4: Tôi và cậu ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là thứ hai, Lee Donghyuck chính thức quay lại trường học.

Cậu vẫn không vì những cái nhìn soi mói mà nao núng, vẫn rất vênh váo nhét hai tay vào túi quần đi vào trường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Giáo viên hỏi tại sao cậu nghỉ học không xin phép, cậu nói mình không có hứng đi học.

Tên công tử bột lần trước nhìn thấy Lee Donghyuck là muốn nhảy vào đánh, cậu chỉ nháy mắt hôn gió một cái, nói nếu muốn thì gọi cho tôi, tôi chiều anh, trả nhiều tiền chút là được.

Có phải Lee Donghyuck điên rồi không?

Cậu qua miệng người khác chính là thể loại rẻ tiền không đáng nổi một xu, tại sao lại vẫn có thể nghênh ngang mặc kệ bọn họ muốn nói gì thì nói như thế?

Lee Donghyuck ngồi ăn một mình ở bàn đối diện, Mark Lee ngồi bên này nhìn cậu chằm chằm đến mức đờ đẫn. Cậu vừa ăn vừa nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm trời ngắm đất, ánh sáng chiếu vào mắt khiến đồng tử cậu chuyển thành màu nâu nhàn nhạt. Hình như mặt vẫn còn sưng lắm, cách một khoảng mà vẫn nhìn thấy vết thương ở khóe môi, hai má có chút thịt thì bên xanh bên tím. Áo khoác che cổ rồi, nên Mark Lee không nhìn thấy.

Lee Jeno lấy thìa gõ vào đầu anh.

"Mày nhìn lủng mặt người ta ra rồi đấy."

Mark Lee giật mình nhìn Lee Jeno, anh ta đã ăn xong từ bao giờ rồi mà khay đồ ăn của Mark Lee vẫn còn nguyên.

"Chà, đúng là sức mạnh của Lee Donghyuck, Mark Lee lạnh lùng nhà chúng mình cũng phải để ý rồi."

"Nói linh tinh." Anh đáp lại.

"Mà sao mọi người kì thị cậu ấy vậy nhỉ, tao thấy Lee Donghyuck ngầu đấy chứ." Lee Jeno tấm tắc.

Mark Lee chớp mắt khiến Lee Jeno tặc lưỡi.

"Người ta gây sự thì cậu ta mới mới đánh lại mà. Mày thử nghĩ đi, có ai bị người ta bàn tán về mình như thế mà vẫn bình thản như cậu ta không? Phải tao chắc tao phát điên."

"Lee Jeno, sao lại đi so sánh bản thân với một người như Lee Donghyuck vậy chứ?" Một cô gái ngồi cạnh hai người chen vào, có vẻ hào hứng khi nghe thấy tên Lee Donghyuck.

Lee Jeno không đáp, chỉ liếc mắt gật đầu một cái lấy lệ.

"Ăn nhanh lên còn lên lớp." Lee Jeno cằn nhằn với Mark Lee.

Mark Lee mím môi suy nghĩ một chút rồi nói, "Mày lên trước đi." Rồi cầm khay đồ ăn sang chỗ Lee Donghyuck trước sự ngỡ ngàng của rất nhiều người.

Lee Donghyuck bên này không biết Mark Lee đang tiến lại chỗ mình, vẫn đang mải nhìn trời nhìn đất, cho đến khi khay đồ ăn của Mark Lee va chạm với mặt bàn kêu cạch một tiếng, cậu mới có phản ứng.

Hai người im lặng nhìn nhau.

"Sao...tuần vừa rồi cậu không đi học?" Mark Lee lên tiếng trước.

"Bỗng nhiên lại muốn quan tâm đến tôi rồi?" Lee Donghyuck nhếch mép.

Mark Lee nuốt nước bọt, có chút hối hận vì đã sang bên này.

"Anh có gì muốn nói à?" Cậu nghiêng đầu.

"Chỉ là..."

"Mark Lee." Lee Donghyuck cắt ngang.

"Tôi không cần bất kì ai thương hại, cho nên đừng làm như thế này với tôi. Người ta đang nhìn anh đó."

"Ngồi thêm một phút nữa là bọn họ sẽ bàn tán về anh, học sinh xuất sắc Mark Lee chắc không muốn để thầy cô thất vọng mà dính dáng đến Lee Donghyuck đâu nhỉ?"

Mark Lee im lặng, đấu óc anh hoàn toàn trống rỗng ậm ờ không biết phải lên tiếng từ đâu. Chẳng biết chuyện gì thôi thúc khiến anh phải sang chỗ Lee Donghyuck, nhưng sang đến nơi rồi lại hoàn toàn bị sự thẳng thắn của cậu áp đảo.

"Nể tình anh đưa tôi đi tham quan trường một lần," Nhìn Mark Lee khó xử làm cậu bật cười.

"Tôi đi chỗ khác, không làm ảnh hưởng đến anh."Lee Donghyuck dứng dậy.

"Lee Donghyuck." Mark Lee ngăn lại.

"Ngồi xuống đi, tôi đi." Mark Lee cũng đứng dậy.

Lee Donghyuck chẳng khách sáo nữa ngồi xuống, không nhìn anh lấy một cái tiếp tục ăn. Mark Lee đứng yên một lúc, cuối cùng lại lấy đũa gắp đùi gà từ khay của mình sang của Lee Donghyuck rồi mới rời đi.

*

Lee Donghyuck gục xuống bàn nhắm mắt, nhưng cậu không ngủ.

Tai vẫn nghe được giáo viên đang thao thao bất tuyệt giảng về William Shakespear. Vẫn nghe được mấy đứa bàn trước bàn sau bàn bên nói về chuyện ở nhà ăn của Mark Lee và Lee Donghyuck, rồi lại thấy tiếc cho Mark Lee, dính vào Lee Donghyuck làm cái gì.

Không sao, cậu cũng thấy tốt nhất đừng có ai dính đến mình thì hơn, cậu biết mình chính là ngọn nguồn của mọi rắc rối, một người như Mark Lee không nên chung đụng với cậu, Lee Donghyuck cũng không muốn làm bẩn mầm non nước nhà làm gì đâu.

Lần trước Lee Donghyuck nói cậu không thích mắc nợ ai là thật, hôm nay lại nhận một cái đùi gà của Mark Lee, đang nghĩ nên đền lại cái gì đây. Nói gì thì nói, từ ngày chuyển đến trường X, cũng chỉ có Mark Lee nói chuyện mà không dẫn đến đánh nhau với cậu.

Chống cằm nhìn ra cửa sổ, từ chỗ cậu ngồi có thể nhìn được một con đường nhỏ phía sau trường. Thường ngày không có người qua lại, cùng lắm chỉ có chó mèo hoang đi kiếm đồ ăn ở bãi rác, hoặc lâu lâu có vài tên nghiện rủ nhau vào ngõ chơi đồ.

Thế mà hôm nay Lee Donghyuck lại nhìn thấy một chuyện.

Một chuyện khiến cậu đứng bật dậy rồi chạy thẳng ra khỏi lớp mặc cho giáo viên lớn tiếng gọi cũng không quay lại, chạy như bay từ tầng sáu xuống tầng một, chạy băng qua sân trường có lớp đang học thể dục, trốn bảo vệ trèo tường nhảy ra khỏi khuôn viên của trường rồi chạy thẳng đến đoạn đường vắng vẻ mà cậu vừa nhìn thấy kia. Chống hai tay lên đầu gối thở gấp.

"Lũ chó kia!" Lee Donghyuck hét lớn.

Một cảnh tượng không thể quen thuộc hơn nữa, quen thuộc đến đáng sợ.

Một nhóm người dồn một một cậu trai vào góc tường, chửi bới, đánh đập, dốc ngược ba lô của cậu lên, nhổ nước bọt vào người cậu, mặc cho cậu trai có van nài cầu xin cũng không dừng lại, mặc cậu có khóc lóc quỳ xuống cũng không nương tay. Lee Donghyuck cảm nhận được sự ghê tởm trào lên tận cuống họng mình, lan đến từng ngóc ngách trên cơ thể và khiến cho khóe mi cậu co giật vì phẫn nộ.

Nghe thấy tiếng Lee Donghyuck, bọn chúng nhăn nhó quay lại nhìn cậu.

"Mày là thằng đéo nào? Cút."

Cậu cố điều chỉnh lại hơi thở, chắp hai tay ra sau lưng rồi tiến lại gần. "Học trường X mà lại không biết tao là ai? Kém thế."

Một thằng béo ục ịch vứt lon nước đang cầm trên tay về phía Lee Donghyuck.

"Trường X nhiều học sinh như thế, mày là cái thá gì?"

"Là Lee Donghyuck." Cậu tự tin nói, sải những bước dài về phía đám người.

Cậu gây đủ chuyện to nhỏ như thế, không biết thì không phải học sinh trường X rồi, dù không biết mặt chắc hẳn cũng từng nghe tên. Tên béo quay lại nhìn mấy đứa xung quanh, mắt đảo qua đảo lại phân vân không biết nên làm gì. Rồi một người trong số bọn chúng lên tiếng.

"Lee Donghyuck thì?" Hắn bật cười.

Hắn cao hơn Lee Donghyuck nhiều, hai tay nhét vào túi quần cười nửa miệng. Sống mũi cao, xương hàm đẹp, mắt hơi híp lại, tóc đen bồng bềnh chải chuốt.

Lee Donghyuck tiến sát lại đối diện với hắn, cậu liếc nhìn bảng tên, nhưng hắn không đeo.

"Không đi học đi mà ở đây túm tụm làm cái gì?" Cậu nói.

"Có phải chuyện của mày không?"

"Không, nhưng tiếc một nỗi tao thích lo chuyện bao đồng."

Cậu nhìn cậu trai đang ngồi thụp dưới đất, cả tóc tai lẫn quần áo đều ướt nhẹp vì bị đổ nước lên đầu, yếu ớt cúi mặt không phản kháng.

"Chúng mày làm gì cậu ấy?" Lee Donghyuck hất cằm.

"Mày lì quá nhỉ?" Hắn nghiêng đầu.

"Mày điếc à? Tao hỏi chúng mày làm gì cậu ấy?"

"Muốn gia nhập cùng nó hả? Được, càng đông càng vui mà."

Hắn giật lấy chai nước của một tên đi cùng, mở nắp rồi nhìn Lee Donghyuck thách thức. Sau đó hắn mỉm cười, khạc một tiếng, nhổ vào chai nước.

"Uống đi, rồi tao thả cho mày và nó đi."

Lee Donghyuck sững sờ. Hai hàm rằng cậu nghiến chặt và bàn tay siết đến mức trắng bệch, đôi mắt hằn lên từng tia máu, khẽ run run vì tức giận. Dùng lưỡi chọc chọc vết rách ở má trong, vẫn cảm nhận được vị tanh. Cậu tiến lại gần một bước nữa, hít một hơi thật sâu.

"Nếu tao không uống?"

Người trước mặt cậu vẫn cười.

"Thì tao đánh mày đến chết vì chõ mũi vào chuyện của tao. Cằm cưng đẹp đấy, hạ nó xuống đi trước khi quá muộn." Hắn nháy mắt.

Bọn chúng bắt đầu vây quanh Lee Donghyuck, phía trước phía sau đều có người chặn đường.

"Được rồi." Lee Donghyuck nhận lấy chai nước, quay lại nhìn cậu trai đang run rẩy dưới đất kia. Nội tạng cậu bỗng nhiên co thắt, đau như có ai dùng dao chọc thủng. Cậu hoàn toàn không biết cậu trai trước mặt này là ai, nhưng cảnh tượng này, cảnh tưởng đã ám ảnh lấy cậu trong những cơn ác mộng dai dẳng, và thậm chí tận mắt chứng kiến nó còn khiến tứ chi cậu như tê liệt. Mắt đảo một vòng nhìn xung quanh lần cuối.

"Chạy!" Cậu hét lên, hất thẳng chai nước vào tên trước mặt.

Khoảnh khắc chai nước trên tay Lee Donghyuck vừa rơi ra, cậu đã bị một tên đạp thẳng vào lưng ngã xuống đất rồi nhào vào đá cậu. Tên bị cậu hất nước gầm lên, miệng liên tục chửi bới gì đó không nghe rõ. Hắn điên lên túm cổ mấy tên còn lại tránh ra rồi dựng Lee Donghyuck dậy.

"Đ** m* mày."

Hắn đấm Lee Donghyuck một nhát làm cậu quay ngoắt đi, phát thứ hai Donghyuck tránh được, đáp trả một cái vào bụng hắn khiến hắn giật lùi về sau một bước. Nhưng rồi rất nhanh dùng chân đạp Lee Donghyuck dính người vào bức tường phía sau, túm tóc không cho cậu ngã xuống, tát mạnh vào mặt cậu. Lee Donghyuck bị túm tóc ngược ra đằng sau nên không phòng thủ được, cậu lại lên gối thẳng vào hạ bộ hắn.

Hắn cúi gập người hét lên chửi rủa cậu bằng những lời khó nghe, vì tác động mạnh mà bảng tên trong túi áo rơi ra ngoài, dừng lại ngay dưới chân Lee Donghyuck. Cậu cúi xuống nhìn.

Jeon Seonho.

Như có dòng điện chạy dọc sống lưng, không thở được. Cảm giác hệt như ngày hôm đó, cảm giác máu trong người ngừng chảy.

Toàn bộ động tác của cậu khựng lại, hai mắt trừng lên, hô hấp dồn dập khó nhọc. Mồ hôi trên trán chảy vào mắt cay xè và mùi máu tanh xộc vào đại não. Lee Donghyuck thấy hai tai mình ù đi, các dây thần kinh căng ra như muốn đứt và cảm giác ghê tởm chiếm lấy toàn bộ tâm trí cậu. Còn hơn chỉ là một cảm giác.

Cậu tìm được rồi. Chính là hắn.

Lee Donghyuck gầm lên như người mất trí, chạy đến định dùng chân đá vào đầu Jeon Seonho, nhưng hắn túm được chân cậu rồi kéo mạnh, Donghyuck lăn quay trên mặt đất. Hắn nhấc cả người cậu ném vào tường. Lee Donghyuck bị hai tên khác giữ tay, còn Jeon Seonho điên cuồng đấm vào bụng, vào mặt Lee Donghyuck. Cậu vùng vẫy kịch liệt, nhưng bọn chúng quá khỏe khiến cậu không thể phản kháng. Tốc độ ra đòn của Jeon Seonho rất nhanh, không để cho Lee Donghyuck có cơ hội né tránh.

"Là mày xía vào chuyện của tao!"

Vết thương chồng chất vết thương, chẳng mấy chốc khuôn mặt Lee Donghyuck đã đầy máu, cảm giác như xương gò má cũng nứt ra. Xem ra là thật sự muốn đánh cậu đến chết.

Dù là đang vô cũng phẫn nộ muốn thoát khỏi vòng vây, nhưng một mình Lee Donghyuck không thể đánh lại chừng đó người.

Tầm nhìn phía trước chỉ có khuôn mặt dữ tợn của Jeon Seonho và những nắm đấm không nương tay của hắn liên tiếp giáng xuống mặt cậu. Lee Donghyuck vì quá đau mà không thể giằng co được nữa, mấy tên đi cùng chỉ dám co ro đứng nhìn, không tên nào có ý định ngăn Jeon Seonho lại. Hắn càng đánh càng hăng, vừa đánh vừa chửi rủa.

"Dừng tay!"

Jeon Seonho nghiến răng rên hừ hừ quay lại xem người vừa lên tiếng cản mình là ai, hắn còn chưa đánh chết Lee Donghyuck mà.

"Lại cái đéo gì nữa! Lại thằng nào?" Hắn hét lên.

Là Mark Lee và Lee Jeno.

Lớp hai người đang học tiết thể dục dưới sân trường, Mark Lee đang chơi bóng rổ lại nhìn thấy Lee Donghyuck chạy như bay ra ngoài cổng trường một lúc lâu cũng không thấy quay lại, mới kéo Lee Jeno đi cùng xem liệu có chuyện gì xảy ra rồi không. Nếu là Lee Donghyuck thì có thể lắm.

Vậy mà có chuyện thật.

Cậu động đến ai không động, lại động vào Jeon Seonho làm gì.

"Đ** m* chúng mày cút." Hắn rú loạn lên.

Mark Lee và Lee Jeno tiến lại gần, vẫn thấp giọng đàm phán.

"Được rồi, đừng đánh nữa. Đủ rồi."

"Mày biết cái đéo gì?"

Jeon Seonho thả Lee Donghyuck ra chỉ vào mặt Mark Lee, vung nắm đấm về phía anh. Mark Lee lùi lại phía sau một bước tránh được.

"Cậu ta sắp không chịu được nữa rồi, đừng đánh nữa." Anh nói.

"Cho nó chết, ai bảo nó thích bao đồng làm gì." Hắn trừng mắt lên.

Lee Jeno ngửa cổ ra đằng sau thở dài, lẩm bẩm.

"Mẹ cái thằng điên này."

Jeon Seonho nghe thấy, lao về phía Lee Jeno định vung tay đấm, nhưng Lee Jeno tỉnh táo hơn, khỏe hơn, đấm hắn một nhát trước khi hắn kịp đấm mình. Mark Lee chạy đến gạt chân cho hai tên đang giữ Lee Donghyuck ngã xuống đất, bọn chúng vừa thả ra cậu đã ngã xuống.

Không phải không biết đánh nhau, mà là không muốn đánh nhau.

Lee Jeno đấm Jeon Seonho đến nhát thứ hai hắn đã ngã khuỵ xuống.

"Chạy!" Mark Lee đỡ lấy Donghyuck rồi hét lớn.

Mark Lee và Lee Donghyuck chạy một phía, Lee Jeno chạy một phía.

Anh vòng một tay Lee Donghyuck qua cổ mình, một tay vòng qua người cậu, cắm cổ chạy. Cả người Lee Donghyuck mềm oặt, chắc hẳn bị đánh đến mất tỉnh táo rồi. Anh đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể của Lee Donghyuck, và nếu không có Mark Lee, Donghyuck đã ngã mài mặt xuống đường chứ chưa cần nghĩ đến chuyện có chạy được hay không. Cậu lầm bầm nói gì đó nhưng Mark Lee không nghe rõ, vẫn tiếp tục lao về phía trước.

Quay đầu lại kiểm tra, xác định không còn ai đuổi theo mới dần giảm tốc độ, Donghyuck bên cạnh anh nói.

"Dừng lại đi." Cậu đẩy Mark Lee ra, lảo đảo tìm thăng bằng.

Ngồi thụp xuống bệ đường, đầu óc cậu vẫn còn choáng váng, tứ chi vô lực khao khát một điểm tựa, liên tục nhổ ra vài ngụm máu. Da thịt như phồng rộp và xương như nhũn ra, đầu cậu ong ong như bị úng nước, dùng chút lực còn lại chống hai tay xuống mặt đất cố hít thở. Thật lâu sau cho đến khi tầm nhìn trở lại bình thường,Lee Donghyuck quay sang nhìn Mark Lee.

"Anh làm cái gì đấy?" Biểu cảm đang vô cùng khó coi, nhưng lời cậu nói chỉ là những tiếng thều thào.

Mark Lee thở hắt ra, "Tôi vừa mới cứu cậu đó."

"Cứu?" Lee Donghyuck đứng dậy, chân nọ đá chân kia như người say.

"Ai cần anh cứu? Tôi chưa xử lí xong với hắn đâu. Anh nói anh không thích chõ mũi vào chuyện của người khác mà? Tự nhiên xuất hiện xen vào chuyện của tôi làm cái đéo gì!"

"Lee Donghyuck cậu điên rồi. Có điên cũng vừa vừa thôi, cậu có biết hắn là ai không? Hắn không phải..."

"Tôi biết!" Lee Donghyuck hét lên.

"Tôi biết rất rõ con quỷ đội lốt người đó là ai, tôi biết rất rõ Jeon Seonho là cái thằng chó nào, tôi biết! Tôi bị điên rồi đấy, thì sao nào? Anh còn cản tôi làm cái gì? Tôi không cần anh cứu." Giọng Lee Donghyuck vỡ ra, rất giống cái ngày Mark Lee dẫn cậu đi tham quan trường.

Mark Lee đơ người, "Được rồi." Nhưng rồi anh hạ giọng tiến lại gần cậu.

"Anh cút đi!" Lee Donghyuck dùng hết sức bình sinh đẩy Mark Lee cũng chỉ khiến anh lùi lại một hai bước, người cậu chẳng còn lực nữa. Dù đang gắng gượng cố tỏ ra mình vẫn ổn, nhưng trông cậu không khác gì một ngọn cỏ nhỏ nhoi èo uột bị người ta giẫm đạp.

"Tôi thích lo chuyện bao đồng thì sao? Còn hơn cái lũ giết người các người, một lũ khốn nạn, một lũ vô nhân tính." Cậu vừa nói vừa đụng tay đụng chân với Mark Lee.

Lee Donghyuck không nhịn được nữa rồi.

Nước mắt đua nhau chảy xuống, từng giọt từng giọt, trái tim cậu cũng đau đớn như bị người ta lấy dao lóc từng mảng. Như một con cá mắc cạn thoi thóp vùng vẫy trong tuyệt vọng, những cảm xúc đè nén chồng chéo lên nhau lại chọn ngay lúc này mà bung ra. Đau đớn trên da thịt cậu mãi mãi cũng không sánh bằng nỗi đau này.

"Lee Donghyuck, cậu nói gì vậy?" Mark Lee nhăn mặt khó hiểu.

"Anh đừng có diễn kịch nữa. Tất cả các người cút hết xuống địa ngục đi. Sau đó..."

Cậu nức nở, những lời nói nghẹn đắng chặn đứng nơi cổ họng cậu, lại như muốn chặn luôn không cho cậu hô hấp, buộc vào cổ cậu một sợi thòng lọng. Mark Lee không hiểu cậu đang nói gì cả, nhưng vẫn nhượng bộ gọi tên Lee Donghyuck, chậm rãi lại gần cậu.

"Tại sao các người lại làm thế với tôi, tại sao các người lại làm thế...với cậu ấy." Lee Donghyuck khóc đến mức choáng váng, doạ Mark Lee còn thấy sợ hơn cả lúc cậu đi đánh nhau.

Mark Lee giữ được Lee Donghyuck, đặt hai tay vai cậu.

"Lee Donghyuck, bình tĩnh đi đã. Cậu nói gì tôi không hiểu, bình tĩnh rồi nói chuyện có được không?"

Cậu yếu ớt lấy tay đấm vào ngực Mark Lee, từng hàng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, chảy xuống kéo theo cả những vết máu khiến những giọt nước mắt biến thành một màu đỏ hồng. Vừa tanh, vừa mặn, vừa cay đắng.

"Tại sao các người lại làm thế, tại sao lại...tại sao lại ép cậu ấy đến mức...đến mức đó? Tại sao chứ?"

"Donghyuck, cậu đang nói đến ai?" Mark Lee để yên cho cậu đánh mình, nhỏ
giọng hỏi.

Lee Donghyuck dần kiệt sức, không đánh nổi Mark Lee nữa. Toàn thân cậu đều đau đớn, trái tim cũng không ngừng rỉ máu. Cậu mất đà, úp mặt vào ngực Mark Lee.

"Các người không thể làm thế được...trả cậu ấy cho tôi."

"Lee Donghyuck." Mark Lee cảm nhận được người trước mặt mình run lên bần bật, hai tay phải bám vào người anh mới có thể đứng vững.

"Cậu đang nói...về ai vậy?" Mark Lee cúi xuống.

Lee Donghyuck ngẩng đầu lên nhìn anh, cả một mảng áo Mark Lee đều là nước mắt của cậu, màu đỏ của máu nổi bật trên chiếc áo trắng tinh. Đôi mắt ầng ậc nước chỉ toàn là đau đớn thống khổ như muốn nhấn chìm Mark Lee làm anh rùng mình, anh nuốt nước bọt, bản thân cũng bắt đầu thấy sợ hãi.

"Các người giết chết cậu ấy rồi, trả Choi Seojun lại cho tôi đi."

Lee Donghyuck ngất đi trong vòng tay của Mark Lee.

*

Nhật kí thân yêu,

Lại là tao đây. Hôm nay là một ngày rất đỗi kinh khủng, tao không biết mình còn có thể chịu đựng đến bao giờ nữa.

Bọn họ nhổ nước bọt vào bữa trưa của tao, làm rách áo mẹ mới mua cho tao, gọi tao bằng những từ rất kinh tởm chỉ vì thao thích đọc truyện tranh.

Nhưng không có một ai ngăn bọn họ lại, không có một ai cả.

Có phải tao quá yếu đuối không, cho nên bọn họ mới thản nhiên đối xử với tao như vậy. Tao muốn tức giận, tao muốn nói cho cậu ấy, chỉ có cậu ấy đứng về phía tao, chỉ có cậu ấy mới dám đối diện với Jeon Seonho, cậu ấy rất dũng cảm, rất mạnh mẽ.

Ngày mai tao có hẹn đi chơi với cậu ấy, mày nói đi nhật kí, tao có nên kể cho Lee Donghyuck không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro