Chap 5: Hồ phong Lan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ha? Đây là đâu?"

Nhẹ giọng rên rỉ, Kiyoshi nhíu mày đỡ trán ngồi dậy, trên người không có chỗ nào là không đau cả, cậu nheo mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, đây là một căn phòng xa lạ.

"Tỉnh? Nhóc đã ngủ suốt một ngày đấy." Itachi ngồi bên khung cửa sổ, nghiêng đầu nhìn lại.

Nhìn thấy Itachi, trong lòng thoáng chốc buông xuống sự cảnh giác. Kiyoshi cũng dần nhớ lại tất cả sự việc đã xảy ra vào ngày hôm qua, cậu mở miệng hỏi.

"Anna đâu?"

"Ta đã giao cô bé ấy cho ngài Đệ Tam." - Itachi mặt không biểu cảm lạnh lùng nói.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Kiyoshi an tâm nằm xuống giường, vùi mình trong ổ chăn chỉ chừa ra cái đầu nhỏ. Đang định ngủ tiếp thì chợt nhớ ra một vấn đề.

"Vậy ngươi là ai?"

Itachi trầm mặc, đắn đo không biết có nên trả lời câu hỏi này hay không. Nhìn thấy Kiyoshi ôm chăn mơ màng sắp ngủ, anh bỗng nhiên có chút bất đắc dĩ. Vẫn là Sasuke ngoan ngoãn đáng yêu hơn nhiều.

"Uchiha Itachi, thành viên ám bộ."

Kiyoshi nhẹ giọng ừ một tiếng, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Thực sự là quá mệt mỏi.

Itachi lặng thinh đứng nhìn, khuôn mặt không biểu cảm, anh cảm thấy rất mâu thuẫn, không biết tại sao chính mình lại giúp đối phương che giấu về kết giới thuật.

Có lẽ chỉ là, hi vọng cậu ta sẽ không bị cao tầng lợi dụng. Nói cho cùng chỉ là vì tư tâm của chính mình.

-----TS-----

3 ngày sau.

"Trong khoảng thời gian này cẩn thận một chút, cao tầng đang chú ý đến em đấy."

Itachi ngồi trên bãi cỏ xanh ngát xanh, tùy tay nhặt lên hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, khơi gợi tầng tầng gợn sóng.

"Đã biết."

Kiyoshi đi đến ngồi xuống cạnh Itachi, học Itachi cầm lên một hòn đá nắm chặt ở trong tay ước lượng, sau đó ném vào trong hồ nước, hòn đá lướt nhẹ qua mặt hồ, bay đến bờ đối diện.

"Dì Mikoto nói là anh sắp phải rời làng đi làm nhiệm vụ, thật vậy sao?"

Qua một hồi lâu, Itachi mới không nhanh không chậm nhẹ giọng đáp.

"Đúng vậy."

Khóe miệng buồn bã gục xuống, Kiyoshi uể oải ỉu xìu hỏi.

"Vậy khi nào sẽ trở về?"

Itachi không dễ phát hiện hơi hơi cong môi, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Kiyoshi, ánh mắt chất chứa nhàn nhạt ý cười.

"Sáng sớm ngày mai anh đi, đến hoàng hôn ngày mốt sẽ trở về."

Dứt lời, anh lại duỗi tay xoa đầu Kiyoshi.

"Đừng lo lắng."

Bĩu môi, Kiyoshi mất tự nhiên nghiêng đầu, vành tai hơi ửng hồng. Cậu hừ nhẹ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Gì chứ, ai thèm lo lắng."

Itachi không nói gì. Kiyoshi ngả lưng về phía sau, gối đầu lên cánh tay nằm ngửa trên mặt cỏ, than thở.

"Haiz, anh đi rồi không ai dạy tôi nhẫn thuật hết, học viện chỉ dạy những nhẫn thuật cơ bản, chẳng có tính khiêu chiến gì cả."

Im lặng một lúc, Itachi bỗng nhiên mở miệng.

"Vào năm 5 tuổi, sau trận chiến với cửu vĩ, gia tộc Uchiha bị bắt phải dời đến mảnh đất hẻo lánh vùng biên giới Konoha, chỉ vì cao tầng hoài nghi gia tộc Uchiha đứng đằng sau sự kiện ấy."

"Kể từ đó, mâu thuẫn giữa gia tộc Uchiha và làng Konoha càng ngày càng gay gắt."

Dừng một chút, anh tiếp tục trần thuật.

"Đánh mất thực quyền, gia tộc Uchiha bắt đầu bị người dân trong làng xa lánh, xua đuổi. Tộc nhân Uchiha vốn là đám người kiêu ngạo, dần dà cũng trở nên bất mãn với thực tại."

Itachi ngả lưng lên thảm cỏ, ngẩng đầu nhìn đám mây trắng trôi hững hờ trên bầu trời xanh, ánh mắt xa xăm tận phương trời.

"Sự tức giận của các tộc nhân ngày càng tăng. Sự bất bình dẫn đến đấu tranh nội bộ."

"Vào khoảng thời gian ấy, dường như chỉ có nơi đây là bình yên, sóng êm gió lặng trong cơn cuồng phong."

Itachi cười, một nụ cười ấm áp nhu hòa như ánh mặt trời chiều tà. Đây là lần đầu tiên Kiyoshi thấy anh cười.

Ngây ngốc nhìn sườn mặt nghiêng của Itachi, Kiyoshi lẳng lặng ở cạnh bên lắng nghe, trong lòng hơi chấn động, cảm xúc khác thường len lỏi vào đáy lòng. Có lẽ là do khoảng cách giữa cậu và Itachi quá gần, cậu phảng phất có thể cảm nhận được sức nóng từ trên người Itachi tỏa ra, nóng chảy hơn cả ánh mặt trời.

"Hm, có ai từng nói với anh rằng đôi mắt của anh rất đẹp chưa? Đôi mắt màu đen tuyền hệt như sắc màu của bầu trời đêm, thanh thấu như pha lê lại thần bí như hắc diệu thạch."

Nhấp môi cười, Kiyoshi híp mắt thành vầng trăng non, nụ cười ấy khắc sâu vào tâm trí của Itachi, chiếu sáng đáy lòng âm u lạnh lẽo.

Nghiêng mắt nhìn thoáng qua Kiyoshi, Itachi chậm rãi nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận làn gió mát rượi xẹt qua gò má và hương thơm cỏ cây hòa lẫn với mùi ẩm ướt của bùn đất thoang thoảng quanh chóp mũi.

Thân là thiếu chủ gia tộc Uchiha, Itachi từ nhỏ đã phải trải qua sự tàn khốc của chiến tranh, đắm mình trong máu của kẻ địch. Dần dà, anh dần trở nên vô cảm trước cái chết và thích ứng với cuộc sống ẩn mình trong bóng đêm gặt hái mạng sống của người khác.

Mọi người sợ hãi, bạn bè xa lánh, tộc nhân kính sợ. Itachi lạnh mặt thờ ơ, anh không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, chỉ muốn bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ cả đời.

Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Kiyoshi chỉ cảm thấy bề ngoài Itachi dù có thành thục trưởng thành đến mấy nhưng cũng có những lúc mềm mại yếu đuối. Chẳng qua là anh đã thói quen với việc tự mình gặm nhấm nỗi đau.

Itachi rất cô độc, anh sinh ra trong bóng đêm và ẩn mình trong bóng đêm, không giống với những kẻ sinh ra trong bóng đêm lại hướng về phía mặt trời.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên, Kiyoshi đã bị thu hút bởi loại khí chất này, sau đó nhịn không được mà muốn thân cận anh.

"Itachi, Kiyoshi! Hai đứa mau vào ăn cơm nè!"

Từ đằng xa bỗng nhiên truyền đến giọng nói của dì Mikoto, vô tình chen ngang bầu không khí hòa hợp giữa hai người.

"Dạ vâng!" - Kiyoshi lớn tiếng đáp.

Sau khi học xong ảo ảnh phân thân thuật, Kiyoshi bắt đầu sử dụng nhẫn thuật thay thế chính mình đến trường, còn chính mình thì mặt dày chạy đến nhà Itachi ăn trực, sau đó luyện kiếm hoặc nhẫn thuật ở hồ Phong Lan. Dưới sự trợ giúp của Itachi mà thân thủ tiến bộ thần tốc.

Nói sao nhỉ, thể thuật và ảo thuật chính là nhược điểm của cậu, mà cậu cũng chẳng mấy quan tâm đến chúng nó.

Cuộc sống hằng ngày tương đương phong phú, bữa cơm ăn trực cũng rất ngon, và sẽ càng tốt nếu dì Mikoto không cười tủm tỉm nhìn cậu suốt bữa ăn.

"Giấy kiểm nghiệm thuộc tính Chakra, cầm lấy."

Kiyoshi cong môi cười, mặt mày vui sướng như đứa trẻ nhận được món đồ chơi yêu thích.

"Cảm ơn."

Lật qua lật lại xem một hồi, Kiyoshi truyền một lượng nhỏ chakra vào. Vài giây sau, tờ giấy bỗng nhiên bị lôi điện vờn quanh, sau đó bị gió lốc xé thành hai mảnh, trước khi đụng đến mặt đất lại bị hỏa thiêu rụi thành tro tàn.

Lôi, Phong, Hỏa thuộc tính? Nếu cậu nhớ không lầm thì ngài Đệ Tam và ngài Jiraiya, Orochimaru trong tam nhẫn cũng là tam thuộc tính.

"Ba thuộc tính? Rất hiếm đấy."

Kiyoshi ngẩng đầu nhìn Itachi, hỏi.

"Thuộc tính chakra của anh là gì, Itachi?"

"Hỏa, thủy." Itachi thản nhiên đáp.

-----TS-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro