3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết học trôi qua trong nhàm chán, tôi thậm chí còn chẳng thể chợp mắt được chút nào. Bởi vì tối hôm qua, tôi, đứa con gái cao quý của nhà công tước, đã chính thức mất đi sự trong trắng của mình.

Chà, nhưng tôi thậm chí còn chẳng bận tâm đến điều đó. Dù rằng việc chúng tôi thức dậy vào cùng một nơi khiến cho tôi phải lạnh sống lưng một lúc. Đối tượng cộng tác trong đêm qua là Hail, một đứa con ngoài dã thú của gia đình hoàng gia, theo quy tắc, đáng lẽ tôi nên gọi ngài là Hoàng tử.

Hail có ngoại hình tệ cực kì, bởi vì không chỉ to con, mà ngài ấy còn có đầy vết sẹo. Tôi thấy bất ngờ về con mắt của mình khi mà trong cơn mê man, tôi thậm chí còn không thèm để ý gì ngoài phần thân dưới của tên đàn ông nằm dưới tôi.

Tôi không thích tự đánh giá về bản thân. Nhưng nếu bắt buộc phải nói, thì tôi cho rằng tôi chính xác là loại người dùng sức mạnh để nói chuyện. Tôi có thể dùng kiếm, rìu, hay là nắm đấm như những tên đàn ông thô lỗ khác. Nếu bước vào một trận đấu tay đôi, tôi cá chắc là không ai có thể phân biệt được tôi với con gấu. Nhưng bình thường thì ai lại đi khoe khoang mấy điều này ra ngoài kia chứ. Đến cả cha và mẹ đều đã cố hết sức để không một thông tin nào có thể bị lọt ra ngoài.

-" Tiểu thư, người thấy không khỏe sao ạ?"

-" Ta bình thường, vì sao ngươi lại hỏi ta như vậy đến tận ba lần trong ngày?"

Chén trà trên tay tôi vẫn nghi ngút những làn khói mỏng manh. Trời đã vào đông được vài ngày, cái giá lạnh này đúng là có đủ khả năng để khiến một cô gái sẵn sàng lao vào vòng tay của một tên xấu xí. Nhưng tôi là cô gái duy nhất không thể dùng lí do này để ngụy biện.

"Thôi nào, đừng cư xử như cô không thích. Cô muốn nó mà đúng không? Cô muốn ta."

Đôi môi của tôi vẽ lên một đường cong hài lòng, và những cô nàng tiểu thư khác cho rằng, tôi cho phép họ nói ra những câu trả lời cho dù là tệ nhất.

-" Tôi cho là người đã nhìn hoàng tử Hail cả ngày nay bất cứ khi nào trở nên lơ đãng khỏi cuộc trò chuyện."

Cái giọng rụt rè nhưng lại nói lên toàn những lời không cần thiết ấy như đang khẩn cầu tôi tha thứ cho nàng. Được thôi, tôi không phải là kẻ khắc khe với những tiểu thư quý tộc khác có thân phận kém hơn mình. Thậm chí, tôi cảm thấy bản thân là một người vô cùng lương thiện. Nếu thế giới này chỉ còn duy nhất một mình tôi tồn tại, vậy thì đó là một thế giới hoàn hảo nhất, tốt đẹp nhất mà tất cả mọi người đều đang hướng đến.

"cả ngày nay" sao?

Tôi không nghĩ để tâm vào những điều vụn vặt lại là một tính cách của tôi. Song, bây giờ tôi lại đang rất là để ý đến những lời nói đó. Thật là một cách làm rất không giống như tôi thường ngày.

-" Vậy ý ngươi là, hoàng tử Hail rất có thể đã làm phật lòng ta đúng không?"

Bọn họ đều không lên tiếng, nhưng như vậy có nghĩa là bọn họ thật sự suy nghĩ như vậy trong đầu. Ờ thì, tôi không thể nào trách cứ bọn họ chỉ vì họ nói toàn những lời đúng đắn. Đó là sự thật mà thậm chí tôi còn chẳng buồn che dấu chúng.

Là một hoàng tử có số thứ tự khá là thấp, Hail còn có ba người anh khác, tất nhiên là tài giỏi và ưa nhìn hơn ngài rất rất rất nhiều rồi. Cho nên ngài ấy vô hại, ai còn mong chờ gì ở một tên hoàng tử sinh sau mà còn không được đẹp mã nữa chứ? Ngài ấy thậm chí còn không có một cái nết tốt để gỡ gạc lại. Về cơ bản, ngài ấy thậm chí còn không có tiếng tăm bằng con gái công tước Rothschild, là tôi.

Đối tượng hôn nhân của tôi là đại hoàng tử, mọi người trong vương quốc hay thậm chí là hoàng gia cũng đều mong chờ điều này xảy ra. Cái mà mọi người gọi là xứng đôi vừa lứa cũng chỉ có thể là chúng tôi thôi. Thật là một trò đùa đáng cười nhất lịch sử, tôi hoàn toàn đánh mất sự trong trắng của bản thân vào tay vị hoàng tử thứ tư. Chính tôi cũng rất buồn cười đấy.

-" Ngài ấy giống như một con gấu vậy." Một vị tiểu thư nhắm mắt thưởng trà. Cô nàng này có địa vị không hề tầm thường, vậy nên cũng chẳng có gì sợ sệt mấy lời lẽ vô pháp của mình bị phơi bày cả.

Nói đến con gấu, hồi bé cha đã dọa sẽ để tôi làm cô dâu cho một con gấu nếu tôi cứ tiếp tục hành xử đầy bạo lực và không có lí lẽ như vầy nữa. Tôi đang cực kì khâm phục khả năng phán đoán của ông ấy.

Cuộc trò chuyện giữa các tiểu thư quý tộc luôn kết thúc vào cuối ngày, nhưng tôi luôn ở lại lâu hơn một chút, tôi không thích ở trên xe ngựa vào khoảnh khắc giao nhau giữa ngày và đêm. Tuyết bắt đầu rơi nhè nhẹ, vậy nên tôi phải dừng việc thưởng trà một mình lại. Những ngày mùa đông, ánh nắng thường không rõ ràng. Bóng đêm cứ ập xuống đầy mơ hồ, không thể đoán trước được.

Tôi nghĩ bây giờ đã quá trễ để ở lại cái học viện rộng lớn này. Tôi không sợ bóng tối, nhưng lại không thích trở nên dở hơi khi uống một tách trà đã lạnh.

-" Tôi đúng là rất may mắn, lần nào ngài cũng có mặt vào lúc tôi cần nhất."

Ở đằng sau khu vườn có một khoảng sân trống cho hồ nước, đó là khung cảnh đẹp nhất của học viện vào lúc trăng lên. Nhưng bây giờ nó thật xấu xí với hình ảnh hoàng tử Hail giúp một vị tiểu thư khác băng bó. Tôi nhớ tới những câu chuyện kịch tính luôn được nói đến trong tiệc trà. Một cô gái thường dân luôn bị dính vào những trò bắt nạt kinh tởm.

Tôi biết đến những luật lệ liên quan đến danh dự của những quý tộc. Bọn họ chẳng dễ gì bỏ qua việc hoàng gia nhét mình cùng với thường dân ở cùng một chỗ. Lòng tự tôn của bọn họ bị đem ra uy hiếp và mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp nếu cô gái thường dân kia thôi học.

Gia đình Rothschild không nuôi dạy tôi theo cách đó, chúng tôi được biết đến như những thế lực trung thành và mạnh mẽ nhất của nhà vua. Khác với những kẻ suốt ngày phàn nàn về đống đổ nát mà hoàng gia đang tạo ra cho muôn dân.

Chiến tranh đã qua được một khoảng thời gian dài, mặc dù là một đất nước thắng cuộc, nhưng tốc độ phát triển của đất nước này lại chậm hơn những quốc gia lân cận. Cuộc sống của những người dân rất tốt, nhưng họ không nhận ra được những khó khăn của tầng lớp lao động nghèo vùng ven biển và vùng sát biên giới. Chúng tôi nhận ra những thiếu sót của hoàng gia từ rất sớm. Nhưng nhiệm vụ của một quý tộc làm việc dưới trướng của nhà vua không phải là kể lể và đòi hỏi một giải pháp. Người đưa ra những giải pháp phải là chúng tôi. Thật ngại quá, chúng tôi tạm thời chẳng nghĩ ra được gì hay ho hơn là viện trợ.

-" Cô lúc nào cũng bị thế này sao?"

Giọng của Hail rất trầm. Đó là thứ âm thanh lôi cuốn nhất mà mọi người phụ nữ đều muốn giữ cho riêng mình.

Tôi đi về cổng chính. Người đánh xe rất lo lắng vì chủ nhân của hắn còn chưa chịu về dù trời đã chập chờn tối muộn. Mùa đông trời rất mau tối, vị chủ nhân nhỏ không nên ở lại muộn như những lúc khác. Hắn đem thêm cái áo khoác lông tới, nhưng lại bị khước từ.

-" À, ngươi là người mới." "Ta không lạnh."

Từ khi sinh ra, tiểu thư nhà Rothschild đã không biết lạnh là gì.

---

Buổi sáng lại đến và tiểu thư nhà Rothschild lại tốn rất nhiều thời gian cho việc chải chuốt bản thân. Đó là những gì mà người hầu trong gia đình công tước luôn truyền tai nhau, về một người mà thậm chí họ còn chẳng mấy khi thấy mặt.

-" Con gái yêu quý, điều gì khiến con yên ắng vậy?" Phu nhân Rothschild lo lắng hỏi, bà ấy là người rất nhạy cảm trong việc cảm nhận bầu không khí.

-" Không có gì đâu thưa mẹ."

Tôi đến học viện và tiếp tục khiến bản thân tỏa sáng như một điển hình của quý cô danh giá nhất trong vương quốc. Mặc dù quý cô này có điểm số cực kì thảm hại trên bảng thành tích của học viện. Điều này gây đả kích rất lớn đến bản thân tôi cũng như gia đình công tước. Thật ra thì, tiểu thư của bọn họ cũng không có quá thông minh như họ nghĩ.

-" Sao mình lại quên mất hôm nay sẽ công bố điểm của kì thi chứ nhỉ?" Tôi đưa tay lên trán, thất vọng về trí nhớ của chính mình. Khi mà mới vừa hôm qua còn tự nhắc nhở bản thân ngày mai sẽ không đến trường. Những học sinh năm nhất bắt đầu nhìn tôi bằng cái vẻ mặt không thể tin được.

-" Tiểu thư Rothschild, người vẫn đến trường à? Năm ngoái người trốn hẳn ở dinh thự của mình cơ mà"

Là tên đầu đất nhà Nam tước, hắn ta không được cái gì ngoài cái miệng không sợ trời chẳng sợ đất. Hồi bé tôi có qua lại với tên này, cha hắn có ơn lớn với cha tôi nên được nhận rất nhiều ưu tiên. Chúng tôi gọi là bạn bè thuở bé, cùng nhau lớn lên, cùng nhau ăn hiếp bọn trẻ khác, cùng đánh vào mặt nhau. May mà tôi tách khỏi nhà đó từ lúc 5 tuổi.

-" Syl, đừng có gây chuyện."

-" Đừng có gọi tôi bằng cái tên đó."

Tôi tức cười, vậy ai là người mở đầu trước.

-" Tiểu thư Rothschild lúc đó bị cảm, không phải trốn." Vị hôn thê đi theo hắn nói, nàng ấy có thái độ rất đúng mực với tôi.

-" Ta được nghe nói, hôm đó cô gái này đã lên núi săn gấu với ngài công tước."

Tôi liếc Syl, cái tên đầu đất này vẫn không biết cái gì nên và không nên nói ra. Nhưng tôi có rất nhiều sự khoan dung dành cho hắn. Không phải ai tôi cũng đều sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua vậy đâu. Tôi chửi một câu: "Đầu đất" rồi mới quay người đi.

Cái váy bồng bềnh và gương mặt thanh tú, rất khó để cho rằng đâu mới là nét nổi bật trên cơ thể tôi. Thậm chí mái tóc xoăn quá mức cần thiết cũng được tôi chăm chút kĩ lưỡng để trở nên thu hút người khác.

-" Thậm chí chúng ta còn chẳng cần một người vợ thông minh, đúng chứ?" Những quý tộc nam bắt đầu ba hoa về quan điểm của mình.

Nếu là quan điểm về lựa chọn người yêu, tôi nghĩ một người đàn ông còn trong trắng là lựa chọn đúng đắn mà tôi muốn. Tôi không thích những tên đã qua sử dụng của một người con gái nào khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro