5. Hàng rào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời sắp tối và vết thương của Mark vẫn còn rỉ máu nên họ quyết định nghỉ lại. Bỏ mặc những xác chết còn tươi, cả hai đến một ngôi nhà tương đối kiên cố, đậu xe trong sân, khóa cửa cẩn thận.

Ngôi nhà gần như còn nguyên vẹn, đồ đạc không bị xô lệch, tuy nước và điện đã bị cắt nhưng bồn nước nhỏ phía sau vẫn còn hơn một nửa. Jaemin thấm ướt băng gạc lau vết thương cho Mark, cậu nhìn chằm chằm vào vết rách bên thái dương, những sợi tóc dính máu bết lại.

'Cần phải may vết thương' Jaemin thõng tay, họ sẽ làm gì với vết thương này? không bệnh viện, không thuốc thang gì cả.

'Tạm thời không sao, anh không thấy đau' Mark trấn an cậu.

Jaemin dán tạm lên vết thương vài miếng băng cá nhân mà họ có rồi vào phòng tắm. Đã lâu lắm rồi cậu mới được tắm rửa đàng hoàng, Jaemin cởi quần áo, mở vòi hoa sen, nước từ đỉnh đầu chảy xuống, hòa với những vệt máu trên mặt, chảy qua bộ quần áo dính đầy máu, thoáng chốc nhuộm đỏ sàn phòng tắm. Jaemin nhìn vào bàn tay, nếu cậu không làm vậy, cậu và Mark sẽ là hai cái xác nằm ngoài kia, cậu không có sự chọn lựa nào khác. Nhưng cho dù có lý do gì đi nữa, cậu đã giết người, sống hay chết, giết hay bị giết, đó là sự tàn nhẫn nhất của thế giới đang đến hồi kết này.

Khi Jaemin bước ra ngoài thì trời cũng sụp tối, Mark dùng một thanh sắt chặn ngang chốt cửa rồi dẫn cậu vào một căn phòng nhỏ. Căn phòng được đóng kín cũng không có quá nhiều bụi, chỉ có một cánh cửa duy nhất, một cái giường đơn và ít đồ đạc lộn xộn. Mark đóng cửa, đẩy cái bàn con chắn ngang cửa, rung vài lần để kiểm tra độ chắc chắn rồi đặt đèn pin lên trên, những vòng tròn sáng từ bóng đèn mờ ảo in lên tường.

'Em ngủ đi, sáng mai sẽ lên đường' Mark nói, ngồi phịch xuống đuôi giường, một tay chạm nhẹ lên vết thương.

Jaemin im lặng lên giường, nằm sát vào tường chừa chỗ bên cạnh cho Mark. Đã rất lâu rồi cậu mới được nằm thẳng người trên một cái giường thật sự. Nhưng khi nhắm mắt, Jaemin chỉ ngửi thấy mùi máu và màu đỏ khắp nơi, cậu mở mắt, xung quanh hoàn toàn tối đen, Mark đã tắt đèn, phần nệm bên cạnh cậu bị lún xuống. Không một tia sáng, không một tiếng động, bao quanh chỉ là màu đen hun hút nhưng Jaemin vẫn thấy rõ ràng màu đỏ, mùi máu và tiếng súng.

'Em không ngủ được?' Mark lên tiếng phá vỡ im lặng, làm nhạt đi những ảo giác vây quanh Jaemin. Cậu im lặng, trong không gian tĩnh mịch này hơi thở người bên cạnh nghe rõ mồn một. 'Lần đầu tiên anh nổ súng là khi một kẻ dùng gậy hành hung dã man một người khác, anh bắn một lúc hết toàn bộ sáu viên đạn trong súng và một viên trúng đầu hắn, đó là lần đầu tiên anh giết người'. Mark nói rồi lại im lặng. Jaemin biết những điều anh trải qua khủng khiếp hơn cậu rất nhiều, không ai ngay từ đầu đã bắn súng giỏi, không một ai bắn vào người khác lần đầu mà thản nhiên như không. Điều gì đã khiến đôi tay chỉ quen nện bóng xuống sàn và đưa vào rổ có thể nổ súng không chút do dự? Thế giới tàn nhẫn này đã biến một học sinh trung học đơn thuần, vô tư trở nên trầm lặng và lạnh lùng.

'Anh không làm gì sai cả' Jaemin nói, âm thanh thốt ra mau chóng chìm vào bóng tối đen đặc.

'Em cũng không làm gì sai.' Mark nói, bàn tay anh vươn sang chạm nhẹ vào tay cậu rồi nắm thật chặt 'nếu em không làm thế, chúng ta đã chết' những ngón tay anh đan vào tay cậu 'chúng ta phải sống, không còn sự lựa chọn nào khác'.

Jaemin nhắm mắt lại, cậu biết bản thân không thể lựa chọn, thế giới đã hoàn toàn thay đổi, người giết người để tồn tại. Nhưng cho dù có dùng lý do đó để biện hộ thì Jaemin vẫn đã giết người, tay của cậu đã dính máu.

.

Họ tiếp tục lên đường khi trời vừa sáng. Những xác chết hôm qua đã đen đặc ruồi, tiếng vo ve của của hàng ngàn con ruồi là những âm thanh duy nhất. Mặt trời ló dạng đằng xa, một ngày mới lại bắt đầu nhưng Jaemin đã quên mất thời gian, cậu không còn nhớ đã bao nhiêu ngày từ khi thảm họa xảy ra, bao lâu kể từ khi người thân duy nhất qua đời và bao nhiêu ngày từ khi cậu và Mark bước vào hành trình vô định.

Xe tiếp tục chạy trên con đường dài vắng lặng, không có xác chết, xác sống, hay người sống. Đến quá trưa cả hai dừng lại tại một ngã ba. Hành trình của họ cần tiếp tục đi thẳng, nhưng tại một ngã rẽ nhỏ hơn có một biển báo đơn độc, cũ kỹ ghi 'làng Sơn Dương'. Họ quyết định rẽ theo biển báo đó, hi vọng tìm được ít nhiều những gì hữu dụng tại ngôi làng có lẽ cũng đã bị bỏ hoang này.

Con đường vào làng không bằng phẳng như quốc lộ, hẹp hơn và lổn nhổn đá sỏi, ngay cuối con đường là một cái cổng như cổng của bao ngôi làng khác, một hàng rào kẽm gai và gỗ còn khá mới chắn ngang phía trước, trải dài hết cổng và con đường đi vào làng, như ngăn cách ngôi làng với thế giới bên ngoài.

Mark xuống xe, ra hiệu cho Jaemin theo sau, anh để tay chạm vào khẩu súng ở thắt lưng tiến lại gần hàng rào. Cậu chầm chậm bước theo anh, cẩn thận nhìn ngó xung quanh. Một cánh cổng gỗ ở chính giữa hàng rào, giống như lối ra vào, nối với bản lề là một sợi dây điện chạy loằng ngoằng đến một một cái nút màu đỏ, ngay cạnh nó là một tấm bảng bằng bìa cạc tông với hàng chữ được viết bằng tiếng Hàn và tiếng Anh: "Nhấn nút nếu cần giúp đỡ".

Mark và Jaemin đưa mắt nhìn nhau, lần đầu tiên họ thấy một thứ rõ ràng thuộc về những người còn sống, những người có vẻ tử tế. Jaemin lại gần xem xét, hàng rào không quá chắc chắn, họ có thể dễ dàng đi qua, nhưng trên những dây kẽm gai có gắn cái chuông lớn, không thể đi qua mà không gây nên tiếng động, hơn nữa, không ai biết có gì ở bên kia hàng rào.

'Chúng ta nên lịch sự một chút' Mark nói và Jaemin gật đầu. Anh liếc xung quanh rồi đưa tay lên nhấn nút, một tiếng rẹt rẹt buồn bã rồi tiếng hú vang lên. Không quá to nhưng vẫn khiến Jaemin giật nảy mình, đó là âm thanh mà cậu không bao giờ quên được, đó là âm thanh của tiếng còi đã báo hiệu thế giới sắp kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro