Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4:

Giữa xã hội xô bồ, luật chồng luật, cả lớn nuốt cá bé là chuyện thường tình. Thế nên nếu không muốn chết, bạn phải biến mình thành người mạnh nhất! Còn đã không được thì phải chấp nhận để người ta giẫm đạp! Vì trẻ con cũng như người lớn, không có ngoại lệ và không chấp nhận ngoại lệ. Tập quen đi là vừa rồi!

Vài ngày sau đó, tôi có kể lại chuyện ở Café & Sách cho Lan Chi nghe. Cô ấy nhăn mày nhăn trán một lúc rồi ôm bụng cười vật vã, lúc sau bông đùa: "Phải công nhận, Nguyên Trịnh là tên đểu cáng nhất tao từng gặp. Chưa thấy ai giậu đổ bìm leo như hắn". Và tôi hoàn toàn đồng ý, đồng ý cả hai tay hai chân. Lan Chi lại nói: "Nhưng nếu nhìn ở một góc độ khác, không có thằng cha ấy cặp đôi đó mới thật sự chia tay". Lần này thì tôi kiên quyết lắc đầu. Tôi thiết nghĩ, không có hắn cặp đôi ấy mới làm lành được với nhau. Lan Chi vỗ nhẹ vào đầu tôi, đoạn bảo: "Ngốc ạ!". Song cô ấy bắt đầu giơ tay ra đếm, chỉ rõ từng điểm sai của nhân vật chính trong câu chuyện mới đấy.

Thứ nhất, Lan Chi bảo có những câu nói cấm kị dễ gây hiểu lầm trong cãi vã thế này:

"Em lại làm sao?" tức là: "Em phiền phức quá đấy!"

"Anh sai được chưa?" tức là: "Anh chẳng sai gì cả."

"Em đã nghĩ vậy thì anh cũng hết cách." tức là: "Suy nghĩ của em bây giờ thật ngu ngốc."

"Tùy em vậy, muốn sao cũng được." tức là: "Kệ em."

"Ờ." tức là: "Anh chẳng quan tâm."

"Được rồi, em không có sai." tức là: "Cái gì em cũng sai hết."

Nói mà không nghĩ kĩ là tội của nam chính, suy diễn - xuyên tạc câu nói là quyền của nữ chính. Lan Chi bảo lúc ấy không nhờ Nguyên Phân mớm lời, cặp đôi đó chắc chắn chia tay.

Thứ hai, không nên làm trò cười cho bàn dân thiên hạ. Trước mặt người ngoài, ai chẳng muốn giữ thể diện cho mình? Ai chẳng phải giữ lấy lòng tự trọng cho bản thân trước? Vậy nên Lan Chi kết luận: Duy Nguyên giống như một viên đá ném vào nồi nước sôi, không ít thì nhiều cũng dập bớt chút nhiệt. Nhưng đấy là Lan Chi nói, còn lúc bấy giờ tôi đoán một trăm phần trăm Duy Nguyên chỉ muốn tán gái. Cái ngữ ấy làm gì tốt đẹp được như lời Lan Chi nói?

Thứ ba...

Dừng dừng, nói gì đi nữa đây cũng không phải là chuyên mục mổ xẻ chuyện tình cảm của người khác và càng không phải là khóa đào tạo cho mấy cặp yêu nhau. Thế nên chuyên gia tình yêu Lan Chi của tôi ơi, dừng tại đây được rồi.

Có một sự ngược đời thế này, thường thì những đứa chưa yêu bao giờ mà điển hình là Lan Chi, luôn làm gia sư miễn phí cho mấy đứa đang yêu. Tất nhiên không phải là tôi mà là lớp trưởng và một hai cô bạn đang thầm thương trộm nhớ ai đó trong lớp. Bản thân người được tư vấn thừa biết cái mình đang nghe chưa qua kiểm duyệt vậy mà vẫn tình nguyện tin sái cổ. Nhất là lớp trưởng, bao phen bị Lan Chi lừa cho mất trắng thế nhưng "không chịu chừa". Vòng tuần hoàn ác tính ấy cứ lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, nghĩ mà tội.

Nhưng đó là chuyện của sau này nên để sau này nói tiếp, còn lúc bấy giờ tôi cũng như mọi người trong quán. Ai ai cũng đua nhau vươn cái cổ Vịt nhìn theo bóng lưng đôi trai tài gái sắc đang khuất dần nơi góc cua. Một ngày vật vã, thảm hại và cụt hứng đọc sách.

Nhìn cuốn truyện trinh thám trên tay, tôi ngao ngán tặc lưỡi. Lật qua lật lại không biết mình đọc đến trang nào rồi hay là đã đọc được chữ nào chưa? Mệt thật!

- Này. – Anh bạn Diều Hâu giật giật áo tôi. – Này, không nghe hả? Tao đang gọi mày đấy.

Gọi tôi hả? Mà lạ ghê, tôi nhớ không nhầm thì nguyên tắc xã giao cơ bản là luôn tỏ ra ta đây là người lịch sự, có văn hóa trước mặt người ngoài cho dù khuôn mặt tươi cười ấy có giả tạo đến mấy. Thế mà tên này cư nhiên xưng tao gọi mày với tôi. Chịu nổi không?

Tôi là đứa "cực" thích soi mói người khác vậy nên câu nói vừa rồi của cậu ta với tôi mà nói: Thứ nhất nghe chói tai, phản cảm. Thứ hai, tôi và Diều Hâu không thân quen đến mức "mày – tao". Thứ ba, tôi bắt đầu có ác cảm với cậu ta.

- Gì nào? Bạn gọi tôi? – Dù thừa biết tôi vẫn đưa tay chỉ vào mũi mình, giả ngây hỏi lại.

Diều Hâu nghệch mặt ra, cười méo mó đoạn bảo:

- Cái gì thế này? "Bạn – tôi", mày uống lộn thuốc hả Nhã Trúc?

Ngươi mới uống lộn thuốc ấy, đồ thần kinh. Tôi chửi thầm, tức đến tím mặt. Nếu không phải vì hình tượng thục nữ, nếu không phải ngày nào Việt Nham cũng chê tôi đanh đá tôi đã lao vào xé nát mặt cậu ta ra rồi. Hừ, buồn cười, mà khoan đã sao Diều Hâu biết tên tôi?

- Bạn... à không, mày... mày tên gì? – Tôi lắp bắp hỏi.

Nghe tôi hỏi vậy anh bạn Diều Hâu bỗng chống nạnh cười "hờ hờ", hất cằm về phía Nguyên Phân hỏi:

- Nguyên, mày nói xem tao tên gì?

Tôi theo tầm mắt cậu ta nhìn về phía Nguyên Phân, thấy hắn bĩu môi cười khẩy, lúc sau mới nhún vai đáp.

- Con oắt này không nhớ nổi tên ai quá ba ngày đâu. Tốt nhất mày nói biệt danh ngày bé cho nó nghe đi.

- Mệt thật! – Diều Hâu lắc đầu cười ngán ngẩm.

...

Có một câu nói rất hay thế này: "Ai cũng có tuổi trẻ và những câu chuyện tuổi trẻ của riêng mình, trong mỗi câu chuyện ấy đều có những hồi ức đẹp kèm theo cả sự nuối tiếc mãi in dấu lại nơi đáy tim". Tôi cũng vậy, tôi có một thời trẻ trâu mà có lẽ cả đời này mãi không quên được.

Như đã nói, tôi là con út trong một gia đình làm kinh tế bình thường. Trước tôi có một anh trai, anh hơn tôi 6 tuổi. Anh rất yêu thương tôi, tôi cũng rất thương yêu anh, hai chúng tôi cùng thương yêu nhau.

Anh tôi tên Nam, có lẽ vì anh hơn tôi nửa con giáp nên đã đủ chín chắn và nhường nhịn tôi rất nhiều. Cũng vì lẽ đó, tôi luôn thích đi theo sau lưng anh, thích chơi chung với anh cho dù biết bạn bè anh luôn khinh tôi là đồ con nít vắt mũi chưa sạch. Nhiều khi tôi tức muốn chết, đứng cãi lý với mấy anh ấy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đứng giữa một đám choai choai hơn tôi sáu, bảy tuổi. Tôi lại có một mống, mấy anh ấy dư sức bẻ thẳng thành cong.

Lúc ấy, vũ khí lợi hại nhất của tôi là khóc lóc ăn vạ. Thế nhưng tôi mà ăn vạ tại đây thì chắc một điều rằng ngày mai không đi đâu hết, ở nhà chơi một mình. Không chơi một mình thì chơi với Nguyên Phân. Mà chơi với Nguyên Phân thà tôi tự sát cho xong. Nhìn cái bản mặt đểu giả ấy là hết muốn ăn cơm! Tức muốn chết.

Nguyên Phân hơn tôi một tuổi, ngày bé tôi không gọi hắn là anh đâu. Toàn mày tao thôi, mày tao bay vèo vèo. Vì tôi nghĩ Nguyên Phân không xứng với cái chữ "anh" thần thánh ấy. Lại nói, xóm tôi có mỗi tôi với Nguyên Phân là bằng vai phải lứa, còn lại toàn là thế hệ của anh Nam đổ về trước. Nhiều khi buồn muốn chết, không chơi với Nguyên Phân tôi chỉ còn nước về nhà chơi đồ hàng một mình. Mà chơi đồ hàng một mình tức là độc thoại một mình. Độc thoại một mình tức là tự ra giá, tự trả giá, tự mua, tự cười. Ôi cuộc đời!

Tôi thì không thể nào chịu nổi cái cảnh ngày ngày cắm cung trong nhà ngồi cười ngờ nghệch như một con dở. Thế nên những lúc anh Nam lừa tôi ở nhà còn mình thì đi đánh lẻ. Tôi lại phải mò qua nhà Nguyên Phân, mặt dày bám lấy hắn, đợi hắn dắt đi chơi.

Xóm tôi thì chẳng có gì chơi, có mỗi hai đứa trẻ con một trai một gái, nhìn kiểu gì cũng không thấy điểm chung. Bởi vậy Nguyên Phân toàn dắt tôi lên xóm trên chơi bắn bi, gẩy hình, đẩy gụ,... Đến giờ nghĩ lại vẫn thấy đau thương. Ai đời một đứa con gái như tôi lại chơi mấy trò ấy. Để rồi lớn lên nhìn đâu cũng không thấy thùy mị, càng không có lấy một mống nết na. Buồn gì đâu...

Tôi đi theo Nguyên Phân là để làm chân sai vặt. Ví dụ hắn chơi đẩy gụ ăn hình, tôi sẽ đứng một bên cầm hình cho hắn. Được cái Nguyên Phân chơi đẩy gụ rất giỏi nên tôi cũng nhờ đấy mà thơm lây.

Cái trò đẩy gụ ăn hình này có một luật chơi rất mất dạy đó là đứa về trước sẽ ăn của đứa về sau vài cái hình. Đứa về sau lại ăn của đứa về sau mình gấp đôi cái giá mà đứa về nhất đưa ra. Cứ thế có bảy đến tám đứa chơi gụ, trải qua nhiều lần "nguyên phân" không có "giảm phân", đứa nào về cuối cùng là tán gia bại sản.

Nghe có vẻ khó hiểu nhỉ? Vậy giờ làm thử một bài toán chứng minh tính mất dạy của trò chơi ấy nhé! Ví dụ đứa về thứ nhất đưa ra giá khởi điểm là ba cái hình, trong khi có tám đứa chơi. Mà đứa trước cứ ăn của đứa sau gấp đôi cái giá liền kề đưa ra. Sau cùng đứa về cuối phải đưa cho đứa về trước mình bảy trăm sáu mươi tám cái hình. Tên nhận được số hình đó lại trích một nửa ra đưa cho đứa về trước mình còn bản thân giữ lại một nửa. Cứ thế phân phát đi lên. Nói theo toán học thì mức tiền thưởng nhận được tỉ lệ nghịch với vị trí quán quân.

Nghe vẫn có vẻ khó hiểu nhỉ? Ừm, tức là đứa về thứ nhất chỉ nhận được ba cái hình, đứa về thứ hai nhận được sáu cái hình, đứa về thứ ba nhận được mười hai cái hình còn đứa về "gần cuối" lại nhận được ba trăm tám mươi chín cái hình.

Hầu hết mọi cuộc đua, mọi trò chơi ta nhìn thấy trên TV, quán quân luôn là người giành được nhiều giải thưởng nhất. Còn với chúng tôi, quán quân là đứa chịu thiệt nhất.

Có lẽ nghe xong câu chuyện này trăm phần trăm bạn sẽ thấy khó hiểu và bất công. Nhưng nghĩ mà xem, nếu cuộc đua nào cũng tranh nhau vị trí quán quân để được đứng trên cao ném cái nhìn ngạo nghễ xuống phía dưới. Thì với chúng tôi, vị trí gần bét lại thú vị hơn nhiều.

Này nhé, để về được gần bét đòi hỏi một kĩ năng siêu phàm mà không phải ai cũng làm được. Trong lúc tung gụ bạn chỉ được dùng một chút lực, đủ để hơn đứa này một chút và thua kém đứa khác thật nhiều. Giống như đi xe đạp chậm, nửa muốn đạp tới, nửa muốn bóp phanh và phải giữ thăng bằng để chân không chạm đất. Tóm lại Duy Nguyên giải thích với tôi như vậy, tôi cũng lơ mơ nửa hiểu nửa không, chỉ biết rằng nó rất khó chơi.

Lại nói, ngày ấy chúng tôi còn bé, lấy đâu ra nhiều hình như thế? Nhưng luật là luật, không chơi thì nghỉ! Và như lẽ dĩ nhiên, chẳng đứa nào "nghỉ". Vì suy cho cùng, có tám đứa chơi thì bảy đứa được ăn còn một đứa chịu trận. Nếu xui xẻo bạn sẽ mất trắng, còn không cũng vớt vát được chút đỉnh. Cuộc sống hà khắc chèn ép con người ta đến nghẹn thở. Hôm nay là đại gia, ngày mai chưa chắc còn.

Giữa xã hội xô bồ, luật chồng luật, cá lớn nuốt cá bé là chuyện thường tình. Thế nên nếu không muốn chết, bạn phải biến mình thành người mạnh nhất! Còn đã không được thì phải chấp nhận để người ta giẫm đạp! Vì trẻ con cũng như người lớn, không có ngoại lệ và không chấp nhận ngoại lệ. Tập quen đi là vừa rồi!

Sau nhiều lần chơi gụ, có mấy đứa trắng tay mà vẫn muốn chơi tiếp. Càng thua càng muốn gỡ, mà càng muốn gỡ lại càng thua. Vòng tuần hoàn ác tính ấy cứ lặp đi lặp lại cả tỉ lần. Kéo theo đó là vài vụ làm ăn buôn bán "lớn" bắt đầu hình thành giữa một đám trẻ con. Điển hình là Nguyên Phân, hắn như địa chủ, đi đến đâu là càn quét của dân đến đấy. Vì Nguyên Phân biết làm cách nào để ăn được nhiều hình nhất và cũng biết làm cách nào để dồn đứa mình ghét vào đường cùng nhất. Bởi vậy tôi đi theo hắn chỉ sợ bị bọn xóm trên ném đá. Mà may sao, đến tận lúc lớn vẫn còn nguyên vẹn. Chắc do tôi ăn ở hiền lành, để phúc cho đời nên được trời thương.

Quay lại chủ đề chính, ngày ấy Nguyên Phân là cái máy sản xuất hình còn tôi là két bảo hiểm. Vậy nên mấy đứa trẻ con đồng loạt gọi hắn là Trịnh đại thiếu gia còn gọi tôi là Đặng quản gia. Điên gì mà điên! Nghĩ sao cả đám gọi tên nhau ngọt xớt còn chừa đúng hai đứa tôi là thiếu gia với quản gia. Đã thế còn gọi tôi là "quản gia". Nói gì thì nói, lỡ đặt biệt danh cho người ta rồi cũng nên kiếm cái tên nào nghe hay hay một tí chứ? "Đặng quản gia", tôi nghe mà tức đến muốn xịt máu mũi.

Có lần đang đi thu hình, tôi gọi cậu bạn trước mặt mình là "Trần công tử". Cậu ta nhìn tôi chằm chằm, cười đến tí nữa thì sặc nước bọt. Sau đó giả vờ chắp hai tay vào nhau khách khí nói: "Đặng quản gia quá lời rồi". Trời đất, quá lời gì chứ? Tôi chẳng hiểu gì cả. Chỉ biết từ đó về sau một đám trẻ con nhất loạt gọi nhau là tiểu thư – công tử. Duy chỉ có tôi và Nguyên Phân vẫn là Đặng quản gia và Trịnh đại thiếu gia. Hết nói nổi!

Cái danh xưng "Đặng quản gia" ấy theo tôi đến tận lúc lớn. Nó có rất nhiều lý do, một phần là vì quen miệng, vì chọc ghẹo nhau cho vui. Phần còn lại là vì nuối tiếc cái thời trẻ trâu ấy, ngày còn ngây dại.

- Vậy... mày là "Trần công tử" đó hả? – Khẽ cắn môi dưới, tôi không biết mình đoán có đúng không. Thôi thì liều đi, đoán bừa.

- Ôi mừng quá, cuối cùng mày nhớ ra tao là đứa nào rồi. Mừng quá, mừng quá, ra đây ôm ăn mừng cái nào. – Diều Hâu giang rộng hai tay lao về phía tôi, nom không khác gì chim Sẻ bắt Cào Cào. Tôi hoảng quá vội gào lên:

- Tao có bạn trai rồi, không muốn gãy răng thì ngồi im đấy.

- Khiếp, đứa nào mà ngu thế? Lại đi yêu mày? – Diều Hâu nghiêng người, lách nắm đấm đang bay về phía hắn của tôi, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Duy Nguyên. – Hỏi thật nhá, có bạn trai rồi à?

- Dĩ nhiên rồi. – Tôi dùng ngón út gãi gãi mũi đáp bâng quơ.

- Còn phải xem nghĩa bóng hay nghĩa đen cái đã. – Duy Nguyên gẩy móng tay nhướn mày cười khẩy.

- Là sao? – Diều Hâu ngu ngơ hỏi lại. – Nghĩa bóng nghĩa đen cái gì?

- Đần vừa chứ? – Duy Nguyên liếc xéo Diều Hâu, nhếch mép hỏi. – Văn mày mấy phẩy? Nghĩa bóng của "bạn trai" là người yêu, nghĩa đen là bạn khác giới. Mà bạn khác giới thì đứa quái nào chẳng có?

Diều Hâu quay lại nhìn tôi "ồ" một tiếng đầy ẩn ý, lúc sau cười cười đoạn bảo: "Chả trách!". Chả trách cái gì chứ? Đồ dở hơi, là tôi không thích ai chứ không phải không có người thích tôi. Hừ hừ, tức quá, bình thường tôi không quan tâm mấy thứ vớ vẩn này đâu. Nhưng hôm nay lại khác, nhảy đâu ra một thằng bạn "từ thời nối khố" ngồi hoạnh họe chuyện đời tư của mình. Rõ là điên! Tức quá tôi hỏi vặn Diều Hâu.

- Mày thì sao? Chắc cũng ế một cây.

- Không phải là ế mà là tao muốn phụng dưỡng bố mẹ thêm vài năm nữa.

Ui cha, cái gì cũng nói được hết. Nói mà không biết ngượng luôn, bái phục!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro