Chap 7 H nhẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn Phác Chí Mẫn một thân quần áo xộc xệch, cả người mỹ vị như vậy, nếu hắn còn nhịn được thì hắn không phải là nam nhân nữa.

Kim Nam Tuấn tiến tới ôm lấy thân thể Phác Chí Mẫn, đè ép cậu lên cửa nhà tắm, hắn tìm đến đôi môi mê người kia mà hôn lên, hai người lại tiếp tục triền miên. Tay Kim Nam Tuấn cũng không rãnh rỗi mà mở bung từng nút áo của cậu ra, hắn buông đôi môi cậu ra, lại hôn liếm đến xương quai xanh, cắn mút lên xương quai xanh của cậu để lại những vết màu đỏ chói.

Tay của Kim Nam Tuấn sờ đến nơi đó của Phác Chí Mẫn mà vuốt ve, khiến nó căng cứng lên theo ý hắn.

"Ưm..." Phác Chí Mẫn rên rỉ thành tiếng, tiếng rên như cỗ vũ lấy Kim Nam Tuấn, khiến hắn càng hưng phấn hơn.

Kim Nam Tuấn tìm đến hạt đậu nhỏ trước ngực của Phác Chí Mẫn, hắn vừa cắn vừa mút kiến hai hạt đầu hồng đỏ lên, cảm tưởng như một chút nữa sẽ rỉ máu ra.

"Đừng...đừng..." Phác Chí Mẫn cảm thấy lạ lẫm thấp giọng bảo đừng, nhưng Kim Nam Tuấn hiện tại làm sao nghe lọt tai những lời cậu nói. Hắn chuyên tâm chăm sóc cho hai hạt đậu trước ngực cậu, tay thì lần mò ra phí sau chạm nhẹ vào hậu huyệt nhỏ bé kia.

"Ưm...ha..." Phác Chí Mẫn thần trí không rõ rên lên, Kim Nam Tuấn nhẹ nhàng cho một ngón tay vào, không chút bôi trơn khiến lúc vào có chút khó khăn.

Kim Nam Tuấn hôn lên môi Phác Chí Mẫn hòng cho cậu quên đi cảm giác tê dại phía sau.

"Thả lỏng một chút, được không?." Kim Nam Tuấn nhẹ nhàng thì thầm vào tai Phác Chí Mẫn, Phác Chí Mẫn cố gắng thả lỏng cho ngón tay của Kim Nam Tuấn có thể ra vào dễ hơn.

Phía dưới từ một ngón đến hai ngón, từ từ lại đến ba ngón, đợi đến lúc hậu huyệt có thể chịu được ba ngón tay hắn mới rút ra. Kim Nam Tuấn nâng một chân của Phác Chí Mẫn lên, nắm lấy cự vật đặt trước hậu huyệt hồng nhuận kia từ từ đưa vào.

"A...đau...đau quá..." Phác Chí Mẫn không chịu được cự vật to lớn kia bắt đầu chống cự Kim Nam Tuấn đưa vào.

"Ngoan, thả lỏng một chút, sẽ không đau." Kim Nam Tuấn thấy khoé mắt của cậu bắt đầu ứa nước liền đau lòng, hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cậu, lau đi mồ hôi trên gương mặt xinh đẹp ấy. Kim Nam Tuấn hôn nhẹ lên mi mắt, sóng mũi, rồi đến môi, mỗi động tác điều rất nhẹ nhàng khiến Phác Chí Mẫn thả lỏng thân thể.

Kim Nam Tuấn vẫn không dám manh động mà từ từ cho vào, nhẹ nhàng luận động, hắn không dám gấp gáp, hắn sợ sẽ làm cậu đau, sợ cậu sẽ ám ảnh với làm tình. Hai tay Phác Chí Mẫn ôm lấy vai Kim Nam Tuấn, đầu tựa vào hõm vai hắn bắt đầu thở dốc, cảm giác này khác với lần trước hắn làm cậu ở hộp đêm. Lần ân ái này hắn không tức giận, không mạnh bạo như lần trước, lần ân ái này hắn khiến cậu cảm thấy thật thoải mái.

Kim Nam Tuấn bắt đầu trừu sáp dần dần mạnh lên, khiến Phác Chí Mẫn cả người như vô lực mà thở dốc rên rỉ. Kim Nam Tuấn ôm lấy cậu mà mạnh mẽ ra vào, hắn như dã thú đang đói khác muốn một hơi ăn sạch sẽ con mồi không chừa lại thứ gì.

"A...nhanh quá...ưm...ha..." Phác Chí Mẫn hai tay bấu chặt lấy Kim Nam Tuấn, cái đầu nhỏ lắc lắc tỏ vẻ chịu không nổi.

Nhưng Kim Nam Tuấn đã ăn được mỹ vị nào biết trăng sao, hắn vẫn một mực va chạm, không biết qua bao lâu tiếng rên rỉ của Phác Chí Mẫn đột nhiên thay đổi, nó kiều mị hơn bao giờ hết, không thống khổ, không đau đớn, chỉ có thoải mái. Kim Nam Tuấn biết bản thân đã tìm đúng chỗ bèn hướng nơi đó mà đâm tới.

Không biết hai người đã làm bao nhiêu lần, trong phòng tắm lưu lại bao nhiêu dấu vết ân ái của hai người. Cứ như vậy, Kim Nam Tuấn không đi làm, Phác Chí Mẫn mệt rã người ôm lấy Kim Nam Tuấn.









.......

Bắt đầu từ hôm nay tui trở lại nghen.
Bắt đầu từ hôm nay sẽ có thịt dần dần nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro