hôm nay tôi cô đơn quá.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Càng ở càng quen, càng ở càng điên. Ấy không, nói vậy thì mọi người sẽ buồn mất, nhất là Lee Donghyuck sẽ lăn đùng ra mà ăn vạ. Mark Lee ngày thường trước khi bị gia đình tống cổ vào đây thì suốt ngày chỉ có đàn đúm bạn bè, ăn chơi tới sáng, cho đến khi cậu chẳng còn ham gì tới mấy cái đó nữa. Một ngày nọ Mark cứ lầm lì mãi rồi cũng chẳng buồn giao tiếp với mấy đứa bạn đầu xanh mỏ đỏ, ru rú một mình rồi tự làm bản thân bị thương.

Sự việc càng trở nên nghiêm trọng khi mấy vết thương trên người cậu chỉ có thêm chứ chẳng bớt được miếng nào, vết cũ chưa hết đã có vết mới đè lên dày đặc. Gặp bác sĩ tâm lí nhưng rồi trong đầu Mark là mấy cái suy nghĩ như là bóp chết bác sĩ hay đẩy ngã ông ta xuống từ tầng mười. Thật khiếp sợ, sau đó thì gia đình chuyển Mark vào đây, chung với một lũ người tâm thần khiến Mark chỉ muốn gào khóc. Nhưng có lẽ mọi thứ cũng không tệ đến vậy.

Ngoài cái lịch trình an nhàn ngày qua ngày của bệnh nhân tâm thần, ở đây còn được chiều chuộng nói gì ai cũng nghe theo răm rắp. Mà chỉ có mỗi đám nhỏ hơn Mark là đứa nào cũng như muốn ngồi cả lên đầu cậu. Thế mà mấy đêm khi mà Mark run rẩy tay chân cầm con dao nhỏ cậu luôn giấu dưới gầm giường lên đã có Jeno giữ tay lại và lắc nhẹ đầu. Mấy vết thương trên người dần biến mất nhưng mấy cơn ác mộng đôi khi vẫn kéo đến trong buổi đêm, may sao những lúc đó lại có Donghyuck nằm bên ôm Mark vào lòng. Cơn buồn ngủ lại tìm tới và Mark lại yên bình chìm sâu vào cõi mộng mơ.

Có anh trai vừa chuyển tới bây giờ đã một tuần trôi qua, Johnny Suh. Cái tên tây vô cùng và là người mà Mark luôn cảm thấy an tâm vô độ (Donghyuck ấm ức) khi ở bên. Anh chẳng nói nhiều vào mấy ngày đầu đến khi cả hai bắt gặp mấy quyển sách chung sở thích mới nối tiếp được những câu chuyện cho tới bây giờ.

Johnny cao kều và tay chân lạ nỗi là không lều khều vô dụng tí nào. Chẳng biết có tập tành gì không mà cơ múi nào ra cái đó cũng lạ lùng làm Ten nhìn lén hết bao nhiêu lần.

Hôm nay nghe đám nhỏ lại xì xào có người mới tới, mà bao nhiêu người thì chẳng ai biết. Bác sĩ Taeil cứ úp úp mở mở không buồn nói mà chỉ than thở với Doyoung là Hansol đã chuyển công tác sang chỗ khác rồi. Thế rồi bác sĩ lại cất lời ca mấy tiếng cho đỡ buồn có cả Kim Doyoung hoàng thượng phụ họa theo. Đang trầm ngâm nhìn trời nhìn đất thì có thông báo khẩn là người mới tới rồi. Anh cúi chào hoàng thượng rồi cắp đít đi ngay. Doyoung thở dài, đúng là cái nghề mệt mỏi.

Mãi cho tới sau giờ ăn thì cái phòng kế phòng Jungwoo mới lục đục ồn ào. Bình thường giới thiệu bệnh nhân để biết mặt nhau chỉ toàn là ở căn tin, cái giờ oái ăm mà lũ bệnh nhân lại thêm phần ngáo ngơ. Mà giờ mới có người tới, anh em xung quanh bỏ đi đâu cả rồi chỉ còn mỗi Jungwoo đang ngồi nhai xí muội đã lật đật chạy lại ngó vào căn phòng kế bên xem thế nào.

Bệnh nhân mới ở Hồng Kông và không biết cơn gió nào thổi bay vào đây được nữa, lại còn cười rất nhiều, cười như ngần ấy năm trong đời chưa từng được cười khiến Jungwoo có chút khinh bỉ. Nghĩ đến cảnh Donghyuck hay đi bắt chước mọi người mà bắt chước cha nội này thì chỉ có nước sái quai hàm.

Gã ta cao ngồng chắc cũng khoảng Johnny, ơ mà nếu đứng vào thì Jungwoo cũng có thua miếng nào đâu. Chỉ là người ta trông đô con quá lại làm em bé Jungwoo thấy buồn buồn. Đang ngẩn ngơ thì cậu bạn trong phòng đã ngưng cười nói với bác sĩ Taeil mà nhào lại phía Jungwoo đang đứng mà ngoác cả mồm ra cợt nhả.

"Hé lô, tui là Yukhei í lộn Lucas. Cho một miếng với."

Jungwoo ngẩn cả người tay thì vô thức móc vào bịch rồi bỏ cả đống mấy cục hồng lè vào bàn tay to tướng đang xòe ra của Lucas. Taeil ghi ghi cái gì vào sổ rồi gật gù bước ra ngoài còn không quên vỗ vỗ vai Jungwoo.

"Cậu này mới chuyển tới, nhỏ hơn em một tuổi. Ở ngay bên nhau thì có gì giúp đỡ Lucas với, mấy ngôn ngữ của cậu ta làm anh hoang mang quá. Thôi, anh đi."

Nói rồi Taeil gục gật đi mất bỏ lại mình Jungwoo với cậu bạn hào sảng bùng nổ khí chất trai Hồng Kông. Nói cười sa sả và ngôn ngữ thì lẫn lộn giữa nhiều thứ tiếng mất đến nửa ngày Jungwoo mới bắt kịp được. Dẫn cậu ta đi vòng vòng bệnh viện mà Lucas cứ hết trợn tròn mắt chỉ thứ này thứ kia khiến bản tính con nít của Jungwoo lại lên cơn dù đã đỡ đi được mấy ngày.

Jungwoo níu níu tay Lucas chỉ vào cái hồ bơi chẳng có nổi một bóng người rồi bảo chỗ này chỉ có mỗi Jungwoo được tắm thôi khiến Lucas trầm trồ vô cùng. Bệnh tái phát, Jungwoo nhảy xuống hồ bơi còn chưa được vệ sinh lại, kéo cả Lucas hô hào rồi nhảy tùm xuống. Đám Jaemin đi ngang thấy thế thì liền té cả vào, đầu tiên đương nhiên là Donghyuck, nó sẽ níu tay Mark lôi xuống và từ từ cả bọn đều ướt cả dưới cái hồ nông cạn mà bác sĩ Hansol tháng trước còn định sẽ dẹp đi để làm hồ cá.

Mấy cô chị y tá được mấy phen hú vía từ mấy tuần trước còn chưa khỏi hoàn hồn nay lại thêm người mới tới cũng nhập cuộc. Thật là đau lòng, càng nghe cậu ta cười hô hố lại thêm rùng mình. Lucas lặn ngụp bị Donghyuck dí đầu đến mấy lần mà Taeyong vừa xuất hiện đã thấy đau tim. Vậy mà Lucas vẫn hăng hái cười đùa như không hề hấn gì cả. Quen cả thêm Mark Lee đồng niên lại càng vui sướng mà thiếu điều muốn dọn vào đây sống cả đời cho sung sướng. Thế là hết buổi chiều.

Ngày hôm nay đã quá mệt với cậu bạn Lucas, nhưng vì ham vui đã sớm xếp hàng cùng mọi người ở cổng đợi người mới sau khi nghe mấy chị y tá xì xào to nhỏ với nhau.

Một thân ảnh ngầu lòi thêm cặp kính to tổ bố che hết cả nửa mặt vậy mà đám bệnh nhân còn suýt xoa như đi coi biểu diễn thời trang.

Đương nhiên mấy thành phần như Ten, Doyoung, Johnny và Renjun lại càng an yên trên bàn ăn chẳng buồn để ý nhân vật mới trông như nào. Còn Jaehyun thì chắc đang còn ngủ say, cày hết cả bộ phim từ tối tới sáng sức đâu mà đón với tiếp. Yuta bình thường chả ham gì mấy cái màn chào đón này mà hôm nay lại bị đám đông làm cho thu hút. Nhiều chuyện nghĩ mình coi tí thôi rồi vào thế mà lại đứng như trời trồng chắn cả đường đi của người ta.

"Anh ơi, sao zọ?"

Chenle khều khều hỏi nhỏ, mấy cậu bạn với mấy cô dì nhiều chuyện xung quanh cũng lo lắng nhìn anh. Donghyuck thì thầm vào tai Jaemin úi giời kiểu này là yêu em từ cái nhìn đầu tiên á?

Tình hình càng không ổn, khi người đẹp dị thường chảnh chọe hứ một cái rồi rõ vô tâm đi ngang qua Yuta khiến trái tim anh vỡ tan tành. Taeyong bình thường quan tâm mọi người vô cùng nay lại siết tay Kun mà cười cợt. Lucas khó hiểu quay sang hỏi Jungwoo với cái câu chữ lẫn lộn cả lên vậy mà Jungwoo gật gật đầu đồng ý dọa cho Mark hết hồn, mới có một ngày thôi mà hiểu được thứ ngôn ngữ dị thường đó rồi.

"Người ta tên Dong Sicheng á anh."

Jisung tần ngần một hồi rồi chạm nhẹ vào má anh. Taeyong đã thôi cười mà lo lắng nhìn Yuta, bản năng làm mẹ nâng cao cực mạnh.

"Sao thế? Đau ở đâu à?"

"Đau ở đây nè, đau muốn chớt luôn á."

Donghyuck khụy xuống rồi vỗ vỗ vào ngực phải khiến Jeno ngại ngùng nhìn nó thì thào ông ơi đần quá, tim bên trái. Thế rồi Donghyuck chuyển qua ôm tim mà quằn quại giả khóc vô cùng thương tâm mà Lucas vẫn vỗ tay cười đến điên dại, dĩ nhiên Mark dù kéo nó dậy cũng không thể ngừng cười nổi. Chỉ có Yuta là chết tâm bờ phờ bước đi về phòng. Mồm miệng cứ lầm bầm cái tên Dong Sicheng xem ra kiểu này thì ngu muội quá rồi.

Người ta bảo yêu từ cái nhìn đầu tiên thì điêu quá, mà chắc không còn cái gì để diễn tả được nỗi lòng của Nakamoto Yuta. Ảnh còn đạt đến cảnh giới của sự hoang tưởng là tự nhận mình yêu và thất tình từ cái nhìn đầu tiên nghe mà muốn bật ngửa.

Thế là đêm ấy, Moon Taeil từ bác sĩ thần kinh chuyển sang làm tư vấn tâm sự tuổi hồng nhanh chóng khi Yuta cứ ảo bảo ngồi mãi ở phòng anh. Còn bắt Taeil không được ca tuồng với Doyoung mà phải ca mấy bài trẻ trẻ còn hát theo ngêu ngao hôm nay tôi cô đơn quá.

Thời buổi này liêm sỉ đúng vứt ngoài bể bơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro