Chap 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

               Tuấn Khải bế Nguyên Nguyên ra sau vườn trường học. Anh đặt cậu xuống, Nguyên Nguyên như bừng tỉnh, xoay người lại nhìn Tuấn Khải như ai oán, đôi mắt ầng ậng nước, đôi môi nhỏ trề ra hờn dỗi, bộ dáng này của Nguyên Nguyên khiến cho người đối diện phải nhìn sững, nuốt nước miếng cái ực.                                                                                                                                                            - SAO ANH DÁM LÀM VẬY HẢ????????????_Nguyên Nguyên nhìn người phía trước hét to lên như ai oán.

           Tuấn Khải giật mình, lấy lại vẻ mặt lạnh lùng vốn có một mình, anh nói:

- Đâu phải tôi cố ý đâu, là do cậu đấy chứ.

           Mặt Nguyên Nguyên đầy hắc tuyến, cái gì????? là do cậu?????? không phải chứ????? anh ta cư nhiên ăn đậu hủ của cậu rồi bây giờ lại nói là do cậu, không nhầm chứ????? anh ta nói thế mà nghe được à?????? người bị thiệt mới là cậu chứ?????. Càng nghĩ cậu lại càng tức, anh ta cư nhiên cướp nụ hôn đầu của cậu rồi sau đó lại bảo là do cậu.

- Anh nói vậy và nghe được hả?????? Chính là anh cướp nụ hôn đầu của tôi bây giờ lại nói là do tôi, anh có nghĩa lí không vậy?????

- Là do cậu.......' quá sức câu dẫn'_ đương nhiên vế sau Tuấn Khải chỉ dám nghĩ trong đầu.

- Tôi làm sao hả?????

- Aishiii, mệt quá đi, mà cậu không đi học hả?????

- Ơ.... hả???? AAAAAAAAAAAAAA vào học lâu rồi a_Nguyên Nguyên bây giờ mới biết đã vào học lâu rồi, cậu vội vội vàng vàng chạy vào lớp. Vừa chạy cậu vừa thầm chửi tên hắc ám nào đó ' VƯƠNG TUẤN KHẢI..... thù này không trả thì tôi không phải là Vương Nguyên'.                                                                      --------------------------------------------------------------------------------------                                                               Chí Hoành đỏ mặt cuối gằm xuống lí nhí nói với Thiên Tỷ:

- Anh có thể thả ra không? Mọi người đang nhìn đấy.

- Thả? Vì sao phải thả????_ Thiên Tỷ với khuôn mặt tỉnh bơ nhất có thể hỏi lại Chí Hoành.

- Anh..... mau thả tôi ra mọi người đang nhìn_ Hoành Hoành hơi bất ngờ trước câu nói của anh, vẫn cố gắng nói anh thả mình ra.

- Không muốn!!!!!!!!_nói xong anh còn bá đạo ôm cậu vào lòng chặt hơn.

           Mắt Hoành Hoành giật giật, không phải trên đời này còn có lại người vô sỉ như thế chứ?????? Hoành Hoành đảo mắt xung quanh căn tin thấy có rất nhiều cặp mắt đang tập trung vào anh và cậu, những cặp mắt nhìn cậu đầy tức giận, căm thù và cậu thấy Tử Khởi đang nhìn cậu như muốn giết cậu ngay lập tức. Cậu thở dài một cái.

- Sao lại thở dài????

- Không phải tại anh sao, Dịch thiếu gia????

- Tôi làm sao?????_ Thiên Tỷ vẫn mặt dày hỏi Hoành Hoành.

- Anh không thấy mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ kia sao????

- Không!!

- Anh.... không nói nhiều mau thả tôi ra_ Hoành Hoành thở hắt ra, đúng là vô sỉ mà.

- Không!!!!!

- ANH MAU THẢ TÔI RA. CÁI ĐỒ VÔ SỈ KIA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!_ sức chịu đựng của Hoành Hoành có hạn và hiện tại nó đã bùng nổ.

- Không!!!!_ vẫn khuôn mặt lạnh lùng ấy, vẫn câu nói ấy, Thiên Tỷ khuôn mặt không cảm xúc vẫn bá đạo ôm Chí Hoành chặt cứng. Không còn cách nào khác, hiện tại đã vào học nếu cậu vẫn ngồi đây như thế này sẽ trễ học mất, cậu nắm lấy bàn tay anh lên và... cắn. Cậu cắn anh một cái vào tay, tưởng rằng anh sẽ thả cậu nhưng mà anh càng ôm cậu chặt hơn, tưởng chừng như cái eo của cậu như gãy lìa ra. Anh dùng hai tay xoay khuôn mặt cậu lại mạnh bạo hôn vào nó. Cậu cắn chặt hàm răng lại làm cho anh không tiến vào được. Anh cắn vào môi của cậu day day nó 'A' khi cậu kêu lên vì đau, anh thừa cơ hội ấy luồn chiếc lưỡi của mình vào miệng cậu tham quan mọi ngóc ngách. Cậu cố đẩy anh ra anh lại càng hôn cậu mạnh hơn. Sau khi đã gần lấy hết không khí của cậu, anh mới luyến tiếc buống tha cho đôi môi đã sưng tấy của cậu.

- Được rồi đấy, cậu vào lớp đi.

- Cái gì????? Anh.... anh đúng là..... tên vô sỉ, biến thái_ Nhìn anh đầy oán giận, nói xong cậu đứng dậy chạy bỏ về lớp, cũng giống như Vương Nguyên cậu cũng thầm oán cái tên mặt siêu cấp vô sỉ kia đã cướp mất nụ hôn đầu của cậu ' Tôi phải trả lại thù này DỊCH DƯƠNG THIÊN TỶ'                                                                      ------------------------------------------------------------                                                                   Vừa tới của lớp hai cậu đã thở không ra hơi, nhìn nhau từ kinh ngạc rồi chuyển qua đồng cảm. Cô giáo đã vào lớp, nhìn thấy hai cậu như thế cũng không nói gì chỉ kêu hai cậu vào lớp. Hai cậu thở phào nhẹ nhõm, may mà không bị phạt. Lúc đi xuống chỗ ngồi, Chí Hoành may thôi bị vấp ngã vì Tử Khởi đưa chân ra ngáng cậu, Nguyên Nguyên đi ở phía sau kịp thời đỡ Chí Hoành, lúc đi ngang qua còn cố ý dẫm thật mạnh vào chân Tử Khởi làm cho cô ta kêu lên

- A... này hai cậu không có mắt hả????

- Uả, là chân của cậu hả???? thế mà tôi cứ tưởng là chân của con chó chớ.

- Cậu....._Tử Khởi trợn tròn mắt, không nói nên lời.

- Ủa, không phải hả? Vậy sao cậu lại để chân ngoài này, hay là chân cậu bị tật??? Ôi thế thì khổ lắm đấy._ Hoành Hoành hùa theo Nguyên Nguyên nói.

- Thôi nào Tử Khởi, cậu nói nhiều làm gì với tụi quê mùa, đói khổ này chứ_ Na Na nhìn 2 cậu nói mỉa.

- Nguyên Nguyên đi về chỗ thôi, đứng đây nói chuyện với một lũ não úng chỉ tổ đứt hơi mà thôi.

               Nói rồi hai cậu bước về chỗ, nằm xuống bàn ngủ để lại sau lưng những con người ngu ngốc đang há hốc mồm vì không nói được gì. Khi hai cậu về nhà, đang ăn cơm thì điện thoại của Nguyên Nguyên reo lên:

- Alô, cha ạ.

- Tiểu Nguyên à! Con đang làm gì vậy?

- Con đang ăn cơm cùng với Hoành Hoành ạ.

- Cha mẹ có khỏe không ạ?_ Hoành Hoành hỏi.

- Cha mẹ đều Khỏe, các con cũng vậy nhỉ?

- Vâng ạ. Cha mẹ điện tụi con có việc gì không ạ.

- À, cha mẹ điện để nói với các con là ngày mai cha mẹ sẽ về nước, các con ra sân bay đón.

- Thật ạ?????_ cả 2 cậu hét lên

- Ừ! Mai các con đi đón bố mẹ nhớ ăn mặc chỉnh tề nhé, chúng ta còn phải cùng đi có việc nữa.

- Vâng_ mặc dù thắc mắc nhưng hai cậu cũng không hỏi gì nữa.

- Vậy hai con ăn xong nghỉ ngơi đi.

- Vâng.

            Hai cậu ăn xong rồi đi tắm rửa và đi ngủ, trong giấc ngủ hai cậu hiện lên hai hình bóng, chỉ có điều hai hình bóng này khác nhau, hai cậu bất giác mỉm cười đi vào giấc ngủ.                                              ------------------------------------------------------------------                                                                                                 chap mới đây ạ, mọi người đọc và comment cho au nha. Au cảm ơn nhìu, có gì sai sót mọi người bỏ qua cho ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro