Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Mặt Trời thong dong dắt nắng qua ngõ,

Nắng luồn khe cửa len lẻn hóng vui...

...

Hôm sau đến lớp, chúng tôi tụm năm tụm ba đứng trên hàng lang "soi trai đá gái", cách nửa sân trường thình lình xuất hiện một nam một nữ xô qua đẩy lại. Hẳn là đang cãi nhau! Tôi thì chẳng thiết tha gì với trò ấy, ngặt nỗi "bạn trai" tôi lại không nghĩ vậy. Minh chứng rõ nhất là Đình Vương huých vai Việt Nham song hai đứa rủ nhau thi thố "trình độ cảm âm" bằng cách lồng tiếng và tái hiện lại đoạn phim câm trước mặt.

Việt Nham đứng xoay lưng lại với Đình Vương, nghêu ngao hát một khúc nhạc nào đấy của Trịnh Công Sơn. Bằng cách phá nhạc sửa lời tôi nghe nó hát:

- Đừng kéo nữa, đừng kéo nữa, kéo anh anh vả cho giờ...

Khóe môi tôi giật giật. Tôi thề, tôi lấy cái nồi cơm điện của nhà tôi ra làm vật đảm bảo, tôi thề! Cố nhạc sĩ mà nghe được câu này thế nào cũng phải đội mồ sống dậy! Làm chi? Để đòi lại công bằng cho bản nhạc của mình chứ làm gì? Hát quá tệ!

Lan Chi đứng cạnh tôi trề môi chê, đoạn bảo:

- Thật là xúc phạm người nghe!

Tôi quay sang nhìn cô ấy gật đầu như bổ củi. Phải biết rằng, có một số người "nên" đóng cửa hát một mình trong nhà tắm, tuyệt đối không được mang cái giọng ca trời đánh ấy ra đường hại nước hại dân, hại người vô tội (như tôi).

Đình Vương đưa ngón út lên ngoáy ngoáy lỗ tai, hẳn là cậu ta cũng như hai đứa tôi, không tài nào chịu nổi cái giọng ca trời đánh ấy! Thế rồi sau cùng vẫn lấy cục diện làm trọng, Đình Vương bước lên trước một bước kéo tay Việt Nham, "diễn" y như đôi trai gái nọ, cậu ta bảo:

- Ôi em yêu, giọng ca của em thật là thánh thót. Nghe em hát mà anh tưởng như có con chim Lợn nào lạc đàn bay đến đây đấy.

Tôi bấu chặt vào tay Lan Chi song hai đứa đua nhau nhe răng nhe lợi cười lớn. Ví hay lắm, tôi rất thích cách ví này của "ông vua nhỏ". Vì sao tội lại gọi Đình Vương là "ông vua nhỏ"? Chuyện đấy để chút kể sau, còn giờ xem trò gì diễn ra tiếp theo cái đã.

Việt Nham quay ngoắt lại lừ mắt nhìn Đình Vương, hai thằng đực ngựa cứ thế mắt to mắt nhỏ trừng nhau. Lúc sau Việt Nham đáp:

- Buông tay anh ra trước khi quá muộn. – Việt Nham dùng dằng gỡ tay Đình Vương ra, liếc mắt thấy cô nàng dưới sân trường "quẫy đạp" mạnh hơn mình liền tức tốc gào lên. – Buông ra, buông ra... thằng "tó", tay tao là để cho mày muốn nắm thì nắm đấy hả? Mày có buông tay tao ra không, có tin tao về tao mách mẹ tao không?

Tôi thắc mắc lắm, thắc mắc dữ lắm. Là tại sao cả hai tên này cùng xưng anh, cùng gọi đứa còn lại là em? Rồi thì mới này còn "anh anh em em" ngọt sớt thế mà chưa đầy một giây sau đã gào lên "mày tao" rõ to rồi. Lại còn đòi mách mẹ nữa chứ. Thật hết nói nổi!

- Hừ, tao cần quá... - Đình Vương liếc mắt nhìn tôi, thuận miệng nói. – Nắm tay mày thà tao nắm tay "Phúc Tấn" còn hơn.

Giỏi lắm, nắm tay tôi thử xem, tôi thách đấy. Càng nghĩ càng bực! Tôi ghét nhất người ta gọi tôi là "Phúc Tấn", đặc biệt là Đình Vương. Và tôi càng ghét trò đùa trẻ con này, gán ghép vớ vẩn.

Ôi thôi, không quan tâm nữa, tôi còn chưa học bài cũ môn Sử. Giờ vào lớp mở vở coi nhai được cái gì thì nhai, đứng đây nữa không khéo phát điên.

- Thôi nha, vào lớp học bài đây, mấy người muốn làm gì thì làm.

...

Nhớ ngày đầu lúc tôi mới chân ướt chân ráo vào lớp mười. Bị Nguyên Phân lừa một vố đau điếng, đến giờ nghĩ lại vẫn còn thấy hãi!

Chuyện là thế này, tôi nhờ Nguyên Phân dắt mình đi tìm lớp, chẳng ngờ hắn lại dẫn tôi vào lớp hắn bảo đây là lớp mới của tôi. Tôi khá nhát nên tính cứ vậy mà cắm đầu đi thẳng xuống dưới góc lớp. Cơ mà người tính đâu bằng trời tính. Trước khi dẫn tôi vào đấy, hắn nháy đám bạn mình trước, thế rồi tôi mới đặt chân đến cửa lớp liền ào ra một đám con trai kéo tay kéo chân hỏi thăm tới tấp. Nào là: "Có phải em tên Thị Nở không?" rồi thì: "Nhìn cũng được đấy, mắt ra mắt, mũi ra mũi, không có cái nào trồng chéo lên cái nào, anh thích". Nói sao nhỉ? Lúc ấy tôi đứng hình trong ba giây. Mặt mũi méo xệch, cười không nổi mà khóc cũng chẳng xong.

Giây phút tôi nhận ra mình bị lừa là lúc giáo viên chủ nhiệm của Nguyên Phân bước vào lớp. Cô nhìn tôi hỏi chuyển từ trường nào đến? Tôi nuốt khan nước bọt, đưa tay quệt nhẹ tầng mồ hôi mỏng trên trán, thưa: "Năm nay em mới lên lớp mười". Cô đảo mắt nhìn tôi lại nhìn đám ngỗ ngược dưới lớp, lúc sau như vỡ lẽ ra liền bật cười rồi "à" một tiếng đầy ẩn ý. Cô chỉ tay lên góc bảng, đoạn bảo: "Đây là lớp mười một". Cả đám nhất loạt cười ầm lên, không kể trai gái, cả cô cũng thế. Lúc ấy tôi ước mình có một cái lỗ để chui xuống. Nhục nhã không gì kể xiết!

Rồi sau đó, sau đó không biết bằng cách nào đấy tôi thoát ra khỏi hang sói ấy, chạy một mạch về nơi được gọi là: "Cứ đi như thế, đấy mới đích thị là lớp của em". Thế những mọi chuyện còn chưa dừng ở đấy, kịch vui còn ở phía sau. Cái gọi là "lớp tôi" so với hang sói của Nguyên Phân còn nguy hiểm hơn gấp ngàn lần.

Tùng tùng tùng...

Tiếng trống vang lên kéo tâm hồn đang trôi dạt phương xa của tôi về với hiện tại. Tôi đưa hai tay lên vỗ má, cố sống cố chết vùi đầu vào quyển vở Lịch Sử trước mặt. Như thể chỉ cần làm vậy tôi sẽ thuộc được hết mớ sự kiện tiết trước.

- Học thế chứ học nữa cũng không thuộc nổi đâu. Học thì học từ nhà đi, còn bày đặt lên lớp ngồi học.

Đình Vương vỗ vai tôi, ngoắc tay ra hiệu nhường đường. Tôi chau mày tỏ vẻ khó chịu thế rồi vẫn đứng lên cho cậu ta đi vào chỗ của mình. Tôi búng trang vở hỏi Đình Vương:

- Học bài cũ chưa mà nhởn nhơ thế?

Đình Vương lách người ngồi vào chỗ của mình, đưa tay vuốt lại quần áo cho phẳng phiu, song đâu vào đó rồi mới nhởn nhơ đáp:

- Tất nhiên là... chưa.

- Giỏi đấy! – Tôi nhếch mép cười, đệm thêm một câu nữa. – Giỏi lắm luôn đấy!

- Hề hề... - Đình Vương nhe răng cười cho có lệ, đoạn bảo. – Lớp này bốn mươi mấy đứa như thế không lý nào cô lại gọi tao. Có đi nữa thì xác suất cũng cực thấp, học chi cho mệt, nhờ!

- Phải rồi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. – Tôi cười khan hai tiếng, "nhại" lại lời nói ban nãy của Đình Vương bằng giọng trào phúng. – Hay cho câu xác suất cực thấp.

Đình Vương nhe răng cười, tôi thì cực kì dị ứng với cái kiểu cười ấy nên lườm cậu ta một cái rồi quay đi. Cụ thể là tiếp tục vùi đầu vào quyển vở Lịch Sử, làm nốt công việc mới nãy. Khổ nỗi lớp ồn quá, tôi cố cách mấy cũng không nhét nổi chữ nào vào đầu thế nên quyết định gấp vở ngóc đầu hóng chuyện. Kết quả tôi nghe Đình Vương tán dóc với mấy cậu bạn ngồi quanh thế này:

- Tiêu chuẩn người yêu của mày là gì?

Tôi bật cười, cười nham nhở giữa cái lớp ồn như chợ vỡ, đứa này ghẹo đứa kia, đứa kia lại chọc đứa khác, đấm nhau loạn sì ngầu.

Có một sự thật có lẽ ai cũng biết rằng đám con trai mà ngồi với nhau thứ nhất là nói về bóng đá, thứ hai là game và thứ ba là... "gái".

- Cười cái gì? – Đình Vương quay lại hỏi tôi song không kịp để tôi trả lời cậu ta lại hỏi thêm một câu khác. – Tiêu chuẩn bạn trai của mày là gì?

- Đừng giống mày là được. – Tôi trả lời ngay tắp lự.

Cả đám cười ồ lên, có bạn cao hứng khoác vai Đình Vương bảo:

- Vương Gia này, anh thấy chú kì này là sắp bị Phúc Tấn đá đít rồi.

Đình Vương nghiêng đầu nhìn tôi song quay lại thụi cho cậu bạn bên cạnh một đấm rồi tiếp tục tám chuyện trên trời dưới đất.

Lại nói, cái tên "Phúc Tấn" này của tôi có hẳn một điển cố dài ngoằng, hài, bựa và hại não. Đầu tiên phải kể đến hôm đi nhận lớp, lúc ấy tôi lật đật chạy từ lớp Nguyên Phân về lớp mình. Lủi thủi, bon chen chui vào trong lớp kiếm đại chỗ trống ngồi xuống. Song đảo mắt một vòng quanh lớp ngó nghiêng xem trò vui. Đang nhe răng cười nham nhở chợt có bạn nam bước đến hỏi tôi:

- Em đợi anh lâu chưa?

Hẳn là đùa cho vui thôi! Lúc ấy tôi nghĩ vậy nên cũng hùa theo đùa lại thế này:

- Gần mười sáu năm rồi anh ạ! – Ngày ấy tôi mười năm tuổi, không phải Cáo mà cũng chẳng phải Nai. Nhưng vẫn đủ khôn ngoan để biết bản thân muốn gì và cần phải làm gì.

Kể từ hôm đó, tôi có bạn trai tin đồn. Mà tôi, từ hôm đi nhận lớp đến hôm đi học chính thức vẫn không biết bạn trai mình tên gì, họ gì, nhà ở đâu. Bi kịch là đây!

Lần nữa gặp lại, tôi và bạn nam ấy tranh nhau một cái ghế trong quán nước. Tôi bảo:

- Thôi, nhường cho tớ đi.

Cậu ấy bảo:

- Ừ, cảm ơn.

Song giật cái ghế mang đi luôn.

Tôi tức đến độ nổ đom đóm mắt. Ai đời có cái loại con trai nào như thế không? Lại còn ông nói Gà bà nói Vịt nữa chứ. Điên cả đầu!

Tôi lững thững đi theo sau lưng bạn nam ấy, thấy cậu ta đặt ghế chuẩn bị ngồi xuống lập tức bước đến dùng hết sức bình sinh đá thật mạnh vào ghế. Cái tôi muốn là cậu ta có một màn bổ ngửa thật oai, thật nhớ đời giữa quán. Thế nhưng trời phụ lòng người. Cậu ta đã không ngã thì thôi còn quay lại nhe răng cười nói với tôi thế này:

- Đá tiếp đi, anh giữ ghế cho bé đá.

Đám bạn ngồi cùng bàn với cậu ta cười lăn lộn. Lúc ấy tôi ước gì có một cái lỗ để chui xuống. Nhục nhã không gì kể xiết.

Từ đó về sau, mỗi lần cậu ta nhắc đến chuyện cái ghế tôi lại thấy điên đầu. Mà điên nhất là tôi với cậu ta học cùng lớp, ngồi cùng bàn, ngày ngày nhìn thấy mặt nhau. Không đơn giản là điên thôi đâu, mà muốn phát rồ luôn ấy!

Tôi với bạn nam ấy ngày nào không đánh nhau là ăn không ngon ngủ không yên. Trong suốt trận cãi vã, câu cậu ta nói với tôi nhiều nhất là:

- Thôi tao với mày đừng cãi nhau nữa, có cãi nữa cũng không chia tay được đâu.

Lẽ dĩ nhiên là không có yêu đương gì ở đây, là tôi bị ép duyên, bị người ta ép duyên đấy.

Suốt năm học lớp mười, cả thể xác lẫn tinh thần của tôi đều bị một người con trai hành hạ. Người ấy họ Phạm, tên gọi Đình Vương. Cái tên quái thai ngồi cùng bàn với tôi từ lớp mười đến lớp mười một.

Lại nói Đình Vương là con nhà khá giả, bố mẹ có tiếng nói trong xã hội nên tính tình kiêu căng, không coi ai ra gì. Đầu lớp mười, tốp con trai lớp tôi không thích Đình Vương thế nên nhất loạt cợt nhả gọi cậu ta là Vương Gia. Mà tôi, bạn gái tin đồn của Vương Gia nghiễm nhiên trở thành Phúc Tấn.

Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng mà!

...

- Chết rồi, chết rồi. – Trợ Lý lớp trưởng hai tay ôm đầu, ngửa cổ nhìn quạt trần gào thét.– Kì này chết thật rồi.

Tôi hỏi: "Sao lại chết?", nó đáp: "Tao chưa học bài cũ Sử."

Ôi chao, lại còn tưởng công to việc lớn gì chứ. Nghĩ đoạn tôi bảo:

- Tao cũng đã học bài cũ đâu...

Lời còn chưa dứt, trợ lý lớp trưởng nhảy vào giữa họng tôi quát:

- Mày khác.

Khác chỗ nào? Cùng là người cả. Thằng này điên rồi.

Thế nhưng sự thật lại chứng minh rằng thường thì mấy thằng điên hay nói đúng. Hôm ấy trợ lý lớp trưởng đúng là "chết" thật, chết không có chỗ chôn luôn.

Tiết Lịch Sử hôm ấy, cô Nguyệt lật sổ điểm dò bài cũ như thường lệ. Chúng tôi ngồi dưới chắp tay cầu nguyện mong sao cô đừng gọi tên mình như thường lệ. Cả đám im ru không đứa nào dám hé răng nói một chữ. Lớp lặng như tờ, yên ắng đến độ tựa như có bàn tay vô hình đay nghiến thần kinh chúng tôi. Thời điểm "ngàn cân treo sợi tóc" ấy, trợ lý lớp trưởng ngồi dãy bàn bên cạnh bỗng đứng bật dậy thưa:

- Thưa cô cho em ra ngoài.

Cô Nguyệt hơi ngẩng đầu lên nhìn trợ lý lớp trưởng, đuôi mày khẽ chau lại, cô gõ nhẹ cây bút xuống bàn giáo viên nhàn nhạt hỏi:

- Mới vào học được có mấy phút, ra ngoài làm gì? Ngồi xuống!

- Nhưng mà cô ơi, em... em "mắc" lắm rồi. – Để tăng tính biểu cảm và tăng độ xác thực cho lời nói của mình, trợ lý lớp trưởng vò vò tờ giấy trên tay, khuôn mặt vặn vẹo đỏ lự, người cũng vặn vẹo. Tiếp lời. – Cô ơi, em...

- Thôi được rồi, đi đi. – Cô mím nhẹ môi, đuôi mắt phảng phất ý cười, xua tay hạ lệnh đuổi người.

- Dạ, dạ. – Trợ lý lớp trưởng co giò chạy thẳng ra ngoài lớp, trên môi là nụ cười mãn nguyện.

Lớp tôi không hẹn mà gặp cùng lăn ra bàn cười, cười đến không biết trời đất là gì. Tôi nhớ có người từng nói: "Ai cũng có một đứa bạn có khả năng làm mình cười như dị dở". Với tôi, tôi không chỉ có một đứa mà là có một đám.

- Thôi được rồi, lớp trật tự, lên kiểm tra bài cũ này. Người đầu tiên... - Chúng tôi nín thở ngồi đợi "tử thần" gọi tên. – Vũ lên bảng.

Cả lớp gần như là thở phào nhẹ nhõm, song đua nhau ôm tim ôm chân cười khành khạch. Chợt có đứa nhớ đến một việc quan trọng đó là...

- Cô ơi, nó mới ra ngoài rồi.

- Thưa cô Vũ là cái thằng cầm giấy xin cô ra ngoài ấy.

Lớp tôi trăm miệng một lời "gắng sức" giải thích với cô.

- À, vậy thì người tiếp theo. – Cô dò bảng điểm hắng giọng gọi. – Vương, Phạm Đình Vương lên bảng.

- Hả? – "Bạn trai" tôi mắt chữa A mồm chữa O, đờ đẫn nhìn cô lại nhìn tôi tựa như không tin vào cái sự thật phũ phàng ấy. Hừ hừ, cho chết, ai kêu ban nãy tự tin lắm vào. Cái gì mà bốn mươi mấy đứa chắc chắn không gọi tao. Cái gì mà xác suất cực thấp? Giờ thì ăn cho đủ nhé!

- Hả hở cái gì? Lên đây. – Cô nạt.

- Dạ? À... vâng ạ!

Đình Vương kéo khóa lục tìm quyển vở Lịch Sử trong cặp, đảo qua đảo lại tìm mãi không thấy. Cậu ta cúi người xuống tìm trong hộc bàn, đảo tung cả cái hộc bàn lên cũng không thấy vở. Mặt nhăn mày nhó giống hệt Khỉ ăn ớt. Cuối cùng không chịu nổi nữa, tôi lấy quyển vở đang để tơ hơ trên bàn đưa cho Đình Vương kèm theo một nụ cười châm biếm. "Bạn trai" trừng mắt nhìn tôi, giật lấy quyển vở để lại trên bàn rồi bắt đầu xỏ dép, thả ống quần, mặc áo khóa,...

- Rốt cuộc là xong chưa? – Cô Nguyệt quát.

- Dạ xong rồi ạ.

Đình Vương lết từng bước chân nhỏ lên bảng, thả nhẹ quyển vở lên bàn giáo viên, nhìn cô cười ngây ngô.

- Học bài cũ chưa? – Cô Nguyệt dùng bút gẩy gẩy quyển vở, lúc sau đổi sang chọc chọc quyển vở. Đại khái là không thèm cầm vở lên xem.

- Dạ em... - Đình Vương trả lời lấp lửng, tiếp tục câu thời gian.

- Học chưa? – Cô lặp lại câu hỏi một lần nữa bằng giọng đanh thép.

- Dạ chưa.

- Giỏi lắm! – Cô Nguyệt nở một nụ cười nhạt, một nụ cười giấu đầy dao và thuốc nổ, tiếp lời. – Cầm vở ra góc lớp đứng, học đến khi nào thuộc thì quay về đây. Người tiếp theo, xem nào... thêm một chữ "V" nữa cho đủ bộ nhé! Việt, lớp trưởng lên bảng.

Hẳn là rút kinh nghiệm từ Đình Vương rồi nên vừa nghe cô gọi tên, Việt Nham lật đật xách vở lên bảng đứng. Đặt nhẹ quyển vở lên bàn giáo viên, lớp trưởng cũng cười ngây ngô y chang Đình Vương. Cô Nguyệt nhìn Việt Nham lại nhìn quyển vở, tiếp tục câu hỏi cũ:

- Học bài chưa?

- Dạ, em học sơ sơ.

- Ừ, học sơ sơ thì được điểm sơ sơ.

- ...

Ông bà ta nói: "Vỏ Quýt dày có móng tay nhọn". Thật là, cấm có sai.

Đúng lúc đó trợ lý lớp trưởng sau khi giải "quyết công to việc lớn" xong đứng trước cửa lớp thưa:

- Thưa cô cho em vào lớp.

Cô Nguyệt ngả người dựa lưng vào ghế, vòng hai tay trước ngực nhìn cậu học sinh ngoan ngoãn trước cửa lớp ung dung "dọa nạt":

- Ừ, về đúng lúc lắm. Vào đây kiểm tra bài cũ.

- Dạ? – Trợ lý lớp trưởng rụt vội cái chân toan bước vào lớp của mình ra. Mếu máo hỏi lại. – Kiểm tra bài cũ ấy ạ?

Ôi, thế này khác nào không đánh mà khai? Thôi nhé, chết sớm đầu thai sớm. Cầu Chúa phù hộ mày! Dù rằng tôi không theo đạo.

- Học bài chưa Vũ?– Cô tiếp tục bài ca cũ, bài ca muôn thuở.

- Dạ chưa. – Trợ lý lớp trưởng cũng trả lời rập khuôn y chang hai tên bạn tốt của mình.

- Cái lớp này giỏi nhỉ? – Cô ngồi bật dậy đập bàn quát. – Làm gì mà về nhà không học bài?

- Em quên mất...

Có một câu hỏi thần thánh của thầy cô mà học sinh thời nào cũng không trả lời được đó là:

- Cái gì cũng quên chứ mấy anh mấy chị có quên ăn không? – Cô nén giận tiếp lời. – Bài hôm nay về nhà tự soạn. – Song mở sổ đầu bài ra, bấm bút ghi. – Vương, Vũ, Việt không học bài cũ, giờ C nhé cả lớp.

- Đừng mà cô ơi.

- Lớp em có mấy giờ B rồi, giờ cô mà cho giờ C nữa là tuần sau đứng cuối trường luôn á cô.

- Cô ơi tha cho tụi em đi mà.

...

Giờ ra chơi tôi hùa theo số đông giả vờ hỏi thăm ba con người xấu số. Người đầu tiên tôi hỏi thăm là Đình Vương, bạn trai kiêm phu quân của tôi.

Tì cằm lên mu bàn tay phải, tôi bảo Đình Vương dạo trước có người từng nói: "Mỗi một việc trong cuộc đời này đều có thể tổng kết bằng ba chữ: Rồi sẽ qua!". Đây là nguyên văn câu nói Đình Vương nói với tôi hôm kiểm tra chất lượng đầu năm Toán. Hôm nay tôi đem nó trả lại cho Đình Vương, không dư không thiếu dù là một chữ. Cậu ta nghe tôi nói vậy thì nhàn nhạt đáp ừ một tiếng, khuôn mặt vẫn nhăn nhó như lúc ban đầu.

Tôi kéo gấu áo Đình Vương, chồm người tới nghiêng đầu nhìn cậu ta nháy nháy mắt. Tiểu Vương Gia bật cười, vòng tay kẹp chặt cổ tôi, tay còn lại đưa lên bẹo má tôi. Đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Tôi vùng vẫy loạn xạ, thụi vào bụng Đình Vương mấy đấm song cậu ta vẫn không thả tôi ra mà vòng tay kẹp chặt cổ tôi hơn. Tôi đưa tay lên túm tóc Đình Vương kéo xuống. Cậu ta ui a mấy tiếng song chuyển hướng qua véo bên má còn lại của tôi. Đau quá tôi gào lên:

- Đau quá, cái thằng hôi nách này bỏ tay ra.

- Nói cái gì hả? – Đình Vương thêm lực kéo mạnh cái má của tôi. Đau đến nhe răng trợn mắt. Ôi cái má đáng thương của tôi, chắc tím mất một mảng rồi!

Tôi với Đình Vương cứ thế "quật" nhau giữa lớp. Anh một câu, tôi một câu, mắng nhau không ra cái gì. Trận chiến ấy chỉ dừng lại khi tôi nghe loáng thoáng một bạn nói:

- Ui cha, tụi bay, lại đây xem phim tình cảm màn ảnh rộng này.

Thật là khóc không ra nước mắt. Người ta đánh nhau như thế mà nó kêu "phim tình cảm màn ảnh rộng". Có lộn không vậy?

- Vợ chồng nhà người ta đánh nhau, mày kệ đi.

- Mà thằng này hay nhỉ? Nãy mới thấy ngồi nhăn nhó vì bị ghi tên vào sổ đầu bài giờ đã ngồi cười toe toét rồi.

- Ôi dào, mày không biết hả? Ngàn lời thầy khuyên không bằng một lời động viên của bạn gái.

- Phải ha...

- Ha ha ha...

Sao cái số tôi nó lại khổ thế này? Ôi trời ơi đau đầu!

Tôi ngừng hành động tàn phá tóc tai Đình Vương và cười nhẹ với hai bạn "khán giả". Song ngó Đông ngó Tây tìm trò khác nghịch, nghịch kiểu này nữa không khéo mai hot facebook là chết, chết chắc! Ai chứ mấy đứa mấy đứa bạn tốt này "dám" lắm, tụi nó không ngán gì đâu. Còn tôi, tôi ngán tụi này đến tận cổ.

Tôi quay xuống bàn dưới nhìn thấy trợ lý lớp trưởng mặt mày buồn hiu nhìn trời nhìn đất than ngắn thở dài. Nghĩ đến lúc trước nó bảo tôi hôm nay thế nào cô cũng gọi nó lên kiểm tra bài cũ. Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, sao nó lại biết chính xác được như thế? Sao nó lại biết? Nghĩ tới nghĩ lui song chẳng thèm nghĩ nữa, tôi hỏi luôn trợ lý lớp trưởng:

- Ê cu, sao mày biết hôm nay cô Nguyệt gọi mày lên bảng?

Nó liếc xéo tôi một cái, nhàn nhạt đáp:

- Tiết trước tao với Vương Gia đánh nhau trong giờ của cô, cô chỉ mặt hai đứa bảo tuần này kiểm tra bài cũ. Thế thôi!

Đình Vương đang ngồi cạnh tôi nghe trợ lý lớp trưởng nói thế lập tức nhảy cẫng lên, đoạn bảo:

- Gì, gì? Cái gì? Sao tao không nhớ? Sao mày không nhắc tao?

- Nhắc mày làm cái vẹo gì? – Trợ lý lớp trưởng nhếch môi, hừ mũi, khinh khỉnh tiếp lời. – Nhắc mày rồi đến lúc ấy cô không cho tao ra ngoài thì sao?

Tôi giấu mặt ra sau lưng Đình Vương, mím môi nhịn cười. Lại nói, lúc ấy trợ lý lớp trưởng không sợ mất mặt, nhất quyết xin cô ra ngoài cho bằng được vì nó đinh ninh rằng chỉ cần lẩn ra ngoài hết mười lăm phút đầu giờ là sẽ qua ải "kiểm tra bài cũ". Ngờ đâu đám bạn tốt trong lớp, đứa nào đứa đấy "câu giờ" thuộc hàng cao thủ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro