Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

03

Trẻ nhỏ là sinh vật yếu ớt.

Khi Madara trưởng thành một trong hai kẻ mạnh đứng đầu thế giới, có một đứa con độc thuộc về mình, đã nghĩ như vậy.

Izuna hồi bé, cũng nhỏ yếu, hai anh em gập ghềnh lớn lên, lúc ấy, hắn vẫn chưa khắc sâu độ yếu ớt của trẻ con.

"Ngươi quá yếu."

Madara chọc chọc gương mặt mềm mại của bé con trên giường, bé con Hajime ôm tay hắn cười khanh khách.

"Yếu ớt như vậy, thật là con của mình và Hashirama?" Madara nhìn kết tinh ngoài ý muốn, càng nghi hoặc.

Hai mắt như nho đen của Hajime ngây thơ nhìn chằm chằm cha cô, gương mặt trắng nõn phồng lên, hơi hơi chu miệng, phun ra một quả bong bóng.

Madara bị cô lấy lòng, mềm nhẹ vuốt ve bé gái: "Nhanh lớn lên đi, mạnh mẽ như cha ngươi, mới không làm rớt uy danh của ta và cha ngươi."

Rời đi Konoha, Madara du lịch khắp nơi, sự xuất hiện của Hajime chỉ trì hoãn hắn ba bốn tháng, liền tiếp tục hành trình, khác với lúc trước, Madara đội nón cói, khoác áo choàng, dùng áo choàng đen dày giấu đi thân hình bé nhỏ của Hajime, che đậy phong trần mệt mỏi suốt chuyến đi.

"Thưa ngài, ngài muốn ở trọ sao?" Thiếu nữ xinh đẹp đứng trước quầy quán trọ hoạt bát giới thiệu đủ loại đặc sản trong quán cho Madara, trâm cài lục thạch lắc lư trên đầu cô, hấp dẫn ánh mắt Madara.

"Cái này, mua ở đâu?"

"A?" Cô nàng lải nhải giới thiệu đột nhiên bị đánh gãy, ngốc lăng trong nháy mắt, cô giơ tay sờ trâm cài trên đầu, "Cái này ấy ạ?"

"Trong thành có bán không?"

"Có có có, ngay ở cuối phố, ra cửa rẽ trái là được, có một tiệm trang sức chuyên cung ứng cho các cô gái trẻ trong thành, ngài có thể dọn hành lý về phòng trước, rồi hẵng đi chọn quà cho ý trung nhân!"

"......"

Madara trầm mặc một lúc, giải thích: "Không phải người trong lòng, là con gái."

Hắn nói, vén một góc áo choàng, Hajime được ôm trong khuỷu tay lộ ra đầu nhỏ, sáng láng nhìn thiếu nữ trước quầy.

"A!!!! Đáng yêu quá!!!!" Thiếu nữ bụm mặt la lên một tiếng, "Là con gái của ngài sao!"

"Chuẩn bị ít đồ cho con bé sau này...... Ở cuối phố sao?"

Thiếu nữ gật đầu như trống bỏi: "Ngài là một người cha tốt!"

"Không phải." Madara mở cửa quán trọ, "Nếu sau này con bé quá yếu ớt, sẽ bị ta vứt bỏ."

Thiếu nữ thè lưỡi phía sau Madara: "Mạnh miệng, rõ là một ông cha cưng chiều con gái."

04

Ngày Hajime biết kêu papa, một quyển trục đã đôi đầy trang sức và Kimono tinh xảo đủ loại kích cỡ.

"Con gái lắm việc thật." Madara chậc một tiếng, đùa nghịch những trang sức mong manh, lựa nửa ngày, mới nhặt một vòng cổ ngọc thạch, treo lên cổ Hajime đang nằm bò.

"Tạm được." Madara lười biếng chống mặt, đánh giá một câu.

"A!"

"Sao, con cũng thấy được?"

"Nha!"

"Hừ, thẩm mỹ tốt, giống ta."

"Bá!"

"May mắn không giống ba ba Hashirama của con, quê mùa ch·ết đi được."

"Papa......"

"......"

Madara mở to hai mắt, buông chân, tiến đến trước mặt Hajime: "Con nói cái gì?"

Hajime cười híp mắt, giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay Madara: "Papa! Papa, papa!"

Ngực Madara bỗng nghèn nghẹn.

Hắn cười nhạo một tiếng, điểm điểm giữa trán trắng nõn của bé con: "Nể mặt con còn nhỏ, cho phép con gọi papa, chờ lớn thêm chút nữa......"

Madara vui vẻ cười.

05

Ngày Hajime ch·ết đi, đúng là lúc hỏa quốc mở hội hoa anh đào, Madara ôm Hajime chạy về hỏa quốc, Hajime đã biết nhận người, sẽ đáng thương hôn mặt Madara khi hắn muốn ra cửa, ngoan ngoãn làm nũng: "Chờ papa."

Madara không biết làm sao, cơ hồ đi đâu cũng bị bắt mang theo cái đuôi nhỏ.

Thế giới này ngoại trừ Hashirama, không ai có thể tổn thương tiểu sinh mệnh yếu ớt trong tay hắn.

Bé gái xinh đẹp hẳn nên được ngắm phong cảnh đẹp nhất hỏa quốc.

Biến cố xảy ra ngay lúc này.

Bé con thường khi nhanh nhẹn xuống giường ôm chân hắn, ngã trên giường oa oa khóc lớn, lăn qua lăn lại làm nhíu chăn đệm.

Madara lảo đảo một bước, mới ôm lấy bé gái đầy mặt nước mắt.

"Papa, khó chịu," Hajime miễn cưỡng mở đôi mắt ngập nước, "Khó chịu."

Cô còn quá nhỏ, chưa biết đau, chỉ có thể kéo áo cha mình, lặp đi lặp lại, non nớt cáo trạng.

Trong thế giới ngây ngô của Hajime, cha cô không gì không làm được, hắn nhất định có thể đánh bay nỗi đau này.

Madara không phải ninja chữa bệnh, bị bé con bất thình lình phát bệnh dọa choáng cả đầu, hắn ôm đứa trẻ, dùng chút y thuật cơ sở Hashirama từng dạy, lấy ra chakra ôn hòa nhất, cẩn thận len lỏi vào cơ thể Hajime.

......Chakra mộc độc.

Là chakra mộc độc.

Madara kinh ngạc nhìn đứa trẻ trong ngực.

Hajime hơn một tuổi, thức tỉnh mộc độn?

Madara không vui nổi.

Hashirama từng nói, ban đầu thức tỉnh mộc độn, chakra mộc độc tàn sát bừa bãi trong thân thể, nếu hắn chưa được huấn luyện chakra, có lẽ sẽ bị chakra mộc độc đánh bại, ch·ết ở ngày đầu tiên nắm giữ sức mạnh.

Hajime mới chỉ hơn một tuổi.

Đừng nói huấn luyện chakra, cô thậm chí còn chưa biết đi.

Về Konoha.

Chỉ có ninja mộc độn, mới đàn áp được chakra mộc độc.

Madara không chút do dự, lập tức quyết đoán, cầm lấy áo choàng bọc lại Hajime, toàn lực chạy tới Konoha.

Tiếng gió gào thét bên tai, tiếng nhạc vui mừng và tiếng người ồn ào trong lễ hội hoa anh đào tắt vụt chỉ trong nửa giây.

Hajime lịm dần.

Madara cắn răng, mở Susanoo, bay lên giữa không trung, tăng tốc hướng về phía Konoha.

Hai mắt sử dụng quá độ giãy giụa chảy máu, Madara liên tục vận chuyển chakra cho Hajime, muốn tạm thời áp chế chakra mộc độn.

"Papa......"

Susanoo ngăn cách tiếng gió bên ngoài, Madara nghe được mỗi một chữ của con gái.

"Chờ papa......"

Susanoo xanh biển ngừng giữa không trung, kết tinh chakra khổng lồ tiêu tán.

Madara nhẹ đáp đất, áo choàng đen nhánh bọc một thân hình nhỏ bé trong ngực.

Từ vách núi đang đứng, có thể thấy cửa thôn Konoha.

Chakra mộc độc đã biến mất vô tung vô tích.

Tiêu tán cùng nó,

Là hơi thở của Hajime.

Madara đứng trên vách núi, lẳng lặng nhìn Konoha.

Tựa hồ muốn xuyên qua nó, nhìn vị ninja cực mạnh đứng bên trong.

"Đó giờ chưa nói với con, nhỏ yếu cũng chẳng sao, chỉ cần con khỏe mạnh trưởng thành, đứng sau papa, ta cũng sẽ không vứt bỏ con." Madara lẩm bẩm, "Đáng tiếc không có cơ hội."

06

Lửa giận Hashirama bị một xô nước lạnh tưới tắt, như rớt động băng.

Hắn há miệng thở dốc, cũng không thốt ra được một từ.

Giống như hắn, còn có toàn bộ liên quân ninja.

Thuật truyền âm liên lạc tất cả mọi người, khiến họ đồng loạt nghe được một câu long trời lở đất.

"Con của chúng ta?" Hashirama lẩm bẩm lặp lại.

Hắn không hoài nghi, càng không chất vấn.

Hắn chợt nhớ tới trên đường đến tịnh thổ, bé gái ngồi dưới đất nhìn hắn, ngọt ngào nói: "Đang chờ papa."

"Con bé đang chờ ta." Giọng Hashirama run bần bật.

"Đại ca?"

"Con bé đang chờ ta, Hajime chờ ta ở đó."

"Cái gì?"

"Ta đi mất, Madara, ta muốn tìm ngươi, ta đi mất," hắn xoay người bắt lấy tay Madara, "Hajime có hiểu lầm ta ghét con bé không, không, ta yêu con bé, rất yêu, rất yêu con bé, ta chỉ là không biết, ta không biết."

Hashirama nói năng lộn xộn, cơ hồ không ai nghe hiểu.

Ngoại trừ Madara, chỉ có Minato lộ ra thương hại.

"Khi ta và Kushina ở tịnh thổ, cũng lo Naruto buồn tủi một mình, các tiền bối tịnh thổ nói, những đứa trẻ ch·ết non, phải có cha mẹ dẫn đường mới có thể đi vào tịnh thổ, nếu Naruto ch·ết non, ta và Kushina sẽ tự động được đưa lên đường tịnh thổ, nhiều năm nay không thấy động tĩnh, ta và Kushina mới yên tâm." Thanh niên không đành lòng mở miệng, "Nếu có bé con ch·ết non trước cha mẹ, con bé sẽ phải chờ tới khi cha mẹ đón mình."

"Ngài Đệ Nhất gặp được cô bé......" Hắn không nói.

"Cái kia...... Vừa rồi Madara nói bé gái này và chú Đệ Nhất......" Naruto tiếp lời, nhẹ nói một câu.

"Ngươi tỉnh táo chút." Madara nhíu mày, "Quá khứ không thể vãn hồi, ngươi không phải người dằn vặt vì những chuyện đã xảy ra, Hashirama."

"Các ngươi nói cái gì? Đây là con của đại ca? Sao con bé lại ch·ết non?" Biết ngọn nguồn câu chuyện, Tobirama không dám tin tưởng, "Madara, ngươi không chăm nổi một bé con sao?"

Madara trào phúng cười: "Ngươi nghĩ tại sao con bé ch·ết non?"

Ánh mắt hắn rơi trên người Hashirama: "Bởi vì là con của chúng ta, thiên phú dị bẩm, hơn một tuổi thức tỉnh mộc độn, Hajime không khống chế được chakra mộc độc, trở thành tế phẩm."

Hashirama càng cứng đờ.

"Sao lại......" Tobirama kinh ngạc lẩm bẩm, cáu tiết chất vấn Madara, "Vậy sao ngươi không mang con bé về Konoha tìm đại ca?"

"Ta mang con bé về," Madara nhắm mắt, "Hajime ngừng thở ở cửa Konoha."

"Đừng nói nữa, Madara," Rõ ràng là thân uế thổ, Hashirama lại nấn ná cơn đau bỏng rộp cả người, đau vì cô con gái ch·ết yểu, càng vì Madara lúc đó, "Đừng nói nữa, đừng tàn nhẫn với ta như vậy."

"Khi Hajime bị trời cao mang đi, ta đã ngộ ra trời cao cảnh cáo." Madara đến gần Hashirama, "Một ta nắm giữ Eternal Mangekyo Sharingan, một ta sắp tiến hóa Rinnegan, không nên sa vào cảm tình, cảm tình với ngươi, với Hajime, Hajime ch·ết trong chakra mộc độc, là đang nói cho ta, phải bẻ gãy ràng buộc tình cảm thế gian, chặt đứt mềm yếu, thi triển Tsukuyomi."

"Tất cả mọi người sẽ được hạnh phúc."

"Hashirama, tựa như suy nghĩ hiện tại trong lòng ngươi, trở lại ngày Hajime q·ua đ·ời, rời đi Konoha, cứu lấy con bé, mang ta và Hajime về Konoha, ta nguyện ý ở lại Konoha sánh vai với ngươi, bảo vệ thôn, bảo vệ Hajime, bảo vệ lý tưởng của chúng ta......" Madara ôn nhu cười, vươn tay với Hashirama, "Tsukuyomi có thể thực hiện toàn bộ."

"Đi cùng ta đi, Hashirama?"

Tobirama cả kinh: "Đại ca, tỉnh táo, đừng để bị lừa!"

Hajime ghé vào áo giáp Hashirama, có lẽ là nhận ra một người cha khác đang rất đau, cô không giãy giụa muốn nhào vào lòng Madara, mà là săn sóc vươn tay nhỏ, dán trên má Hashirama.

Hashirama ôm chặt cô.

"Nếu Hajime lớn lên, con bé sẽ không muốn thấy hoàn cảnh hiện tại của Madara."

Hashirama thấp giọng: "Hajime sẽ hy vọng ngươi vui vẻ, hy vọng mọi người thấy được một mặt ôn nhu giấu sâu bên trong ngươi, hy vọng ngươi được thôn làng chào đón , mà không phải làm địch với toàn thế giới như hiện tại, Madara, giống như ta hy vọng."

"Tsukuyomi chỉ là một giấc mơ, Madara, nó không thể vãn hồi tiếc nuối của ta, mơ có đẹp, người ở cạnh ta khi đó cũng không phải ngươi, đứa trẻ lớn lên khi đó cũng không phải Hajime."

"Ngươi vẫn rời xa ta, thời gian của Hajime cũng đọng lại ở một ngày kia." Hashirama toát ra thần sắc bi ai, "Tựa như ngươi nói, quá khứ không thể vãn hồi, ta không giữ được ngươi, cũng không cứu được Hajime, nhưng chúng ta có thể đoàn tụ ở tịnh thổ."

Madara cười một tiếng.

"Lúc này mới giống ngươi, Hashirama, quyết định xong chưa?"

Hashirama không trả lời, mặt mày quanh quẩn bi thương.

"Một khi quyết định, nên giống như ta, vứt bỏ căn nguyên mềm yếu," Madara vươn tay, "Trả Hajime lại cho ta."

Hashirama bất động, hai tay bảo vệ bé gái trong ngực, vẫn không muốn trả lại.

Madara thô bạo đoạt lấy Hajime im tiếng từ trong ngực đối phương.

"Madara......" Hashirama khẩn cầu nhìn hắn, một lúc nữa, cho ta ôm con bé một lúc nữa đi......

Madara rũ mắt, Hajime dựa vào áo giáp hắn.

Madara ngồi xếp bằng trên đất, đặt Hajime ngồi trên đùi, hai tay dính máu bao lấy đôi tay nhỏ non nớt của bé gái, nắm tay cô kết ấn từng bước một.

Hajime còn tưởng cha cô đang chơi trò mới với cô, cô vừa kết ấn theo tay Madara, vừa cười khanh khách ngẩng đầu nhìn cha mình, sau đó lấp lánh hai mắt nhìn Hashirama, nhiệt tình muốn mời đối phương gia nhập.

Hashirama gian nan cười với con gái.

Nhất định rất khó coi, hắn nghĩ.

Tay nhỏ Hajime hoàn thành ấn cuối cùng.

"Giải." Madara thấp thấp nói.

Thân uế thổ nháy mắt tan rã, đất cát rơi trên người Madara, linh hồn bé nhỏ bay lên, lấp lánh trên không trung, cô lưu luyến nhìn hai cha mình, rút đi một tia sáng cuối cùng.

"Quyết định xong chưa?" Madara cầm lấy quạt tròn, đứng dậy, "Quyết định xong thì đánh một trận thống khoái với ta, ngươi đã đứng ở lập trường bên kia, thì dốc hết sức ngăn cản ta đi, Hashirama."

"Ta rất hoài niệm những lần chiến đấu với ngươi."

"Như ngươi mong muốn."

Thần Ninja rũ mắt, đè nén nội tâm đau thương, đáp lại người yêu bằng câu trả lời hoàn mỹ nhất.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro