Chương 23: Giữ hình tượng được bao lâu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc tranh luận ở triều nội đại Thiên không hề ảnh hưởng cái người đang đôi mắt sáng rực, hào hứng đi săn ở Sa Na quốc.

Ta cùng nữ vương ngồi trên lưng ngựa, ta giương cung lên bắn, như trời không toại lòng người, kéo cung thì được nhưng bắn tên đi thì là một chuyện. Ta tức giận mắng:

_ Khốn khiếp.

Ta bắn thêm vài tên nhưng tên vẫn không bay được, nữ hoàng lắc đầu nói:

_ Ngươi sai kỹ thuật.

Ta nhìn nữ hoàng, nhảy xuống ngựa nói:

_ Mau chỉ ta.

Nữ hoàng nhảy xuống ngựa, bước ra sau lưng ta, hai tay người cầm lấy hai tay ta, giương cung và bắn, nữ hoàng tận tình chỉ dạy. Không khí giữa chúng ta vô cùng ái muội, những tên lính theo sau bây giờ càng khẳng định, không nên chọc tên thái giám kia.

Buổi đi săn diễn ra vô cùng thuận lợi, tới tối ta cùng nữ hoàng thưởng thức thành quả, ta vừa ăn vừa cảm thán:

_ Thật không ngờ, tài bắn cung của ta thật kém.

Nữ hoàng tao nhã ngồi ăn, nhàn nhạt nói:

_ Ngươi chưa từng bắn cung.

_ Ân.

_ Sau này tập luyện là được.

_ Ân.

Ta nhìn xuống một đám nam nhân ăn uống cặn kẽ, thật khắc mắc:

_ Các tướng quân sao tao nhã thế?

Vị công công bên cạnh nữ hoàng, ( ở trong lều, ta ngồi ngang hàng với nữ hoàng, các tướng quân ngồi dọc  xuống dưới) nói:

_ Các tướng quân đang giữ hình tượng của bản thân.

Ta lập tức nói:

_ Hình tượng là gì? Ăn được không mà giữ.

Nữ hoàng nói:

_ Ngươi có từng giữ hình tượng.

Ta á khẩu. Nữ hoàng cười nhạt nói:

_ Đừng nông nổi thế. Suy nghĩ rồi hẵng nói.

Ta nói lại:

_ Hay là nàng ở một bên xem các tướng của nàng giữ hình tượng được bao lâu.

Nữ hoàng nhìn ta, hơi nghi hoặc nói:

_ Muốn làm gì?

_ Nàng muốn xem thì im lặng, tất cả ta làm chủ.

_ Ta chờ xem.

Vị công công và cung nữ đứng kế bên nghe đối thoại mà muốn rớt tim, tên thái giám này quá to gan, nữ hoàng đổi cách xưng kìa.

Ta đứng lên nhìn các tướng nói:

_ Khụ... xin chú ý, nữ hoàng bảo rằng, ngồi xem ca vũ uống rượu chẳng mới mẻ gì, nên bảo ta chủ trì tạo ra một chút mới mẻ.

Các tướng im lặng nhìn ta, ta vừa đi xuống vừa nói:

_ Từ thời xưa, tướng quân thường là võ phu, người người bảo rằng những người làm tướng rất hung bạo. Nên để chứng tỏ các ngươi còn quân tử hơn cái bọn cầm sách kia, bây giờ các ngươi phải làm một bài thơ. Ai làm không được phạt 5 chén.

Các tướng đều im lặng suy nghĩ, ta đành nói:

_ Để ta làm gương cho các ngươi xem, này ( ta chỉ vào tên tướng quân ) cho ta mượn thanh kiếm.

Hắn đưa ta thanh kiếm, mặc dùng ta dùng thương pháp nhưng kiếm pháp ta cũng biết, ta nhớ sư phụ công chúa từng chỉ ta bộ kiếm pháp. Ta vừa múa vừa ngâm: " HIỆP KHÁCH HÀNH "

_ Triệu khách mạn hồ anh

Ngô câu sương tuyết minh

Ngân an chiếu bạch mã

Táp đạp như lưu tinh

Thập bộ sất nhất nhân

Thiên lý bất lưu hành

Sự liễu phất y khứ

Thâm tàng thân nhữ danh

Nhàn quá Tín lăng ẩm

Thoát kiếm tất tiền thành

Tương chích đam Chu Hợi

Trì thương khuyến Hầu Doanh

Tam bôi thổ nhiên nặc

Ngũ nhạc đảo vi khinh

Nhãn hoa nhĩ nhiệt hậu

Ý khí tố nghê sinh

Cứu Triệu huy kim chùy

Hàm Đan tiên chấn kinh

Thiên thu nhị tráng sĩ

Huyên hách Đại Lương thành

Túng tử hiệp cốt hương

Bất tàm thế thương anh

Thùy năng thư các hạ

Bạch thủ Thái huyền kinh.

                         (LÝ BẠCH)

Giọng trầm trầm với kiếm pháp uyển chuyển như hòa quyện vào nhau. Xung quanh im lặng, cùng ánh mắt kinh ngạc làm khung thật quỷ dị. Nữ hoàng, tay nâng chén dừng nửa chừng, ánh mắt phức tạp nhìn ta, khi ta kết thúc, một tên tướng quân nói:

_ Hay hay, mặc dù chẳng hiểu gì?

Sau ta cảm thấy thất vọng quá à, mà thôi, vậy càng tốt. Ta cùng chúng tướng nâng ly, tới các tướng làm thơ, trời ơi đất hở, mặc dù ta không rành thơ lắm nhưng mà ta cũng biết mấy bài đó dở thiệt. Ta quyết định nói để khỏi bị tra tấn lỗi tai:

_ Được rồi, hay bây giờ ta kể chuyện các ngươi nghe.

Chúng tướng hưởng ứng ta lập tức kể:

_ Ngày xưa, vào thời tống, khi hoàng đế chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, khá non nớt trong việc trị quốc. Nơi Hà Nam thành, hoàng thúc của hoàng thượng ngày ngày triệu tập binh mã chờ thời cơ tạo phản. Khắp thiên hạ ai mà không biết, Vương gia muốn ngồi ngôi cửu ngũ chí tôn.

Một tướng sĩ thắc mắc hỏi:

_ Vậy tiếp theo thế nào?

_ Trong giang hồ có một người được thiên hạ tôn rằng tiểu anh hùng Lý Quản, võ nghệ cao cường, trí dũng song toàn. Người lập ra quán Chiêu Anh, triệu tập anh hùng thiên hạ chờ ngày lập công cứu vua. Tất cả anh hùng đều tụ tập, được phân theo đại ca ( Lý Quản ), nhị ca ( Sở Dân ), tam ca ( Tang Đại ) và các anh hùng khác như Trương Giác, Hồ quỳ, Bạch Hồng, Hà Công Lượng.

Ta nhìn nữ hoàng đang ngồi yên nghe chuyện, ta nháy mắt với nàng, nàng nhìn ta bằng ánh mắt tuy lạnh nhạt nhưng chứ chút tình ý. Ta nâng chung cạn, các tướng sĩ cũng cạn.

_ Nói đến Sở Dân, phải nói rằng là một người đẹp tựa Phan An, mắt phượng mày ngài, má đỏ môi hồng, nhìn thật khuynh quốc khuynh thành, như nữ nhi, như võ nghệ vô cùng cao siêu, ai ai cũng nghi Sở Dân là nữ nhi nhưng không bằng chứng. Đến một hôm, Dân Bích Dân đến quán Chiêu Anh để gia nhập, chuyện vở lẻ. Dân Bích Dân là huynh trưởng của Dân Tầng Nương, là vị hôn thê chưa vào cửa của Lý Quản, do hai bên song thân hứa hôn. Năm mười tuổi, Dân Tầng Nương bị người bắt đi đến nay chẳng rõ tin tức. Dân Bích Dân vô cùng nghi ngờ Sở Dân là Dân Tầng Nương, vì giống tiểu muội thở còn thơ. Sở Dân liên tục bài giải rằng không phải, nhưng thái độ đó khiến ai cũng nghi ngờ khi nghe tin phụ thân Dân Bích Dân đã qua đời.

Nói tới đó, ta dừng lại. Chúng tướng nhao nhao lên.

_ Kể tiếp đi.

_ Các ngươi mỗi người uống một vò rượu rồi ta kể tiếp. Người đâu, đem rượu.

Ta cùng tướng sĩ nâng vò rượi lên, cạn vò, là ta đã lân lân say. Chân hơi loạng choạng, ta ngồi lên bàn lấy điểm tựa, nữ hoàng ngồi kế bên nói:

_ Ngươi đừng uống nhiều quá.

Ta cười trừ, tiếp tục kể.

_ Đêm đó Sở Dân trằn trọc không yên, lo nghĩ về chuyện hôm nay. Phụ thân qua đời mà hài nhi chẳng hay chẳng biết, thà mang tội bất hiếu còn hơn mang tội bất trung. Sở Dân đã có lời thề, nếu nước non chưa yên bình thì thân phận nữ nhi sẽ không tiết lộ. Đành bất hiếu với song thân vì chưa từng được phụng dưỡng, đành bất nghĩa với Lý Quản vì chẳng trọn vẹn nghĩa hôn thê.

_ Lý Quản ngồi trong phòng nhìn trời, Lý Quản đã nghi ngờ Sở Dân, khi nhìn nét mặt hơi trắng bệt lúc Sở Dân về phòng. Nhưng thật không hiểu vì sau Sở Dân không chịu nói thật. Lý Quản đã hai mươi ba tuổi, chàng muốn yên bề gia thất nhưng e chẳng thuận lợi gì. Mấy ngày sau mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Họ ngày ngày luyện tập võ nghệ, rèn luyện binh thư. Đến một ngày.....

Ta cẩm một vò rượu đầy dơ lên nói:

_ Muốn nghe tiếp thì cạn.

Khi uống xong thì mặc ta đỏ chót mắt lờ mờ, chân loạng choạng bước đi, tay cầm thêm chung rượu đầy.

_ Các ngươi có biết túy quyền không?

Tất cả đồng thanh:

_ KHÔNG!

_ Vậy không nay ta dạy các ngươi một môn võ mới là túy quyền.

Tất cả đều thanh tỉnh, đối với họ hai vò rượu này thì nhằm nhò gì. Ta vừa bước lảo đảo vừa nói:

_ Môn võ này phải có rượu, có thể nói nếu ngươi uống say thì vẫn có thể đánh lại người tỉnh.

_ Lợi hại như vậy. ( tướng quân A )

_ Nhìn cho kỹ.

Ta bắt đầu đánh, vừa đánh vừa uống, ta hô:

_ Lên đây.

Các tướng hiểu nên tiến công đánh ta,  ta đã thắng. ( miêu tả đánh võ phải chi tiết, mà không bằng xem clip nên các bạn muốn hiểu rõ hãy xem Túy Quyền của Thành Long. Cặn kẽ chi tiết, điện thoại mình bị đầy dung lượng nên tải không được, mong các bạn thông cảm ).

Còn câu chuyện Sở Dân thì từ từ.
------------------------------------------------------------

Câu chuyện của tác giả.

Trường có cho khám mắt, khám xong nói:

_ Em nên đi cắt kiếng đeo.

Nghe lời, về nhà báo phụ huynh, kết quả bị chửi quá trời. Song cũng được chở đi cắt, nhưng ai ngờ, mấy hôm sau, có người tặng nhà trường 200 cái mắt kiếng, chủ nhiệm hỏi ai không có kiếng dơ tay để chọn hai bạn được tặng. Mình giơ tay, và kết quả:

_ Em đã cắt kiếng rồi.

Huhu. Biết vậy khỏi báo phụ huynh, vậy là khỏi bị chửi mà còn có kiếng đeo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro