Chương 272

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tiến hành hội nghị xong, Vương Thiên Ân quay về khách sạn Excelsior Hotel Gallia, bước vào thang máy tư nhân, về phòng tổng thống xa hoa.

Đây là căn phòng riêng mà hắn đặc biệt thích, nằm ở tầng cao nhất trong khách sạn. Căn phòng xa hoa này có giá 21.000 USD một đêm, gồm có phòng sách, phòng họp, phòng tắm pha lê, còn có thể ngắm nhìn được toàn cảnh mê người của thành phố Milan phía dưới thông qua cửa sổ, nhà ăn lộng lẫy, ban công cực kì rộng lớn có thể thỏa mãn mọi góc nhìn và cũng là nơi để tắm nắng và hưởng thụ cảnh đẹp tuyệt vời.

Vương Thiên Ân nhàn nhã, nhưng khi hắn vừa bước chân vào phòng, hai người vệ sĩ có vẻ kích động.

"Vương... Vương tiên sinh... Uyển tiểu thư... Uyển tiểu thư cô ấy..."

Một tên vệ sĩ lắp bắp.

Ánh mắt Vương Thiên Ân thoắt cái đã lạnh đến thấu xương...

"Có chuyện gì?"

"Uyển... Uyển tiểu thư... cô ấy... cô ấy không thấy đâu nữa!"

Tên vệ sĩ khó khăn lắm mới lên tiếng, sống lưng toát đầy mồ hôi lạnh.

Hai người vệ sĩ này được Vương Thiên Ân sắp xếp để coi chừng Uyển Đình Nhu vì hắn sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó trước khi xuất phát về nước vào chiều nay. Thế mà bây giờ bọn họ lại nói rằng không thấy cô đâu nữa.

Hai người vệ sĩ sợ hãi, vội vàng nói...

"Vừa rồi Uyển tiểu thư bảo chúng tôi đi..."

Vương Thiên Ân cau mày lại, vung tay lên ngắt lời giải thích của vệ sĩ.

Hắn bấm điện thoại, tức giận quát lớn...

"Lập tức phái người đi tìm cho tôi!"

Nói xong, hắn quay người nhìn hai người vệ sĩ, sự đáng sợ trong ánh mắt càng ngày càng tăng...

"Đừng để tôi cho rằng các người là đồ ăn hại, nếu không tìm thấy cô ấy thì các người biết rõ kết cục của mình rồi đấy!"

Hai người vệ sĩ gật đầu lia lịa rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Vương Thiên Ân cố gắng áp chế lửa giận. Hắn đi đến bên quầy rượu, đổ rượu đỏ vào trong ly thủy tinh trong suốt rồi cầm ly rượu ra ngoài ban công đứng.

Ánh mặt trời và cảnh tượng tươi đẹp trước mắt của thành phố Milan không thể làm làn sương mù dày đặc trong mắt Vương Thiên Ân tan biến. Hắn lạnh lùng đứng đó, đôi mắt u ám đang cuộn trào từng cơn sóng mãnh liệt, cặp mày ngài cương quyết nhíu chặt vào nhau.

Lúc biết Uyển Đình Nhu làm việc ở Bar Kim Cát, lại còn ngày ngày qua lại cùng Cố Tử Nam, cảm giác kinh ngạc và chấn động không thua gì sự tức giận khi bị phản bội. Hắn cũng không áp chế ý nghĩ trong đầu, lúc đó hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ là phải cướp cô về, bất luận là dùng phương pháp gì đi chăng nữa. Dù có giở thủ đoạn bỉ ổi, đê hèn đến thế nào thì hắn cũng phải giữ cô lại bên cạnh mình.

Khi cùng hắn đến đây, là cô bị hắn ép buộc, hắn nói... Sau khi đấu thầu kết thúc thì hắn sẽ cùng cô làm lễ kết hôn, cô có nghe thấy, nhưng đột nhiên trong giây phút lại tĩnh lặng đến khác lạ. Cô chỉ yên lặng đi theo hắn vào khách sạn mà không nói một lời nào, còn hắn phải đến công ty tiến hành hội nghị nên giao cô cho hai người vệ sĩ canh chừng.

Xem ra hắn đã xem thường cô rồi, hai người vệ sĩ căn bản là không trông chừng nổi cô.

Vương Thiên Ân hừ lạnh một tiếng!

Cô nghĩ rằng hắn có thể dễ dàng buông tha cho cô sao?

Vương Thiên Ân càng nghĩ càng thấy bực tức. Năm năm trước cô hứa hẹn với hắn đủ điều, vậy mà năm năm sau cô lại một mực nhất quyết thoát khỏi hắn, chạy trốn khỏi hắn, dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để khiến hắn tức giận mà chủ động ly hôn?

Cô phản bội hắn, hắn còn chưa hỏi tội cô, cô lấy tư cách gì mà đòi thoái thác trách nhiệm?

Cô không biết một khi đã lập nên lời hứa thì phải giữ lời ư? Tại sao cứ hết lần này đến lần khác khiêu chiến tính nhẫn nại của hắn?

Vương Thiên Ân như một con báo giận dữ, ánh mắt đầy hung ác như sắp vồ lấy và cắn nuốt con mồi. Hắn siết chặt ly rượu trong tay lại.

Một tiếng "Choang!" vang lên, ly rượu đỏ trong tay cư nhiên vỡ tan tành, chất rượu đỏ như máu của người con gái chảy trong tay hắn, thấm đẫm trên tấm thảm lông màu trắng, cuối cùng chỉ còn lưu lại một vệt đỏ tươi.

Căn phòng đang yên tĩnh, đột nhiên, tiếng chuông điện thoại reo lên.

Vương Thiên Ân lạnh lùng lau tay rồi nhận điện thoại.

"Vương tiên sinh, đã tìm được Uyển tiểu thư rồi, hiện tại cô ấy đang ở nhà thờ Doumo Milan, chúng tôi sẽ lập tức đưa cô ấy về!"

"Không cần, tôi sẽ tự mình đến đó, lập tức chuẩn bị xe!"

Vương Thiên Ân trầm thấp lên tiếng, giọng nói trấn tĩnh không hề nghe ra chút giận dữ nào.

Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt hắn vụt qua một sự lãnh lẽo.

Nhà thờ? Cô đến nhà thờ làm gì?

Chẳng lẽ, cô muốn rời khỏi hắn đến vậy ư? Cầu mong một sự giải thoát sao?

Chết tiệt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro