Chương 6: Lời đã nói đến nước này, đứa trẻ ba tuổi cũng đoán ra được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư An không thể không kéo Thanh Lê ra sau lưng mình, hơi thở lạnh lẽo như sắt: "Lăng đại nhân, đã đến rồi sao không lộ diện?"

Đêm đen đặc như mực, bỗng nhiên tiếng vỗ tay vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng trong rừng.

"Bổn quan rất tò mò, ngươi thực sự là người của ai?" Nam nhân mặc áo bào đỏ, họa tiết huyền bí, đầu đội ngọc quan, bước ra chầm chậm trước mặt hai người: "Ngươi dám cầm thẻ bài của Thập Tam Ti, giả vờ điều tra tham ô của Hoành Châu Tri phủ, nhưng thực chất lại âm thầm điều tra vụ án Quan Sơn mười năm trước? Đây là án cấm của Thịnh Quốc, là việc có thể rơi đầu."

Hắc y nhân cung kính hành lễ, lùi lại nửa bước, nhường đường cho Lăng Hàn.

Nghĩ đến vụ án Quan Sơn, Lăng Hàn lạnh lùng cười, hai tay chắp sau lưng: "Vụ án Quan Sơn, ngay cả Hoàng thượng khi nhắc đến cũng phải rùng mình. Vị Đại tướng quân trấn quốc lừng danh hóa ra lại là kẻ bán nước cầu vinh. Mười vạn anh hồn chôn thây ở Quan Sơn, sông đào Hoàng Sa mười năm không ngừng rửa xương trắng của các binh sĩ."

Nghe những lời này, Thanh Lê chợt nhớ đến một ngày bên bờ Vong Xuyên.

Trên tầng cao nhất của cầu Nại Hà, những binh sĩ mặc giáp bạc nhuốm máu chen chúc, ánh mắt vô hồn như xác sống, lần lượt vứt bỏ cờ xí, theo những cánh bướm bạc băng qua Hoàng Tuyền, nhìn chằm chằm về phía xa từ đài Vọng Hương.

Một "Thông hiểu Quỷ" đã ở đó hơn trăm năm, bày sẵn bàn ghế, những giác quan mờ nhạt đập đũa loảng xoảng, bắt đầu khoe khoang trước đám quỷ lớn nhỏ đang tụ tập xem diễn: "Các ngươi đều biết, cầu Nại Hà của Vong Xuyên là do Kim Thiên Thần Quân xây dựng, nối liền nhân gian, địa ngục và thiên giới. Cầu chia làm ba tầng, người sống làm điều thiện đi trên cầu đỏ, kẻ thiện ác lẫn lộn đi trên cầu vàng, còn kẻ ác thì đi trên cầu đen dưới cùng, tượng trưng cho sự trừng phạt vĩnh viễn, không bao giờ được đầu thai."

"Hôm nay quả thật là kỳ quan. Mười vạn binh sĩ giáp bạc đi trên cầu trên, chỉ có một người đi trên cầu đen!"

Hôm ấy, Thanh Lê nhàn rỗi không có việc gì, cầm chén rượu nghe thấy những lời này, mới ngước mắt nhìn lên một lần. Chỉ thấy bóng lưng thẳng tắp của một người, tóc buộc gọn gàng, toàn thân đẫm máu. Nơi người đó đi qua, bách quỷ đều né tránh, ai cũng muốn giữ khoảng cách ba thước với người vừa bước ra từ biển máu kia.

Đám quỷ dưới đài không biết có phải đã ở đây quá lâu hay không, mà bất cứ chuyện lặt vặt nào cũng có thể trở thành đề tài bàn tán, huống hồ đây là lần đầu tiên trong gần trăm năm có mười vạn oan hồn đến báo danh ở cầu Nại Hà. Tiếng bàn luận sôi nổi vang lên, dường như đã đoán ra phần lớn câu chuyện mà Thông Hiểu Quỷ chưa kịp kể hết, ai cũng đưa ra ý kiến khác nhau.

Thông Hiểu Quỷ gõ nhịp đũa nhanh chóng, cắt ngang những lời bàn tán rôm rả của đám quỷ: "Các ngươi có biết, ở nhân gian, Thịnh Quốc là quốc gia thống lĩnh chín châu. Trong đó, ba nước Yến Hồi, Như Quốc và Đông Hằng đã liên minh với nhau, không chịu nổi sự mở rộng của Thịnh Quốc, nên liên kết lại tấn công biên giới phía Nam, nơi phòng thủ yếu nhất của Thịnh Quốc."

"Thịnh Quốc quả không hổ danh là đại quốc, đã kiên cường phòng thủ suốt ba tháng liền. Nếu cuộc chiến tiếp tục kéo dài, ba nước kia có thể sẽ vì thiếu hụt lương thảo và tài nguyên ở phương Bắc mà phải thất bại trước."

Thông Hiểu Quỷ vẽ ra một tấm bản đồ, ngón tay chỉ vào vùng trũng ở giữa, đó chính là vị trí của Quan Sơn, bốn phía là núi non bao quanh, địa thế thấp. Ngay cả những con thú dữ bị mai phục ở đó cũng chỉ có thể bỏ mạng.

"Điều kỳ lạ là, không hiểu vì sao quân Thịnh Quốc lại liên tục thất bại sau đó, mất liền ba thành. Đại tướng quân Trấn Bắc rõ ràng có thể chờ đợi sự tiếp viện của ba châu gần kề ở Hành Châu, nhưng lại cố chấp dẫn quân vào Quan Sơn. Quan Sơn nằm trong lãnh thổ Thịnh Quốc, theo lý thì tướng soái và binh lính của Thịnh Quốc phải hiểu rõ lợi hại ở đây, nhưng quân lệnh như núi, nào có ai dám trái lệnh?"

"Kết quả là, Thịnh Quốc không chờ được viện binh, quân đội thất bại, máu chảy ba thước, mười vạn binh sĩ chôn thây nơi đây."

"Nghe đồn Đại tướng quân Trấn Bắc sau khi thất bại đã tự sát bằng kiếm trước mặt quân lính, sau khi ông ta chết, người ta phát hiện những bức thư liên lạc với ba nước kẻ thù trong trướng của ông."

Lời nói đầy hào hùng của Thông Hiểu Quỷ khiến không ít quỷ hồn phấn khích, thậm chí có vài tiểu quỷ tức giận ném hạt dưa về phía bóng lưng cách xa hàng dặm trên cầu: "Tên phản quốc! Đồ vô liêm sỉ!"

Thanh Lê uống liền ba chén rượu Mai Trúc, rượu mạnh làm bỏng cổ họng, nàng lại cầm thêm một chén nước trong uống ừng ực. Trong lòng thầm nghĩ: "Rượu nhân gian sao mà mạnh đến thế?"

*

Đêm nay Hắc Sơn Cốc không được yên bình, trăng sáng treo cao, ánh trăng trong trẻo phủ khắp cánh rừng rậm.

Lăng Hàn đi tới đi lui, thỉnh thoảng ngước nhìn Dư An: "Nhưng bổn quan rất tò mò, ngươi đã phát hiện ra điều gì mà dám nghi ngờ bổn quan đã gian lận quân nhu, báo cáo sai quân lương năm xưa?"

Năm đó, khi Đại tướng quân Trấn Bắc ra trận, Lăng Hàn với tư cách là Thư lệnh quan phụ trách vận chuyển quân lương và phân phát quân nhu, hàng tháng đều báo cáo lên Khánh Đế về việc vận chuyển trăm thạch lương thực, trăm xe áo lạnh và vật tư chuyển đến tiền tuyến.

Dư An hạ mi mắt, lạnh lùng đáp: "Trong ngăn kéo riêng của đại nhân, ta đã tìm thấy các bản ghi chép vận chuyển lương thảo cùng với sổ quân nhu, tất cả đều do phó tướng Lý Vọng Xuân viết, không sai."

"Chỉ có điều, chất liệu giấy lại không giống với ta dự đoán. Điều này khiến ta nghi ngờ đây không phải là sổ lương thực và quyển sổ thực sự, mà bản gốc chắc vẫn còn trong tay Lăng đại nhân."

"Chất liệu giấy?"

Lăng Hàn cười, lấy bản gốc từ trong người ra, lật qua lật lại nhưng không tìm thấy điều gì khác biệt: "Bản gốc và bản sao ta đưa ngươi đều giống nhau, bổn quan còn đặc biệt tìm giấy cũ mười năm trước để Lý Vọng Xuân viết. Đáng tiếc tên bạc mệnh ấy viết xong quyển này đã chết dưới chén rượu độc mà ta ban cho. Chẳng lẽ ngươi có khả năng mở miệng người đã chết?"

Dư An đáp: "Giấy của sổ giả được chọn rất kỹ, chất liệu trắng tinh và mịn màng, hút nước và thấm mực tốt."

"Vậy thì có gì không đúng?"

Thanh Lê là người ngoài cuộc nhưng đã hiểu rõ ý của Dư An, nàng trêu chọc Lăng Hàn: "Lời đã nói đến nước này, đứa trẻ ba tuổi cũng đoán ra được."

"Ngươi! Một nữ nhân như ngươi mà dám chế nhạo bổn quan!" Lăng Hàn bị nàng châm chọc, lửa giận bùng lên.

Thanh Lê không hề hoảng sợ, chậm rãi giải thích: "Đại nhân đừng nóng, để tiểu nữ giải thích cho ngài nghe."

"Nói thẳng ra, giấy giả được làm từ giấy Tuyên đặc sản của huyện Kinh, loại giấy này thường được dâng lên triều đình cho các quan văn dùng để tấu sớ. Còn người dưới trướng Đại tướng quân Trấn Bắc là võ tướng, thường dùng giấy Hào cứng cáp trên sa trường."

"Thứ hai, quân đội rời khỏi Thịnh Quốc đã nhiều tháng, làm sao một người đang ở chiến trường xa xôi lại có thể sử dụng được loại giấy đặc cung cho triều đình ở kinh thành?"

"Chỉ có một khả năng duy nhất, đó là có kẻ có ý đồ xấu đã cố tình giả mạo một bản. Người lo lắng về số liệu dối trá, bí mật chuyển lương thực vật tư không ai khác chính là kẻ đã làm điều này. Đại nhân nghe tiểu nữ phân tích, có phải đột nhiên ngộ ra không?"

Thanh Lê nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Dư An, không ngừng huých cùi chỏ vào người hắn, ra vẻ tiểu nhân đắc chí đòi khen ngợi.

Dư An nhẹ nhàng phủi những nếp nhăn trên tay áo, khuôn mặt không biểu cảm, nhưng vẫn khen ngợi một câu 'thông minh', lúc này mới khiến người bên cạnh dừng lại.

Lăng Hàn tức đến nghiến răng nghiến lợi, sắp chết đến nơi mà hai người họ còn thản nhiên tán tỉnh nhau.

Hắc y nhân trầm giọng, ghé vào tai Lăng Hàn nói nhỏ: "Đại nhân, nếu kéo dài đến trời sáng thì không tiện động thủ."

Lăng Hàn nheo mắt lại, trông giống hệt một con cáo già đang rình mồi trước mắt: "Đáng tiếc, ngươi thông minh như vậy, nhưng phải mang cái đầu thông minh ấy xuống Hoàng Tuyền. Bổn quan không muốn phí thời gian với các ngươi nữa." Bốn ngón tay của hắn cuộn lại, rồi xoay lưng, ngẩng đầu nhìn trăng, chờ đợi lưỡi kiếm chém xuống cùng máu văng lên áo bào lạnh lẽo.

Hắc y nhân khạc một bãi nước bọt xuống đất, cầm ngang thanh đao, từng bước tiến lại gần Thanh Lê và Dư An.

Thanh Lê không hiểu tại sao lần đầu tiên làm người lại thiếu đi sự dũng cảm đối diện với cái chết. Không giống như thần tiên bất tử mà không sợ hãi điều gì, lần này làm người khiến nàng luôn lo lắng cho mạng sống của mình. Tay nàng vô thức nắm chặt lấy vạt áo của Dư An.

Dư An lúc này không hề từ chối sự tiếp xúc với nàng , hoàn toàn dỡ bỏ sự xa cách và lạnh nhạt, nhìn xuống Thanh Lê có chút tê dại: "Thanh Lê cô nương, vậy mà lại sợ sao?"

Thanh Lê lườm hắn một cái, rồi đá mạnh một cái: "Nhảm nhí, không biết nhờ ơn của vị công tử nào, thiếu nữ thanh xuân vừa mới bước vào cõi đời chưa kịp tận hưởng vinh hoa phú quý, chưa kịp tìm được người xưa thì đã bị người ta chém chết rồi."

"Bị chém chết? Có đau không? Có rất đau không?"

Dư An vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, đối diện với cái chết gần kề mà vẫn mang một sự tĩnh lặng siêu thoát qua bao năm tháng, thậm chí có thể nói là bình lặng như mặt nước chết, không một gợn sóng. Dù cho có ném một tảng đá lớn vào cũng chẳng tạo nên một giọt nước bắn ra.

"Không biết."

Thanh Lê chỉ nghe thấy giọng nói trong trẻo của hắn, từng chữ được nói ra đầy nghiêm túc: "Ta chỉ biết đã từng hứa với cô nương rằng mọi nguyện ước sẽ thành, không phải là lời giả dối."

Nghe đến đây, trong khoảnh khắc Thanh Lê có chút mơ hồ, rồi sau đó thầm nguyền rủa trong lòng: sắp thành ma dưới lưỡi đao rồi mà còn nói lời lớn lao! Trước khi chết, nàng không quên nguyền rủa Tư Mệnh và Dư An một lượt, họ đều là những kẻ cản trở con đường sự nghiệp của nàng .

Lưỡi đao lạnh lẽo chém về phía họ, gió đao sắc bén rít lên dữ dội. Dư An thân hình như điện, di chuyển nhẹ nhàng như ánh sáng lướt qua, bước lùi một bước, hai ngón tay kẹp chặt lưỡi đao lạnh, dùng lực bẻ mạnh, thanh đao trong tay hắc y nhân gãy làm đôi.

Thanh Lê thầm lẩm bẩm trong lòng: Chỉ cần diễn trò trước khi chết thì sẽ từ một cái chết nhanh gọn thành hàng trăm nhát dao cắt xé ra từng mảnh.

Quả nhiên, hắc y nhân xấu hổ, tức giận hét lớn ra hiệu cho tất cả đồng bọn phía sau cùng nhau xông lên.

Thanh Lê cảm thấy cổ mình lạnh buốt, tay ôm chặt lấy cổ, co người nép sau lưng Dư An.

Trong màn đêm, đột nhiên vang lên âm thanh "vút vút" liên tục, mưa kiếm dày đặc như cầu vồng chọc xuyên qua bầu trời từ trên cao đổ xuống, hắc y nhân đồng loạt ngã xuống, máu nhuộm vàng đất.

Vài thanh kiếm xuyên không vang lên tiếng rít dài, rơi ngay sát đôi giày thêu của Thanh Lê, gió kiếm cắt đứt những sợi chỉ thêu bảy màu. Thanh Lê sợ đến mức càng thu mình sau lưng Dư An, chỉ hận hắn không thể to ra thêm mấy chục cân thịt để làm tấm chắn hoàn hảo.

"Đừng cử động!"

Dư An khẽ di chuyển một chút, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút mà phát ra lời an ủi: "Đừng sợ, ta ở đây."

Hắn vẫn đứng vững trong cơn mưa kiếm, không hề di chuyển một bước.

Khi tiếng mưa kiếm ngừng lại, Thanh Lê bám lấy cánh tay hắn, thò đầu ra nhìn, thấy những hắc y nhân đã ngã gục hết, chỉ còn lại một người duy nhất là Lăng Hàn đang ôm đầu khóc thét, gần như sụp đổ.

Cùng lúc đó, hàng chục vhắc y nhân cao lớn, mỗi người đeo hai thanh đao ngắn bên hông, lần lượt từ những cây cao xung quanh nhảy xuống.

Phó tướng Phó Kiếm áp giải Lăng Hàn đến trước mặt Dư An, giật lấy cuốn sổ từ tay Lăng Hàn rồi quỳ xuống dâng lên: "Thái tử điện hạ, đã bắt được Lăng Hàn, chứng cứ giả mạo văn thư ở đây, xin điện hạ xét xử."

Điện hạ??

Thái tử điện hạ??

Thanh Lê tình cờ nhặt được một công tử thất thế trên đường, hóa ra lại là Thái tử tương lai của Thịnh Quốc?

Xem ra cuối cùng vinh hoa phú quý đã đến lượt Thanh Lê nàng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro