Chap 6: Uống say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SeokJin im lặng, cậu không phải không muốn biết về gia đình NamJoon. Từ lúc quen NamJoon đến bây giờ, NamJoon chưa bao giờ nói về gia đình của mình, SeokJin cũng sợ anh sẽ không nói nên không hỏi.

- Có chuyện gì sao ? - SeokJin hỏi.

- Không ! Không có gì. Anh chỉ hỏi vậy thôi. Tại anh thấy em chưa biết gì về gia đình của anh. - NamJoon lấy tay ôm bờ vai của SeokJin, sờ sờ tay của cậu.

- Anh cũng đâu biết gì về gia đình em. - SeokJin giờ giọng trẻ con trêu NamJoon.

- Ờ ha. Hí hí ! - NamJoon cười.

Chuyện gia đình SeokJin, NamJoon biết hết. Chỉ cần một cái búng tay, trong giây lát là biết tỏ tường. Nhưng vì sao anh lại như vậy ?

NamJoon đưa SeokJin về nhà, hai người tạm biệt nhau xong, SeokJin quay lên nhà. Tắm rửa rồi đi về phòng ngủ, cầm điện thoại gọi thử cho YoonGi.

- Alo, cho hỏi ai ở đầu dây bên kia vậy ạ ? - Giọng YoonGi có vẻ mệt mỏi.

- YoonGi hả ? Anh, SeokJin đây. Lúc chiều chưa báo cáo mà chú em đã đi đâu đấy ? Chú có biết anh đi tìm chú muốn chết không hả ? Đột nhiên biến mất như ... - SeokJin đang chửi một tràng thì lại bị YoonGi đang khóc ở đầu dây bên kia cắt ngang.

- Anh SeokJin ! Em ...em ... Híc ... híc ...

- Thôi thôi ! Chú đừng khóc nữa. Ngày mai, sau giờ làm việc chúng ta sẽ nói chuyện này sau nhé ! Đừng khóc nữa. - SeokJin an ủi sự hoảng loạn trong YoonGi nhưng hình như SeokJin cũng đang hoảng loạn.

YoonGi gật đầu " Ừm " một cái nhưng nước mắt vẫn cứ giàn dụa. Cậu cúp máy, chạy vào nhà vệ sinh để tắm rửa. Cậu đã tắm rất nhiều lần rồi nhưng vẫn cảm thấy cơ thể rất dơ bẩn. Những vết tích do hoan lạc để lại, những vết đỏ hỏn trên làn da trắng của cậu lại càng rõ ràng hơn.

Nước mắt của cậu hòa cũng nước từ vòi sen chảy xuống. Cậu rất tuyệt vọng, cậu muốn chết khuất đi cho xong nhưng cậu nghĩ lại, cậu còn người mẹ già ở dưới quê.

- Không được ! Phải bình tĩnh lại. Không sao, chuyện đâu còn có đó. - YoonGi tự an ủi mình.

Hầu như YoonGi khóc suốt đêm, không ngủ được. Sáng hôm sau, SeokJin đến bệnh viện, YoonGi cũng đã ở đó. YoonGi hai mắt sưng húp, người uể oải. SeokJin tò mò không biết tại sao nhưng cũng không muốn tinh thần của YoonGi suy sụp đi. Hai người bắt tay vào công việc, SeokJin cũng không mấy lạ lẫm bởi đối với YoonGi, công việc là công việc, chuyện riêng là chuyện riêng. Không dính dáng gì đến nhau.

Kết thúc giờ làm việc, SeokJin liền kéo YoonGi đi đến một quán cafe gần bệnh viện để nói chuyện. SeokJin gọi hai ly coffee Latte, cậu không biết YoonGi có thích không nhưng với trực giác của cậu thì YoonGi sẽ thích. Cậu bưng hai ly cafe đặt lên bàn, đẩy một ly về phía của YoonGi. Mùi thơm của cafe khiến YoonGi cũng không thể cưỡng lại mà húp một ngụm.

- Chú em bị gì mà hôm qua khóc thét lên thế ? - SeokJin cầm ly cafe lên, nhướng mắt nhìn YoonGi.

- Em ... em ... - YoonGi vừa nói thì đã khóc tới nức nở thành tiếng.

- Thôi ... thôi ... nín ! Đừng khóc nữa ! Bình tĩnh kể anh nghe. - SeokJin vỗ vỗ lưng của YoonGi.

- Anh đừng la lên nhé ! Em ... em ... em bị HoSeok ... lấy mất " lần đầu tiên " rồi ! - YoonGi khóc lớn hơn, dựa người vào vai SeokJin.

SeokJin đã hiểu được phần nào câu chuyện nhưng vẫn tò mò.

- Hôm đó thế nào ? Chú kể rõ ràng cho anh nghe.

- Hôm đó ... sau khi chữa trị ... cho bệnh nhân cuối cùng ... xong ... thì ... em quay ra kiếm anh ... thấy anh bước vào phòng của NamJoon ... em định đi ... tới ... thì ... có ai đó đằng sau ... nắm chặt lấy tay của em ... Em nhìn từ đằng sau ... thì nhận ra đó là ... HoSeok. Em có la lớn hỏi anh ta ... đưa em đi đâu ... nhưng anh ta không trả lời ... anh ta đưa ... em ... tới biệt thự của anh ta ... sau đó ... sau đó ... - YoonGi nói tới đó thì không nói nữa. SeokJin lấy một vài tờ giấy đưa cho YoonGi lau nước mắt.

- Thôi được rồi ! Anh hiểu rồi ! Nín đi ! Mọi chuyện qua rồi.

YoonGi gật đầu nhẹ, nước mắt cũng ngưng chảy xuống. SeokJin uống một ngụm cafe rồi chợt nhớ ra một điều gì đó.

- À, YoonGi ! Em đã uống ... thuốc tránh thai chưa ?

SeokJin hỏi nhỏ vào tai YoonGi. YoonGi sửng sốt nhìn SeokJin rồi bịt miệng hoảng hốt :

- Chết rồi SeokJin ! Em ... em không biết. Bây giờ tính sao đây ?

- Không sao ! - SeokJin an ủi rồi cười một cái.

- Bây giờ hai đứa mình đi ăn rồi đi mua thuốc nhé !

YoonGi gật đầu, SeokJin cũng nhẹ lòng hơn.

- Anh biết một quán đồ Nhật mới mở. Hay mình tới đó ăn được không ? - SeokJin hào hứng giới thiệu với YoonGi, ở sở trường ăn uống thì SeokJin đứng hạng nhì không ai dám đứng hạng nhất.

Bọn họ bắt taxi đến quán Takasiyari - một quán đồ ăn Nhật. Quán có vẻ đông, đúng với sở thích của SeokJin. Hai người họ đúng là hợp tính nhau, nói nhiều kinh khủng ( au cạn lời :)) ), đã vậy còn có rượu vào người thì bọn họ như hai người điên, vừa nói vừa cười nghiêng ngả.

Trên đường đi về cũng đâu có vừa, hai người khoác vai nhau, vừa đi vừa hát nhảm :

- Lâu lâu lâu thì ta mới nhậu một lần ... Maybe I, I can't never fly~~~ Did you see my bag? Did you see my bag? .... Fire~~~~ ế ô ...

Họ hát hết bài này đến bài kia, ồn ào cả xóm làng.

Sau khi đưa YoonGi về nhà, SeokJin một mình say xỉn bước đi trên đường. Bước chân của cậu đã không còn vững nữa.

Đột nhiên đâu ra một chiếc xe chạy nhanh đến, thắng gấp xe một cái " kít ". Hai người đàn ông cao to, làn da ngăm đen, chung quanh hai người này có một luồn hàn khí không hề nhẹ, họ bước xuống xe và tiến lại gần SeokJin. SeokJin nhà ta đã say, thấy chiếc xe đến gần mình thì nổi cáu :

- Chiếc xe này ... Muốn đua hả ? Đi bộ sao mà đua với xe hơi chứ ? Thiếu mứt hả ? Mấy ông là ai ? Tôi không biết ! Mấy ông đi ra đi !

Đang chửi thì SeokJin bị hai người đàn ông đó bê lên xe, ngồi giữa hai người đàn ông khiến SeokJin khó chịu.

- Mấy ông làm tui khó chịu quá ! Bỏ tui ra !

Chiếc xe màu đen từ từ mất bóng trong bầu trời đêm tối đầy đáng sợ. SeokJin trên xe cũng đã thiếp đi lúc nào không hay.

------------------------------------------------------
Bữa nay là sanh thần của Tiểu Hy Vọng nhà ta😍😍Chúc anh luôn mạnh khỏe, nhảy càng ngày càng giỏi, đừng ốm nữa, ốm là không được đâu😘Luôn mua nhiều quần để ARMY bọn em đội mỗi khi anh làm trò con bò🐂Happy birthday Hobie😍😍

Tấm hình xinh vc~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro