn...cậu có muốn quan tâm đến chuyện của tớ không?"
     Tô Viễn bối rối, nhìn vào mắt cô,tim đập nhanh có cảm giác hơi kì lạ, cố lấy lại bình tĩnh mà trả lời
     "Tất nhiên là tớ quan tâm chuyện của cậu rồi, dù gì chúng ta cũng là bạn..."còn chưa dứt lời bỗng nhiên Tô Viễn thấy một cảm giác mềm mại phủ lên môi của mình, 'Hạ Tuyết...Hạ Tuyết...cô ấy...hôn...'. Lúc hoàn hồn, Tô Viễn lập tức hai tay nắm vai Hạ Tuyết đẩy cô ra, mắt mở to không thể tin nỗi nhìn cô.
     Hạ Tuyết cười như không cười, một giọt nước mắt rơi trên gò má bình thản nói
     "Đây là cách duy nhất để cậu có thể quản đến chuyện của tớ. Đúng vậy Tô Viễn, tớ thích cậu, không đúng...là yêu cậu, thật sự rất yêu cậu."
      Tô Viễn vẫn đứng đó sững sờ nhìn cô, hai người lặng lẽ nhìn nhau không ai nói một lời nào cho đến khi có tiếng mở cửa, mẹ của Hạ Tuyết đang ở bên trong thì nghe thấy tiếng cãi vã ngoài trước cửa nhà mình nên ra xem.
     "Ôi trời, làm mẹ cứ tưởng là ai! Hai đứa đứng đó làm gì vậy? Mau vào nhà đi."
      Lúc này Hạ Tuyết mới lên tiếng nói, giọng vừa đủ cho Tô Viễn nghe
      "Mọi chuyện tớ đã nói rõ rồi, cậu hãy suy nghĩ kĩ đi rồi hẵn trả lời cho tớ sau!"
      Nói rồi quay lưng lại nhanh chóng bước vào nhà, mẹ Hạ thấy Tô Viễn vẫn còn đứng đó liền nói
     "A Viễn, cháu cũng vào đi, vào chơi một lát rồi về."
     "Không cần đâu mẹ, cậu ta phải về nhà rồi." Hạ Tuyết lập tức cắt lời mẹ cô, vứt giày lên kệ rồi đi lên phòng.
     Mẹ cô nhìn cô lắc lắc đầu, thở dài hướng Tô Viễn nói
     "Nó lại nổi khùng gì rồi, hai đứa cãi nhau sao? Xin lỗi cháu nhé con bé chắc hẳn đã làm khó cháu lắm."
     Lúc này Tô Viễn mới hoàn toàn lấy lại phản ứng bình thường, cậu gượng cười trả lời với mẹ Hạ
      "À không phải đâu dì, đúng là cháu có việc bận phải đi về, à vậy chào dì cháu về."
     Mẹ Hạ nhìn theo bóng lưng chậm rãi bước đi của Tô Viễn, thở dài
     "Aiiidzaa đúng là tuổi trẻ."
     Hạ Tuyết vừa đóng cửa phòng lại lập tức chân không đứng nỗi nữa liền khuỵ gối, ngồi sụp xuống, ngẩng mặt lên nhìn trần nhà, tay chậm rãi chạm nhẹ lên đôi môi, nước mắt không ngừng rơi
     "Nói rồi...cậu ấy đã biết hết rồi...Viễn...làm ơn...ít nhất cũng đừng xa lánh em...đừng bỏ rơi em"
                                                         ********************
     Ngồi lặng lẽ trong phòng mình, Tô Viễn nhìn sang cửa sổ phóng đối diện, gương mặt âm trầm đồng thời tay cũng chạm vào môi cảm giác vô cùng chân thật,cúi gầm mặt xuống, tay vò đầu thật mạnh
     ' Hạ Tuyết, tớ phải làm như thế nào đây?'
    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro