Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

- Vị cô nương này, xin tha tại hạ một mạng. Tại hạ lấy cái mạng nhỏ này ra đảm bảo, sẽ ghi nhớ công ơn của cô nương suốt đời. Kiếp sau dù cho có làm trâu làm ngựa, cũng nguyện dùng cả đời nhổ cỏ cho cô nương ăn. Thật đấy!

- Ơn thì xin nhận, còn cỏ thì thôi đi.

...

Nguyên Phân hỏi tôi:

- Em có thấy mình quá đáng không? – Tôi nghiêng đầu ngẫm nghĩ song hỏi vặn lại. – Anh thấy em quá đáng sao?

Hắn nhìn tôi thật lâu không nói gì, lúc sau khẽ bảo:

- Còn không sao? Nó chọn kể chuyện của mình cho em nghe vì tâm trạng rối bời, cần người tâm sự. Thấy thuận tai thì nghe còn không được thì để đấy, cần gì phải nặng lời như vậy?

Tôi hít sâu một hơi, nghiêng đầu đi hướng khác từ chối cho ý kiến. Tôi không phải là đứa không biết nghĩ, nói ra những lời ấy tôi cũng có mục đích riêng của mình.

Tỉ như tôi thừa biết Diều Hâu đang bất mãn với cuộc sống hiện tại. Tôi không an ủi cậu ta mà chọn cách giáng cho cậu ta một đòn đau vì rất nhiều lý do.

Thứ nhất, Diều Hâu đang buồn. Mọi lời an ủi với Diều Hâu bấy giờ đều như gió thoảng mây trôi. Bởi vốn dĩ trong thâm tâm cậu ta đã "thầm" mặc định sẵn câu trả lời cho nỗi buồn của mình bấy lâu nay. Là rằng cho dù có ai nói gì đi nữa, cho dù người ta có khuyên mình thế nào đi nữa. Diều Hâu cũng nhất quyết bám trụ ở đó, không chịu bứt ra.

Tựa như khoanh trắc nghiệm, dẫu biết trước mặt là vô vàn phương án, dẫu biết mình được quyền lựa chọn. Nhưng rồi suy cho cùng, có lựa chọn thế nào đi nữa cũng chỉ có một đáp án đúng. Hệt như lúc ấy tôi có nói gì đi chăng nữa, Diều Hâu cũng không nghe lọt tai dù là một chữ. Vì vốn dĩ cậu ta đã có sẵn đáp án cho mình rồi. Thế nên còn cần đến tôi sao?

Thứ hai, người ta vẫn thường nói: Đánh Rắn phải đánh dập đầu. Chấp nhận rằng tôi không thể khuyên cũng không thể an ủi Diều Hâu thì chí ít cũng phải đập tan cái suy nghĩ ấy. Để cậu ta sáng mắt ra sau đó nhìn rõ mọi việc.

Chẳng lẽ như vậy không đúng sao?

Nguyên Phân lắc đầu cười khổ song bảo:

- Bạn không sống cuộc sống của tôi... sao phán xét được tôi? Anh với em nhiều lắm cũng chỉ là người qua đường, cưỡi ngựa xem hoa. Nói ra những lời ấy, em nghĩ nó sẽ biết ơn em sao? Không đâu, nó sẽ trách em đấy. Vì suy cho cùng, nó với em cũng chỉ là bạn cũ, vốn không phải bạn thân. Mà những lời nói tuyệt tình như thế, đến anh còn nghe không nổi nữa là một đứa vốn không biết em là người như thế nào? Vậy nên từ này về sau, cái gì nên nói thì nói, cái gì không nên nói thì tuyệt đối không được nói. Nhớ đấy! – Duy Nguyên nâng tay lên vỗ nhẹ vào gáy tôi, tiếp lời. – Rồi, vào nhà đi, muộn lắm rồi.

Tôi không biết, tôi thật sự không biết. Vốn sống của tôi ít, tất cả lý lẽ tôi có đều là từ sách báo mà ra. Tôi cứ nghĩ làm vậy là đúng, lúc ấy tôi tự cho mình là Đấng Cứu Thế, tôi nghĩ rằng hành động của mình lúc bấy giờ là trượng nghĩa, là đưa tay cứ vớt người lầm đường lạc lối. Thế nên lúc này nghe Nguyên Phân nói vậy tôi mới vỡ lẽ. Ra là tôi sai rồi, sai thật rồi.

Tôi đứng chôn chân tại chỗ nhìn Duy Nguyên mở cổng dắt xe vào nhà. Tôi khẽ gọi tên Nguyên Phân, tôi hỏi hắn: "Giờ phải làm sao?" làm sao đây? Nếu có một ngày gặp lại Diều Hâu, tôi biết phải làm thế nào? Biết giấu mặt đi đâu đây? Trời ơi, ông trời ơi, ông ném một cục đá xuống đè chết con đi. Muốn khóc quá!

- Thôi về nhà nấu cơm đi cô nương, lèo nhèo mãi. Sau đợt này thì tởn đến già nhé! – Song Duy Nguyên xoay người đóng cổng nhốt tôi ở ngoài.

Vừa tức vừa thẹn tôi đứng trước cổng giậm chân thét:

- Đồ chết dẫm, đồ không biết thương hoa tiếc ngọc, trù cho anh ế vợ đến già.

Duy Nguyên bật cười thuận miệng đáp:

- Ngày ấy còn xa lắm.

...

Tôi nằm dài trên giường lướt Facebook, thi thoảng lại cười ầm lên vì mấy mẩu tin vụn vặt. Nói gì thì nói, chuyện về Diều Hâu mới nãy, dù cho tôi có ân hận đến mấy sự việc cũng xảy ra rồi. Thế nên thay bằng ngồi nhà bó gối tự trách bản thân chi bằng tự làm mình vui cùng hơn. Tôi là con người của hành động nên nghĩ là làm, lập tức chèo lên giường đắp chăn nằm cười với điện thoại. Đang chơi vui Đình Vương gọi điện đến, tôi bắt máy chưa kịp nói gì đã nghe cậu ta gào lên ở bên kia điện thoại.

- Con trẻ gọi lại bố trẻ bảo cái này! - Sau đó là. - Tút tút tút...

Tôi nghiến răng nghiến lợi chửi cái điện thoại. Rủa xả chán xong rằn lòng xuống gọi lại cho Đình Vương quát:

- Sao? Nói!

- Nói gì? À, phải rồi, bố nhớ con gái lắm, nhớ lắm lắm luôn. Con ở đâu về ngay bên bố...

- Mày rảnh lắm rồi á. Chán sống rồi muốn nghe chửi có phải không? Không có gì tao cúp máy đây. – Nói là làm, tôi hạ điện thoại xuống định cúp máy thật. Song mới thực hiện được một nửa, từ trong ống nghe Đình Vương gào lên:

- Ấy khoan, tao đùa thôi, mày làm gì mà ghê thế? Mà mày không đi học thêm Toán à? Thầy đến rồi này.

- Hả hả... cái gì? – Tôi trả lời lắp bắp, mở to mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại. Lúc sau hỏi Đình Vương. – Hôm nay là thứ mấy?

Bên kia điện thoại Đình Vương cười ầm lên, cười chán chê rồi cậu ta bảo:

- Thế thôi mày cứ ở yên trên Sao Hỏa của mày đi. Trái Đất này nguy hiểm lắm, không thích hợp với những đứa như mày đâu.

Tôi khóc không ra nước mắt. Toi rồi, hôm nay đi học thêm mà tôi lại quên mất. Giờ thì vừa không có xe vừa muộn học, làm sao đây?

- Con trẻ nhờ bố trẻ cái này, bố trẻ...

Đình Vương nhảy vào chặn họng tôi, tuyệt tình nói:

- Thôi thôi, bố trẻ tuổi già sức yếu, con trẻ đi nhờ đứa khác đi.

- Oa oa... - Tôi giả vờ mếu máo khóc ầm lên. – Van mày đấy, mày vác xe máy của mày xuống nhà chở tao đi học đi có được không? Giờ muộn rồi với cả xe đạp tao anh Nguyên cho bạn mượn rồi.

- Kệ mày chứ, ai kêu dại trai. Còn tao, tao đâu có dại gái đâu.

Điên tiết! Năn nỉ hết nước hết cái mà nó vẫn không để cho tôi chút mặt mũi nào. Bực mình tôi gào lên, gào to đến độ tưởng như sắp đứt dây thanh quản.

- Bạn bè nhờ vả tí làm gì mà ghê? Mày nhớ mặt tao đấy, tao nhớ mặt mày suốt đời. Từ này gặp tao ở trường đi đường vòng nghe chưa? Tao nhìn thấy mày một lần, đánh mày một lần...

- Thôi thôi đừng lải nhải nữa, như bà già ấy. – Đình Vương ngăn bài ca "Từ mặt" của tôi lại bằng giọng nửa cười nửa mếu, đoạn tiếp lời. – Mẹ trẻ đợi đấy con trẻ đến đón. Mà nhắc trước, mang tiền đổ xăng cho tao đấy.

- Rồi rồi, chú cứ đến đi còn tiền để chị lo.

Đình Vương cười ngất ngưởng rồi tắt máy. Tôi cũng lật đật bật dậy khỏi giường thay đồ, vơ đại sách vở bút thước bỏ vào cặp rồi chạy ra cổng đứng. Đứng được một lúc tôi thấy Đình Vương cưỡi xe đạp điện hiên ngang dừng trước mặt tôi. Tôi nhảy lên yên sau xe hỏi cậu ta:

- Xe máy của mày đâu?

- Hết xăng rồi, đợi mày tí nữa đổ xăng cho tao.

Tôi nửa cười nửa mếu, thật lòng mà nói rất muốn phản bác. Có cái lý nào lại vậy không? Biết không? Đình Vương thuộc diện "con em nhà giàu", xin được nhấn mạnh lần nữa cậu ta là con em nhà giàu chứ không đơn thuần là khá giả đâu nhé. Thế mà có mấy đồng tiền xăng thôi cũng bắt tôi đổ. Hừ hừ... cái tên chết dẫm này!

Yêu lặng được một lúc Đình Vương hỏi tôi:

- Không có gì để nói à? Nói gì cho vui đi, hai đứa đi với nhau mà im ru thế này mệt lắm.

- Ờ, thế tao hát cho mày nghe nhá.

- Thôi, mày hát thà mày lấy điện thoại bật nhạc cho tao nghe còn hơn.

Tôi phì cười song thụi vào lưng Đình Vương một đấm. Sau đó tôi không hát, đổi lại là Đình Vương nghêu ngao hát. Cậu ta hát khá hay. Nói sao nhỉ? Giọng ca triển vọng của lớp tôi đấy. Tôi ngồi sau xe lắc lư đầu theo điệu nhạc, thi thoảng cao hứng cũng hát chen vào mấy câu. Chơi vui như thế được một lúc Đình Vương bỗng gào lên thảm thiết:

- Chết rồi, xe hết điện rồi.

Song Đình Vương đạp cật lực chở tôi đến lớp học thêm. Tôi ngồi sau xe nhìn điệu bộ khổ sở của cậu ta cười lăn lộn. Thật ra lúc xe hết điện chúng tôi cách lớp học thêm cũng không xa. Chỉ là cậu ấm này cố tỏ vẻ sống giở chết giở để bắt đền tôi thôi.

Tôi và Đình Vương lật đật chạy đến cửa lớp học thêm nhỏ giọng xin thầy. Thầy nhìn hai đứa khẽ gật đầu rồi tiếp tục viết viết xóa xóa cái gì đó trên bảng. Chúng tôi nối đuôi nhau đi vào chỗ của mình. Ngang qua bàn lớp trưởng, Đình Vương ném chìa khóa cho Lan Chi trách:

- Xe sắp hết điện rồi mà mày cũng không nói với tao một câu.

- Thì tao cũng định nói... mà tao sợ tao nói mày không tin rồi lại chê tao keo kiệt.

- Vâng, mày tốt, mày tốt quá...

- Ơ cái thằng này, chán sống rồi muốn kiếm chuyện đánh nhau đấy hả?

Cạch cạch cạch...

Không hẹn mà gặp chúng tôi cùng quay đầu lên bảng tìm nơi phát ra tiếng động lạ mới nãy. Kết quả thu được là thầy chủ nhiệm đang nhìn cả đám song giơ tay lên chỉ chỉ. Tôi biết điều ngậm miệng cúi mặt xuống lôi sách vở ra để lên bàn. Những chỉ mỗi tôi biết điều thôi. Còn Lan Chi với Đình Vương thì người đệm người sướng thế này:

Lan Chi thẳng lưng, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu đoạn bảo: "Thầy mà cứ khó tính như thế..." Đình Vương tiếp lời: "Là không cưới được vợ đâu". Cả lớp học thêm nhao nhao đứa nào cũng cười nắc nẻ. Thầy ở trên bục giảng cố tỏ ra uy nghiêm nhưng có cố cách mấy cũng không che được đuôi mắt đã híp lại từ lâu vì nhịn cười.

Cả lớp cười to nhất phải kể đến Việt Nham. Nó cười không khác gì Robinson ở đảo hoang, cười theo kiểu không chừa mặt mũi cho ai hết. Dù vẫn biết rằng chuyện thầy chưa cưới vợ với lớp chúng tôi chẳng khác nào chuyện thường ngày ở Huyện. Thế nhưng mỗi lần đề cập đến vấn đề này, Việt Nham đều cười giòn tan như mới được nghe.

- Thôi được rồi, lớp im lặng. – Thầy chốt hạ một câu rồi lấy sập đề trong cặp ra phát cho từng đứa một. Phát đề xong thầy dặn. - Làm đi, chút nữa gọi lên bảng đứa nào không làm được thì nợ mới nợ cũ tính luôn một thể.

Cả lớp cười nghiêng ngả, cười chán rồi đứa nào lo thân đứa đấy. Cắm đầu vào tờ đề hí hoáy viết viết xóa xóa. Tôi làm được một lúc thì gặp phải một bài toán "khá chua". Nói sao nhỉ? Nó cứ kiểu gì ấy, làm mãi không ra. Lại nói, phương châm sống của tôi là "khó quá bỏ qua". Cái nào làm được thì làm trước, xong hết rồi mới quay ngược lại thử sức sau. Nếu còn không được nữa là quyết tâm "bơ" nó luôn. Đôi khi tôi tự thấy cách học như vậy rất hay song Đình Vương đối với cách làm ấy của tôi lại luôn "nhiệt tình" phản đối. Cậu ta bảo tôi là đứa không có chí cầu tiến, cậu ta còn bảo may là tôi sinh ra trong thời bình, tôi mà sinh ra trong thời chiến không biết bao nhiêu anh lính Bồ đội phụ Hồ thiệt mạng vì tôi.

Nghe xong câu ấy tôi tức lắm, tức anh ách thế nên tôi thầm hạ quyết tâm "từ" mặt Đình Vương. Nói là làm, tôi "hừ" mạnh một tiếng, nhếch mép cười song xách vở lên bàn Lan Chi ngồi. Việt Nham ngồi cạnh Lan Chi thấy tôi bon chen đòi ngồi cùng thì nhe răng cười nham nhở, đoạn nói:

- Sao? Vợ chồng son cãi nhau à? Nào, đến đây, đến dựa vào vai anh, anh có một bờ vai đủ rộng... – Không để Việt Nham có cơ hội nói hết câu, tôi lấy vở đập thẳng vào mặt cậu ta, nói như rít qua kẽ răng:

- Im ngay nếu không muốn bị nghiêng ném vào rọ heo thả trôi sông.

- Hừ hừ... còn đâu khuôn mặt đẹp trai của tao? – Việt Nham xoa mũi rên hừ hừ, quyết tâm trước khi chết kiểu gì cũng phải nói thêm được vài câu cho đã miệng. – Con gái con đứa gì mà nói chuyện sặc mùi thuốc súng, vô phúc cho đứa nào cưới phải mày.

Sao nhỉ? Tôi đã nói ngay từ đầu là tôi không phải đứa hiền lành gì rồi, tôi cũng cố hết sức "sắm vai" một đứa con gái thùy mị nết na lắm rồi. Thế nhưng từ đầu đến cuối mọi thứ đều đổ sông đổ bể là vì ai? Là vì đám bạn tốt này chứ vì ai? Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tôi muốn hiền mà nó không cho. Hừ...

- Đủ rồi đấy, để tao yên, không thôi đứng trách tao ác.

- À há... – Sau lưng tôi, giọng Đình Vương vang lên. Một câu cảm thán ngắn gọn xúc tích. Vừa đủ lột tả tâm trạng, vừa đủ trêu ngươi và còn dư sức chọc điên người khác.

Lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, tôi quay ngoắt lại đạp thật mạnh vào chân Đình Vương. Thấy chưa hả dạ, tôi bắt đầu đay nghiến cái chân cậu ta, cứ thế khuôn mặt điển trai từ từ nhăn lại, cau có, méo mó. Lúc sau, có lẽ đến cực hạn và không thể chịu thêm cái đạp nào từ tôi nữa, Đình Vương khẽ bảo:

- Vị cô nương này, xin tha tại hạ một mạng. Tại hạ lấy cái mạng nhỏ này ra đảm bảo, sẽ ghi nhớ công ơn của cô nương suốt đời. Kiếp sau dù cho có làm trâu làm ngựa, cũng nguyện dùng cả đời nhổ cỏ cho cô nương ăn. Thật đấy!

Ôi chao, ân huệ lớn thế này tôi nào có dám nhận?

Tôi mất một lúc lâu mới tiêu hóa hết câu nói mới nãy của Đình Vương. Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui chắc phải chọn hôm nào đó đẹp ngày nhờ cậu ta nhận tôi làm đồ đệ. Không thôi cứ thế này chắc tôi chết bất đắc kì tử mất.

- Ơn thì xin nhận, còn cỏ thì thôi đi.

- Ha ha ha... - Việt Nham lăn ra bàn cười. Thật tình, dù gì cũng là bạn bè, chừa cho tôi chút mặt mũi không được hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro