Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đối với oán niệm của Shalnark, Kuroro rất ưu nhã trực tiếp làm ngơ đi qua, dù sao mục đích của hắn là muốn ra khỏi đây. Thời gian hắn và Naruto ở chung còn rất dài, không vội.

Nhìn thành viên trong nhóm đều chuẩn bị xong, Kuroro xoay người, hướng Machi hạ lệnh, "Machi, dẫn đường đi." Trong lòng hắn ẩn ẩn có cảm thấy có không thích hợp, cho nên hôm nay, chính là để nghiệm chứng suy đoán này.

Gật gật đầu, Machi bằng vào trực giác mơ hồ của chính mình, mang theo mọi người đi vào sâu trong khu rừng, sau lưng nàng, Naruto khoác áo choàng che khuất mặt có một tia lo lắng.

Vẫn như cũ đem Chakra của mình bám vào người Machi, Naruto cúi đầu trầm tư, thoạt nhìn, ảo thuật này có thể khống chế thời gian trôi qua, tuy rằng nói là ảo thuật, quả nhiên là ảo thuật rất lợi hại, hắn hoàn toàn không thể phá giải được. . . Nhưng mà cứ đi như vậy cũng không phải biện pháp tốt, bởi vì là ảo thuật cho nên vô luận có đi từ đầu đến cuối cũng chỉ là đi loanh quanh thôi, giống như thời điểm tham gia kì thi trung đẳng. . . .

Chính là cái ảo thuật này cao minh hơn rất nhiều, dù sao bọn họ hiện tại giống như không có đi loanh quanh, nếu không phải vì mình cảm nhận được một tia dao động ảo thuật, hắn thật sự cũng không biết đây là ảo thuật a. . . .

Ảo thuật giống thật như thế, hắn cũng không cách nào phá giải, nên như thế nào mới có thể ra ngoài a...


Nếu có tộc Uchiha hoặc Sakura thì tốt rồi, làm gì phải chính mình ở trong cái ảo thuật ngu ngốc  này. . . Nhớ rõ hồi trước mỗi khi gặp chuyện này đều được Sasuke hay Sakura giúp, đến bây giờ mình cũng chỉ có thể phá giải ảo thuật cấp thấp, tuy nhiên hiện tại dù thử qua rất nhiều lần đều không có biện pháp, này nói đến cùng rốt cuộc người chế tạo ra ảo thuật này có bao nhiêu lợi hại . . .


Tuy nhiên nói tới đây, hắn lại nhớ tới một người, Kurama Yakumo. Đó là nữ hài tử có ảo thuật siêu cường, chỉ cần dùng bút vẽ ra cái gì thì cái đó sẽ trở thành sự thật, năng lực này. . . Thật đúng là đáng sợ a, nhưng hài tử kia cuối cùng cũng rất khá đi? Không lí do nào sẽ xuất hiện ở đây, nơi này chính là một thế giới khác a, dựa theo lời Cửu Vĩ nói, hắn dùng ba đuôi của chính mình mới đưa mình tới nơi này, dù sao trừ bỏ ảo thuật rất mạnh, nàng không có lý do gì sẽ xuất hiện ở nơi này.


Nhưng mà, xác định là người ở thế giới cũ của mình, bởi vì ảo thuật. . .  Trừ bỏ người ở thế giới cũ người ở thế giới này làm sao biết sử dụng ảo thuật?, vẫn rất kỳ quái là ai có thể có năng lực lớn như vậy để vượt thời không, chẳng lẽ là Uchiha Madara? Không đúng, chắc chắn Uchiha Madara sẽ không nguyện ý vào thế giới này, dù sao nguyện vọng của hắn là hủy diệt thế giới a. . . Không biết nguyện vọng của hắn hiện tại đã thực hiện được chưa, còn có Sasuke. . . .

Nghĩ đều trật hết Naruto trầm thấp thở dài một hơi, hắn quả nhiên vẫn là rất vô dụng sao, nếu không thể phá giải được cái ảo thuật này, bọn họ sẽ bị nhốt ở bên trong, chính mình. . . Rất vô dụng.

Chính là hiện tại chỉ có một mình mình nghĩ hẳn không có biện pháp gì đi, đến tột cùng phải tìm cách gì để nói cho đội trưởng đại nhân thông minh a. . . Naruto tin tưởng nếu dùng trí thông minh của đội trưởng nhất định sẽ có cách, chính là hắn không tìm được cách nào để nói với đội trưởng a. . . Hắn nhất định có thể phá bỏ ảo thuật a.

Nghĩ nghĩ như vậy, Naruto càng thêm ủ rũ, lấy chỉ số thông minh của chính mình, quả nhiên không thể tìm lý do gì khiến đội trưởng tin tưởng, ai. . . Tiểu Cửu ngươi nói nên làm sao đây? Naruto hỏi hồ ly đang giả chết trong ngực mình.

"Tiểu quỷ ngu ngốc, không phải nói mình còn có một sư phụ sao? Đem lấy ra dùng đi." Cửu Vĩ thở dài, có chút buồn buồn nói, tuy rằng không biết là vì cái gì, hắn vẫn muốn Naruto nói với bọn họ thân phận thực của chính mình, bộ dáng này tiểu quỷ sẽ lại cô độc, không vẫn còn có hắn bên cạnh, từ khi tên tiểu quỷ khốn kiếp Uchiha đi rồi, vô luận làm cái gì, kể cả khi lên làm Hokage, tiểu quỷ vẫn là một bộ dáng cười nhạt, rất không giống Naruto, có lẽ ngay cả chính cậu cũng không biết, thời điểm mà hắn cười, có bao nhiêu người cảm thấy đó chính là khóc. Đặc biệt là chính mình từ nhỏ lớn lên cùng hắn.

Cho nên dù không nguyện ý vẫn là chính mình buông tay, vẫn là tiểu quỷ, dù sao cũng là nhìn chính mình lớn lên, không tha vẫn có phải đi.

.
"Ôi chao? Đây đúng là biện pháp tốt a, Tiểu Cửu cám ơn ngươi a." Đôi mắt lam sắc của Naruto sáng ngời, cười đến vô cùng vui vẻ.

"Thiết, tiểu quỷ ngu ngốc, nói ngươi bao nhiêu lần phải gọi ta là Cửu Vĩ đại nhân không phải Tiểu Cửu a..." Cửu Vĩ có chút thất thần phản bác.

Bên cạnh là Shalnark đã tránh thoát khỏi sự giúp đỡ của Uvogin, rất là mẫn cảm tới khí tràng của Naruto nháy mắt đã cao hứng trở lại, trong mắt không còn hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa, quả nhiên, từ khi Naruto vào khu rừng này đã biết điều gì đó, chính là hắn không nói. Chính mình cũng sẽ không ép hắn, dù sao Naruto cũng sẽ không hại bọn họ, nhưng trong nháy mắt cao hứng là sao. . . Là vì cái gì đâu? Đôi mắt không khỏi nhìn con hồ ly hồng sắc đang nằm trong ngực Naruto, không biết có phải ảo giác hay không, hắn có thể cảm thấy con hồ ly này rất hiểu tính người, chắc là ảo giác đi, làm sao có thể chứ, Shalnark nhún nhún vai, cười cười, mặc kệ là vì cái gì, chỉ cần Naruto không sao là tốt.

Mà bên này Naruto chính là cao hứng đâu, ngẩng đầu muốn nói cho đội trưởng chuyện này, ánh mắt đảo qua, không khỏi có chút khinh ngạc, chỉ là không biết từ khi nào, bọn họ đến một nơi thưa thớt trong rừng rậm, những tiểu động vật nhỏ đáng yêu tò mò nhìn bọn họ, còn có những nhóm động vật nhỏ đáng yêu khác nhìn bọn họ, chính là dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm bọn họ, bộ dáng rất vô hại, rất hợp với bãi cỏ màu xanh thẳm và những đám mây màu trắng, thật khiến cho người ta không khỏi muốn ôm bọn chúng.

Chính là bởi vì như vậy mới làm cho Naruto có cảm giác càng ngày càng không được bình thường, làm sao có thể. . . Trực giác này nói cho hắn biết nhóm tiểu động vật này rất nguy hiểm? Hắn lại không phải nữ làm sao có thể đi. . . .

Chính là vào lúc này, lời nói Machi theo gió truyền đến, "Trực giác nói cho ta biết, những động vật này rất nguy hiểm." Thanh âm lạnh lùng mang theo vài tia khẩn trương khó phát giác, Machi đi phía trước sắc mặt cũng không tốt, tuy rằng trực giác nói cho nàng biết những tiểu động vật này rất nguy hiểm, chính là lại cảm thấy có một cảm giác đang dụ dỗ nàng, không có hại, hai loại cảm giác lẫn nhau thật không dễ chịu, chính là nàng vẫn kiên trì dựa theo trực giác của mình.

Nghe lời Machi nói, Naruto quay đầu lại nhìn những tiểu động vật dễ thương đang tò mò nhìn mình, trong lòng ẩn ẩn có cảm giác nguy hiểm, khu rừng này quả nhiên thật đáng sợ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro