Chương 8: Ta có phải là quái vật không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong gian phòng chưa đốt đèn, chỉ có ánh sáng trong trẻo của vầng trăng xuyên qua cửa sổ giấy, lặng lẽ chiếu vào bên trong. Màn che tinh tế và thanh nhã, một chiếc lò hương bằng đồng xanh được chạm khắc tỉ mỉ, bên trong đang đốt than, tỏa ra mùi hương của mực và long diên hương, lan tỏa khắp căn phòng. Ở góc phòng, trên chiếc kệ khắc họa hoa văn có đặt một cái chậu và một bình rót nước. Một thanh kiếm cổ với tua kiếm treo bên cạnh kệ.

Tiêu Cảnh Vân dội nước lạnh lên mặt mình, từng giọt nước lạnh buốt theo cằm chảy xuống cổ, làm ướt phần cổ áo. Nhìn vào ánh sáng phản chiếu từ lưỡi kiếm, lần đầu tiên, y chăm chú quan sát khuôn mặt của mình, rõ ràng là một dung mạo xuất chúng nhưng đôi mắt lại vô hồn.

Không hiểu vì sao, từ khi sinh ra, y không có niềm vui, nỗi buồn, cũng không có nước mắt.

Y khẽ hỏi thị vệ sau lưng: "Ta có phải là quái vật không?"

Thị vệ đáp: "Điện hạ, ngài là bậc cửu ngũ chí tôn. Học đạo lý quốc pháp, ngài đương nhiên không bị những cảm xúc tầm thường như chúng thần chi phối."

Tiếng gõ cửa vang lên, Phó Kiếm áp giải Lăng Hàn đã tỉnh vào trong chính điện. Bên trong bày biện đầy đủ ghế ngồi, ngay khi vừa bước vào, đã thấy một bức bình phong tuyệt mỹ khắc họa cảnh trăm hạc về tổ. Bức bình phong có thân làm từ gỗ đen, được chạm khắc tinh xảo, toát lên vẻ tao nhã cao quý.

Tiêu Cảnh Vân từ từ xuất hiện từ phía sau bình phong, rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ hoàng lê bên cạnh, ánh mắt không rời khỏi bức bình phong.

Y mở lời, làm Lăng Hàn giật mình sợ hãi: "Phủ đệ của Lăng đại nhân, bình phong làm từ ngọc thạch, nội thất dùng toàn gỗ lê tốt nhất, độ xa hoa này không kém gì cung đình. Vùng Quan Sơn ở biên cương phía Nam từ khi nào lại giàu có như vậy? Hay chỉ có mình Lăng đại nhân hưởng thụ?"

Lăng Hàn run rẩy, miệng lặp đi lặp lại: "Xin điện hạ tha mạng."

Tiêu Cảnh Vân không ngẩng đầu lên, lật giở sổ sách thật, càng xem lông mày y càng nhíu chặt. Cuối cùng, y ném cuốn sổ thật xuống chân Lăng Hàn.

Phó Kiếm nhặt lên, chỉ vừa lật vài trang đã thấy những con số đỏ rõ ràng ghi mỗi tháng chỉ có nửa thạch lương thảo và một xe quân nhu chuyển đến tiền tuyến. Phó Kiếm siết chặt nắm tay, hàm răng nghiến lại, đôi mắt đỏ ngầu như ma quỷ, liền tung một cước đạp Lăng Hàn ngã nhào xuống đất: "Ngươi, một chức quan Trung Lệnh, làm sao dám tấu trình lên triều đình rằng mỗi tháng có trăm thạch lương thảo, trăm xe quân nhu chuyển đến tiền tuyến?"

Hắn túm lấy cổ áo của Lăng Hàn, mắt trợn trừng giận dữ: "Chỉ nửa thạch lương thảo, đến nuôi ngựa cũng không đủ!"

"Phó đại nhân tha mạng! Mười năm trước, thiên tai giáng xuống vùng biên giới phía Nam, ruộng đất đều bị biển nhấn chìm, thực sự không còn lương thảo để chuyển đến tiền tuyến! Hạ quan cũng sợ bị Bệ hạ trách phạt, nên mới bịa một chút..." Lăng Hàn giơ ngón cái và ngón trỏ, ra dấu một chút.

Càng khiến Phó Kiếm tức giận: "Ngươi còn dám nói chỉ là một chút?!"

Lăng Hàn hốt hoảng: "Khi quân đội của Thịnh Quốc mới khai chiến với ba nước kia, quân ta đã liên tiếp đánh bại địch, lấy được không ít lương thảo và vật tư từ phía địch, vượt qua ba tháng không phải là vấn đề lớn. Hơn nữa, nguyên nhân thực sự khiến quân ta bị tiêu diệt là Trần Bắc tướng quân, một kẻ phản quốc, không liên quan gì đến tiểu nhân cả!"

Phó Kiếm là một võ tướng, tất nhiên không thể đấu lại sự xảo quyệt của Lăng Hàn.

Tiêu Cảnh Vân giữ vẻ mặt bình thản: "Chỉ là giả báo số liệu thôi sao?"

Ánh mắt Lăng Hàn khẽ dao động: "Điện hạ nói vậy là có ý gì?"

Tiêu Cảnh Vân: "Lý Vọng Xuân là hành quan của Trần Bắc tướng quân, ngươi không hề quen biết hắn, vậy sao hắn lại âm thầm giúp ngươi lập sổ sách giả? Ngoài ra, trong suốt ba tháng chỉ gửi nửa thạch lương thảo ra tiền tuyến, Trần Bắc tướng quân không hề nghi ngờ gì sao? Tại sao chưa bao giờ có văn thư nào được gửi lên triều đình? Tất cả đều là báo cáo chiến sự do Lý Vọng Xuân viết."

"Nếu Nam Lăng thực sự gặp thiên tai, tại sao Lăng đại nhân vẫn tự nguyện đảm nhiệm chức Trung thư lệnh? Tại sao vẫn cam kết cung cấp mười thạch lương thực? Có phải ngài đã lợi dụng quyền lực của chức vụ này để thu thập lương thảo từ dân chúng, rồi bí mật chuyển đi?"

Lăng Hàn toát mồ hôi lạnh, ánh mắt tránh né.

Tiêu Cảnh Vân chậm rãi đứng dậy, dùng ngọn lửa thắp sáng một cây hương: "Lăng đại nhân và Lý Vọng Xuân chắc chắn đều bị ai đó chỉ đạo? Có phải người đứng sau bảo các ngươi bí mật chuyển lương thảo, quân nhu và binh phí, rồi sai Lý Vọng Xuân lập sổ sách giả?"

"Chỉ cần điều tra, mọi thứ sẽ rõ ràng."

Sấm sét ầm ầm vang lên trên bầu trời, tia chớp xé toạc màn đêm, mưa lớn trút xuống mái nhà ngói đỏ ở Nam Lăng, cành cây và thảm cỏ bị gió mưa ào ào dội rửa.

Chiếc lá cuối cùng rụng xuống, Lăng Hàn như kẻ mất hồn, run rẩy đứng dậy. Hắn giơ tay lên trời, dậm chân xuống đất: "Điều tra đi! Vậy thì cứ điều tra!"

Hắn cười nhếch mép, mỉa mai Tiêu Cảnh Vân: "Án Quan Sơn là cái gai trong lòng Bệ hạ. Ai mà không biết bệ hạ đa nghi, sợ nhất là bị phản bội bởi thân tín? Mỗi khi nghĩ đến vụ án Quan Sơn, Bệ hạ đều giật mình tỉnh giấc giữa đêm. Bệ hạ đã nghiêm cấm, không cho bất kỳ ai điều tra lại vụ án đó. Điện hạ không biết điều này sao?"

"Bệ hạ tâm cơ sâu xa, đa nghi. Nếu điện hạ điều tra vụ lương thảo để minh oan cho một kẻ phản quốc, ngài nghĩ bệ hạ sẽ khen ngài cao quý, chính trực sao, hay sẽ buộc tội ngài chống đối ông ấy? Hơn nữa, ta nghe nói điện hạ vừa làm bệ hạ nổi giận tháng trước, bị phạt đóng cửa suy ngẫm, ngôi vị Thái tử cũng khó mà giữ được."

"Thần muốn xem, liệu thần sẽ vào tù trước, hay điện hạ sẽ trở thành Thái tử bị phế trước?"

Lăng Hàn xõa tóc, nhướng mày cười khiêu khích, gần như áp sát mặt vào Tiêu Cảnh Vân: "Điện hạ, sau những lời này, ngài còn dám điều tra vụ án Quan Sơn không?"

Tiêu Cảnh Vân nghiến chặt quai hàm, ánh mắt tối tăm, bình tĩnh đáp: "Tại sao lại không dám?"

"Hả?" Lăng Hàn sửng sốt.

Tiêu Cảnh Vân cầm lấy chén trà bằng ngọc trắng, nhẹ nhàng thổi lá trà nổi lên, rồi đưa lên miệng uống: "Ta sẽ tống ngươi vào ngục, sau đó trình tấu tội của ngươi trước mặt phụ hoàng."

"Đồng thời, những kẻ liên quan đến chuyện này, ta sẽ từng người một thanh trừng."

"Tiêu Cảnh Vân, ngươi!"

"Lăng Hàn, ngươi không chịu khai ra người đứng sau là ai, cả số lương thực, quân nhu kia rốt cuộc đã được chuyển đi đâu ư?"

Lăng Hàn đứng thẳng người dậy, loạng choạng lùi vài bước, rồi từ đâu đó rút ra một viên thuốc nhỏ, chưa kịp để hai người kia phản ứng, hắn đã nuốt vào: "Ta đã uống 'Tử Thời Mộ', Điện hạ vĩnh viễn cũng đừng mong biết được..." Ngay sau đó, chất độc đã ngấm vào tim, từ khóe miệng chảy ra những dòng máu đen.

Phó Kiếm vội vã mở cửa phòng, lao ra sân hô lớn: "Ngự y đâu? Ngự y đâu rồi?"

Tiêu Cảnh Vân vẫn điềm nhiên: "Lăng Hàn, có phải ngươi đã hạ độc 'Hóa Cốt Tán' lên người ta không?"

Lăng Hàn ngã quỵ xuống đất, giọng nói mơ hồ: "Sao? Còn có kẻ khác muốn trừ khử Điện hạ?"

"Chẳng phải là chủ nhân của ngươi sao?"

Lăng Hàn hơi khựng lại, nằm ngửa, bỗng cười lớn thê lương.

Tiếng cười dần yếu đi, cuối cùng hắn nhắm mắt lại, nơi khóe mắt chảy ra một giọt lệ.

Phó Kiếm vội vàng chạy đến, dùng hai ngón tay kiểm tra hơi thở, xác nhận đã tắt thở. Hắn ta lắc đầu, vẻ mặt đau buồn nhìn Tiêu Cảnh Vân: "Hắn đã chết rồi. Điện hạ, những năm nay mới chỉ hé lộ một chút manh mối về vụ án Quan Sơn, vậy mà giờ lại đứt đoạn... Thật sự là trời không thuận lòng người."

Tiêu Cảnh Vân nâng chén trà, uống một hơi cạn sạch, lắng nghe tiếng mưa ngoài cửa lúc ngừng lúc rơi, hít một hơi sâu: "Chưa đứt."

Phó Kiếm ra lệnh gọi vài ám vệ, dọn dẹp sạch vết máu và thi thể, mọi thứ nhanh chóng trở lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đợi mọi người đi hết, Phó Kiếm mới lên tiếng hỏi: "Điện hạ vừa nói là sao?"

"Ta hỏi hắn lần cuối về việc liệu hắn có phải là người hạ độc 'Hóa Cốt Tán' lên người ta hay không, Lăng Hàn phủ nhận. Ta lại tiếp tục hỏi, liệu có phải kẻ đứng sau hắn là người hạ độc?"

Phó Kiếm suy ngẫm tình huống vừa rồi: "Lăng Hàn không trả lời, cũng không phủ nhận, có lẽ chính hắn cũng không biết chắc. Vậy chúng ta vẫn chưa biết, rốt cuộc ai là kẻ muốn hạ độc Điện hạ?"

Tiêu Cảnh Vân hơi nheo mắt, lật ngược chén trà trên bàn: "Chính là ta."

"Á? Điện hạ, ngài bị sốt đến nỗi đầu óc lú lẫn rồi sao? Sao ngài lại tự hạ độc chính mình chứ?" Phó Kiếm không thể tin vị điện hạ anh minh thần võ của mình lại dám ngu ngốc đến mức tự hạ độc chính mình, hắn thậm chí còn đưa tay chạm vào trán Tiêu Cảnh Vân để kiểm tra nhiệt độ, lẩm bẩm: "Cũng đâu có sốt."

Tiêu Cảnh Vân nhướng mày: "Hóa Cốt Tán là loại độc hiếm có, chỉ hoàng tộc mới sở hữu."

Phó Kiếm lúc này mới ngộ ra: "Vậy là Điện hạ đã tự lập kế, lấy 'Hóa Cốt Tán' làm mồi để phân rõ cấp bậc của kẻ đứng sau. Mà vừa rồi Lăng Hàn vô thức không phản bác, chứng tỏ kẻ đó hẳn là người trong hoàng tộc hoặc một trọng thần thân tín của triểu đình."

Hắn ta đấm mạnh vào tay, liên tục tán dương: "Tuyệt diệu! Như vậy là phạm vi đã thu hẹp rồi!"

Bỗng nhiên, một ám vệ lao vào chính điện, giọng nói vội vã: "Hoàng thượng đã phát hiện Điện hạ không còn ở Đông cung, long nhan đại nộ, mong Điện hạ sớm hồi cung."

"Xong rồi, xong rồi. Hoàng thượng đã phạt Điện hạ bế môn tư quá một tháng, vậy mà Điện hạ lại lén trốn ra ngoài. Trốn thì thôi đi, nếu để Hoàng thượng biết Điện hạ còn dám điều tra vụ án Quan Sơn, có lẽ Đông cung sẽ đổi chủ mất." Phó Kiếm lo lắng đi qua đi lại trong phòng, miệng lẩm bẩm như một bà mẹ già.

"Ta đã khuyên Điện hạ rồi, tháng này phải yên tĩnh một chút, tháng trước vừa vì chuyện cải cách khoa cử mà cãi nhau ầm ĩ với Hoàng thượng trên triều, khiến ngài tức giận không ít. Còn lần đó, Quý phi của Hoàng thượng vừa qua đời vì bệnh phổi, ta cũng đã bảo Điện hạ rồi, dù không khóc được thì cũng giả vờ nhỏ vài giọt nước mắt... Ấy vậy mà, trong đám tang chỉ có mỗi Điện hạ đứng như khúc gỗ, không ngoài dự đoán, lại bị Hoàng thượng quở trách."

Tiêu Cảnh Vân biết rõ tính Phó Kiếm sẽ lải nhải mãi không thôi, y đưa tay xoa xoa mi tâm, các khớp ngón tay hiện rõ.

"Còn nữa, năm đại thọ của Hoàng thượng, vạn nước đến chúc mừng. Các hoàng tử ai nấy đều vui vẻ cười nói, ta cũng đã bảo Điện hạ đừng cứ giữ mãi bộ mặt nghiêm nghị như thế, tệ lắm thì dùng hai cái đũa kẹp khóe miệng lên cũng được... Không ngoài dự đoán, Hoàng thượng..."

Phó Kiếm quay lại, phát hiện chính điện đã không còn bóng dáng của Điện hạ, chỉ còn một ám vệ đang bịt tai.

"Điện hạ đâu?"

Ám vệ một tay bịt tai, một tay chỉ ra cửa.

"Trời ơi! Sao ngươi không giữ Điện hạ lại, bên ngoài trời vẫn đang mưa đấy! Ngươi đừng nghĩ rằng Điện hạ còn trẻ mà mặc kệ ngài ấy lăn lộn như vậy. Đến lúc già rồi, bệnh phong thấp, thận yếu sẽ đồng loạt xuất hiện cho mà xem... (Cắt bớt 100 chữ)."

*

Những cánh hoa ngô đồng nở rộ, cơn mưa phùn như gội sạch tiết thanh minh.

Từng sợi mưa bay bay trước mắt, từng giọt mưa rơi xuống theo lá cây, theo mái hiên đổ xuống, giữa màn khói mờ mịt, một thân bạch y vẫn đứng ngắm mưa, tựa hồ không vướng bụi trần.

Tiêu Cảnh Vân , đứng yên dưới cơn mưa, lặng lẽ nhìn về hướng Thịnh Đô.

Bỗng trên đỉnh đầu vang lên tiếng lộp bộp, y ngước mắt lên nhìn, phát hiện bên trên có một chiếc ô giấy đỏ che ngang, những hạt mưa theo mép ô mà chảy xuống.

Giọng Tiêu Cảnh Vân dịu dàng: "Phó Kiếm, ta chưa kịp thanh tịnh được chút nào, ngươi lại đuổi theo rồi."

Thanh Lê mỉm cười, bỗng nhiên bước tới trước mặt y: "Tiếc thay, Điện hạ nhầm người rồi, không phải Phó Kiếm đuổi theo mà là ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro