#2 Bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Có chuyện gì sao, ông Choi "
" Dạ cậu chủ có bạn đến tìm ạ "
" Bạn ? "
Trước mắt Ruto bây giờ là một cậu bé với mái tóc nâu thẫm trùng màu với ánh mắt. Cậu bé cười tươi như ánh nắng đầu hạ vậy, rất sáng nhưng không hề chói chang
Còn người được gọi là cậu chủ ấy chỉ chạc tuổi Doyoung thôi nhưng sao trông cậu ấy đáng sợ quá. Cậu nhóc có ánh mắt đen thẫm sâu như muốn nuốt chửng tâm can người khác vậy, nhưng lại đẹp trai vô cùng. Rất cuốn hút
Dừng ánh nhìn vô định lên người cậu " bạn" một hồi, Ruto bèn hỏi :
"Tìm tôi có việc gì sao?"
Hai mắt cậu bé long lanh ý cười, tinh nghịch đáp ( mặc dù có chút xíu sợ sệt ):
" Cậu là Ruto sao, mình là Kim Doyoung, cậu có thể gọi mình là Doyoungie, mình mới chuyển đến nên muốn tìm bạn , cậu làm bạn với mình nhé ! "
Đôi mày Haruto khẽ nhíu với bàn tay trắng trẻo chìa ra trước mặt mình, vẫn lặng thinh tuyệt nhiên không nhếch mép một lời
Thật bất ngờ, cậu gạt phắt đôi bàn tay đang chìa ra đầy chờ mong ấy rồi thẳng thừng, vô vị lên tiếng:
" Biến lẹ đi, tôi không muốn làm bạn với bất cứ ai cả"
Mặc dù bị từ chối bởi một thằng nhóc ngang tuổi mình thích lên giọng kiêu ngạo nhưng Doyoung vẫn không từ bỏ.
" Sao vậy có bạn sẽ rất vui mà, cậu có thể chơi xếp hình với mình này, mình có thể cho cậu mượn cả Teddy nữa "
Cậu nhóc chín tuổi nhếch mép mỏng cười khẩy cậu bé trước mặt
"Tốt bụng ghê, biến đi cho khuất mắt tôi "
"Watanabe Haruto, đấy không phải lời lẽ nên thốt ra từ miệng dòng họ Watanabe"
Một người phụ nữ trông rất xinh đẹp, thật ngạc nhiên, Ruto có vẻ không giống bà cho lắm, bà có gương mặt tròn, đôi mắt bà có màu nâu hạt dẻ thay vì màu đen sâu hút như mắt đứa con của mình. Thậm chí có thể nói bà như thiên sứ nơi trần gian, ấy vậy mà cậu con trai của bà. Bà Watanabe cất tiếng phá vỡ dòng suy nghĩ nãy giờ của cậu .
"Cháu đến chơi với Ruto sao "
"Dạ... Vâng ạ "
"Cháu là gia đình mới chuyển đến sao, có phải cháu là Kim Doyoung "
"Dạ"
"Vậy hãy đến chơi với Ruto nhiều vào nhé, thằng bé không có nhiều bạn nhờ cả vào nhóc đó "
"Con không nghĩ con cần mẹ lo những thứ như vậy cho con"
"Ta nghĩ con nên ra khỏi căn phòng đó và hòa nhập với văn minh loài người"
Haruto lườm Doyoung một cái sắc lẹm khiến cậu toát mồ hôi hột.
" Biến đi cho khuất mắt tôi" rồi đóng của cái sầm
Người mẹ cùng quản gia nhìn thấy cảnh tượng trước mắt chỉ biết thở dài ...
"Nhờ ông Choi dẫn hộ tôi cậu nhóc ra về"
"Thật sự xin lỗi cháu khi để cháu phải chịu những thứ này... Thành thật xin lỗi cháu, nơi này luôn chào đón cháu đến. Nhưng để hôm khác rồi cháu sẽ sang nhé. "
Ông Choi vỗ đầu Doyoung rồi dắt tay về phía cửa. Doyoung nghĩ rằng hai người sẽ đi trong im lặng, nhưng đột nhiên ông Choi lên tiếng phá vỡ sự im lặng ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro